Sau khi Sở Quốc Thiên nhìn lướt qua địa chỉ, nhanh chóng quay trở về phòng khám.
“Sở Quốc Thiên, anh đi làm gì thế?” Uông Giai Kỳ thấy thế, vội vàng hỏi một tiếng.
"Không có việc gì.”
Sở Quốc Thiên lắc lắc đầu, ngay sau đó liền nói: “Bác sĩ Uông, còn phải làm phiền cô tìm quần áo của cô cho Thanh Di thay, điều kiện y tế ở đây vẫn còn thiếu thốn, tôi quyết định đưa cô ấy đến bệnh viện Nhân Dân số 1.
“Được.” Đương nhiên Uông Giai Kỳ sẽ không từ chối.
Rất nhanh, cô ấy đã tự mình thay lại một bộ quần áo khác cho Lâm Thanh Di.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Sở Quốc Thiên cũng không hề chậm trễ, sau khi khởi động ô tô liền tự mình đưa Lâm Thanh Di đến bệnh viện.
“Cậu Sở!”
Khi Sở Quốc Thiên vừa đi vào bệnh viện đã gặp Quách Tiên Nhan đã sớm chờ ở cửa.
Sở Quốc Thiên không nói gì, sau khi sắp xếp cho Lâm Thanh Di ở phòng chăm sóc đặc biệt xong, anh mới lại bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn Quách Tiên Nhan im lặng chờ ở ngoài cửa, lạnh giọng hỏi: “Nói”
“Hạ Văn Tân đã xảy ra chuyện... Tiếp đó Quách Tiên Nhan lập tức nói rõ toàn bộ mọi chuyện ra, Sở Quốc Thiên nghe xong, lông mày không khỏi nhăn lại.
Hóa ra, trong khoảng thời gian này bởi vì Hạ Văn Tân không có thuật phân thân, trợ thủ đắc lực mà anh ta tin tưởng nhất lại đi làm phản, càn quét sạch sẽ thế lực của anh ta.
Hơn nữa, xí nghiệp cấp dưới của nhà họ Hạ cũng bị tấn công nghiêm trọng, cho dù là thế lực ngầm hay là thương nghiệp, cả Hạ Văn Tân và với nhà họ Hạ đều rơi vào bước đường cùng.
Nếu không phải Hạ Bách Toàn giấu tài năng, mang theo cả một nhà trốn đi, có lẽ bây giờ đã sớm bị sát hại rồi.
“Có phải cậu đã quên nói cho tôi một tin tức rất quan trọng hay không?” Sở Quốc Thiên suy tư vài giây, vẻ mặt bất thiện hỏi một câu.
“Ha ha, thật đúng là không thể gạt được cậu Sở, không sai. Sau đó tôi điều tra kỹ lại thì chuyện của nhà họ Hạ lần này rất có thể là do nhà họ Nam Cung làm.” Quách Tiên Nhan xấu hổ gãi gãi đầu, nói.
Tất nhiên, Sở Quốc Thiên lại nheo mắt, vẻ mặt khó đoán mà nói: “Lão Thất, cậu phải sửa lại cái tật nói kiểu bóp kem đánh răng này đi, nếu không thì tôi không dám bảo đảm ngày nào đó sẽ đánh cho cậu một trận đâu.”
Quách Tiên Nhan lập tức hoảng sợ, vội vàng bảo đảm nói: “Vâng, cậu Sở!”
Sở Quốc Thiên trợn mắt liếc đối phương một cái, lúc này mới nhàn nhạt dặn dò: “Truyền lệnh của tôi, bảo lão đại, lão tam tới bệnh viện âm thầm bảo vệ Thanh Di, những người khác bảo vệ tốt bố mẹ vợ của tôi cùng với Bảo Nhi!”
“Tuân lệnh!” Quách Tiên Nhan nói xong lập tức lấy điện thoại ra.
Chờ đến sau khi anh ta đã sắp xếp xong, Sở Quốc Thiên lại tiếp tục nói: “Còn nữa, cậu phải vài người tới bảo vệ gia đình Hạ Văn Tân bọn họ đi, đừng để cho họ vì tôi mà bị nhà họ Nam Cung sát hại”
“Đã hiểu!”
Sau khi thấy Quách Tiên Nhan đi bận việc, Sở Quốc Thiên cũng đặt mông ngồi xuống ghế đẩu ở bên cạnh.
Bây giờ, hào môn tỉnh Hoãn, nhà họ Nam Cung lần lượt triển khai trả thù, không những là người nhà họ Hạ mà chỉ cần liên quan đến nhà họ Hạ thôi cũng không tránh khỏi tai vạ. Vậy nên Sở Quốc Thiên không thể không điều động toàn bộ bát bộ ám vệ.
Dù sao thì ngoài hai thế lực này, anh còn phải đối mặt với sự trả thù từ gia tộc họ Đặng ở Hoa Châu, mặc dù những thế lực này không là gì đối với anh, nhưng chúng cứ tiếp tục tung hoành như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ làm tổn thương những người bên cạnh anh.
Sở Quốc Thiên rất không thích loại cảm giác bị người khác tính kế này, cho nên anh đã đưa ra quyết định rất nhanh chóng, anh muốn chủ động xuất kích!
Chờ sau khi lão đại, lão tam của bát bộ ám vệ đi vào bệnh viện, Sở Quốc Thiên liền sải bước rời khỏi bệnh viện.
Kết quả anh còn chưa lên xe thì đã nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ.
“Ai đó?” Sở Quốc Thiên do dự một hồi rồi kết nối.
“Sở Quốc Thiên, là bà ngoại đây."
Rất nhanh, trong điện thoại liền truyền đến tiếng nói của bà Lý Phát Nhân nhà họ Triệu.
Sở Quốc Thiên hơi giật mình, ngay sau đó liền mở miệng hỏi: “Bà ngoại, đột nhiên bà gọi điện thoại cho cháu, có phải là gặp phải chuyện gì rồi không?”
“Không có.” Lý Phát Nhân nghi hoặc trả lời một câu, tiếp đó liền nghiêm mặt nói: “Sở Quốc Thiên, lần này bà gọi điện thoại cho cháu, thật ra là muốn hỏi một chút chuyện, cháu...với Thanh Di ly hôn rồi sao?”
“Ly hôn? Tại sao phải ly hôn?” Sở Quốc Thiên nheo mắt lại, dường như đã đoán được mục đích Lý Phát Nhân gọi điện thoại cho mình.
Nhưng mà Lý Phát Nhân lại không định nói cho anh nghe, sau khi nghe được câu trả lời của Sở Quốc Thiên thì ngượng ngùng cười nói: “Bà cũng chỉ là nghe nói dạo gần đây hai cháu đang ầm ĩ chuyện ly hôn, tiện hỏi chút thôi.. Cháu đừng nghĩ nhiều nhé.”