Có Chồng Là Thần y

Chương 226






**********

Nếu như giết người không phạm pháp, Hồng Giang Bách dám khẳng định mình hiện tại liền sẽ đi giết Sở Quốc Thiên, thằng nhóc này quá mẹ nó tức người rồi!

Cái gì mà kỹ năng chữa bệnh kém? Ông ta sao lại có thể kỹ năng chữa bệnh kém chứ?

Nhìn thấy đã có không ít học sinh cũng đang ra sức nhịn cười, Hồng Giang Bách biết tiếp tục phí lời với Sở Quốc Thiên cũng không có chỗ nào tốt, thể là, sau khi ông ta nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ chỉ vào cô gái mặt mụn và nam sinh mặt mụn khác nói: "Hai người các cậu, làm bệnh nhân cho chúng tôi!”

“Cái gì? Bác sĩ Hồng, chúng tôi không có bệnh mà?” Cô gái mặt mụn và nam sinh mặt mụn mờ mịt.

“Cả mặt đều là mụn trứng cá còn nói không có bệnh, nhanh chóng đến đây, tôi giúp các người loại bỏ mụn trứng cá!” Hồng Giang Bách nghiêm túc nói.

Triệu Lạc Dĩnh thấy vậy, suýt chút nữa cười ra tiếng, cô ta đã nhận ra, hai người này không phải là ai khác, chính là hai học sinh bị Thi Quân xúi giục.

Sở Quốc Thiên cũng chú ý đến điểm này, chẳng qua anh lại thản nhiên nói: “Vậy thì bắt đầu đi, lấy trình độ của ông, phỏng chừng hiệu quả rất nhỏ, mà tôi lại khiến mụn trứng cá trên mặt bọn họ ở trong thời gian ngắn hoàn toàn biến mất, không bao giờ tái phát!”

Lời này vừa nói ra, trong phòng lại lần nữa im lặng xuống.

Mặc dù mụn trứng cá rất thường thấy, nhưng lĩnh vực y học trước mắt lại không có bất cứ một loại thuốc nào được cho là có thể trị được tận gốc, và đảm bảo vĩnh viễn không tái phát.

Chuyện này liền nói rõ, lĩnh vực y học hiện tại không có bất kỳ một bác sĩ nào có thể chữa khỏi mụn trứng cá, hơn nữa còn dám khoác lác nói ra những lời này.

Hồng Giang Bách nói giúp hai người này loại trừ mụn trứng cá, cũng chỉ là muốn khống chế xu thế gia tăng mụn trứng cá trên mặt bọn họ, nếu không thì, khuôn mặt sau này sẽ bị gồ ghề, lồi lõm.

Mà Hồng Giang Bách hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, trong nhất thời, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn kẻ ngốc: “Thằng nhóc, lời đừng nói quá thừa, nếu không đợi lát nữa cậu không xuống nước được đâu.”

“Tối đa nửa tiếng, ông liền sẽ biết ai không xuống nước được.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh như cũ nói.

“Đến bệ giảng!” Hồng Giang Bách bế tắc, sau khi lạnh lùng ném xuống một câu, liền mang theo hai học sinh mặt mụn dẫn đầu đi về phía bệ giảng.

Khi Sở Quốc Thiên đi đến bệ giảng, hai học sinh mặt mụn đã phân biệt ngồi ở trên một cái ghế, mà Sở Quốc Thiên và Hồng Giang Bách cũng lập tức móc ra ngân châm của mình, bắt đầu động tác.

Trong phòng học mặc dù lắm người đông đúc, nhưng lúc này lại không hề có bất kì ai lên tiếng, bọn họ mỗi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của hai người, có vài người thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thực ra, Sở Quốc Thiên không hề hành động theo cảm tính, anh đến học viện y học Nam Cung, mục đích chính là bởi vì tiêu diệt nhà họ Nam Cung, cho dù không tiêu diệt, cũng phải khiến nhà họ Nam Cung hoàn toàn huỷ đi danh tiếng ở trong lĩnh vực y học.

Cho nên, thi đấu với Hồng Giang Bách là điều tất nhiên, hơn nữa cũng chỉ là bước khởi đầu anh trừng trị nhà họ Nam Cung. Dù sao, thắng Hồng Giang Bách không thể giải quyết cái gì, chỉ có thắng một vài nhân vật chủ chốt của nhà họ Nam Cung, mới tính là vả mặt thật sự.

Chỉ cần đánh vào mặt nhà họ Nam Cung, cho dù nhân mạch của bọn họ có mạnh đến đâu, đối phương cũng sẽ nhìn trên phân lượng kỹ năng chữa bệnh siêu phàm, sẽ không dễ dàng đắc tội anh.

Cho nên lần này, Sở Quốc Thiên không tính nương tay.

Cổ tay lật chuyển, ngân quang chợt xuất hiện.

Chỉ thấy anh không ngừng đâm những cây ngân châm nhỏ dài một cách nhanh chóng vào lồng ngực và lưng nam sinh mặt mụn, động tác nhanh chóng, không chỉ không có bất cứ cảm giác trì trệ nào, hơn nữa còn lộ ra một cảnh đẹp ý vui giống như nghệ thuật.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đặc biệt là Triệu Lạc Dĩnh, đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn đầy màu sắc, giống như mơ hồ đoán được một chút nguyên nhân vì sao ông lại cực kì cung kính Sở Quốc Thiên rồi...

Nhìn lại Hồng Giang Bách, sắc mặt ông ta lại ngưng trọng rất nhiều, mặc dù cũng châm kim trên mặt cô gái mặt mụn, nhưng động tác lại chậm chạp, như thể một chút không cẩn thận liền sẽ châm vỡ mụn trên mặt cô gái mặt mụn.

Không có so sánh, thì không có tổn thương.

Những học sinh nhìn thấy một màn này, dường như trong lòng đều càng thêm coi trọng Sở Quốc Thiên, thậm chí, không ít học sinh đều thay đổi hẳn cách nhìn với Sở Quốc Thiên, cho rằng Sở Quốc Thiên có lẽ chính là một bác sĩ thiên tài xuất thân từ một gia đình ẩn thế.

“Xong rồi.” Khoảng năm phút sau, Sở Quốc Thiên đột nhiên thu lại ngân châm, khẽ nói một câu với nam sinh mặt mụn.

Nhất thời, mọi người liền nhìn thấy mụn trứng cá trên mặt nam sinh mặt mụn vậy mà lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng biến mất, thẳng đến khi...không nhìn thấy nữa!

Chuyện này...chuyện này sao có thể chứ?

Mọi người giống như gặp quỷ, tất cả mọi người há to mồm, không dám tin nhìn tất cả những chuyện này.

Không chỉ là những học sinh có mặt ở hiện trường, cho dù là Hồng Giang Bách ở một bên cũng bị doạ giật mình, ông ta nhanh chóng bước đến trước mặt nam sinh mặt mụn, tử tế cẩn thận quan sát rất lâu, cuối cùng, ông ta đã phát hiện một sự thật không thể không thừa nhận.

Nam sinh mặt mụn, thật sự đã khỏi bệnh rồi!

Hơn nữa còn loại khỏi bệnh vĩnh viễn không tái phát đó!

Nam sinh mặt mụn vốn dĩ không có bất kì cảm giác nào, nhưng sau khi cậu ta phát hiện tất cả học sinh và Hồng Giang Bách đều chết lặng người nhìn chằm chằm mình, nhất thời liền kích

chapter content



chapter content