Có Chồng Là Thần y

Chương 122






**********

Sở Quốc Thiên không hiểu vì sao Uông Giai Kỳ lại đột nhiên thẹn thùng, có điều anh cũng không có suy nghĩ nhiều, nếu như đã đồng ý giúp cô ấy ngồi khám bệnh, ở lại trong phòng khám thật sự cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Sau khi hoàn toàn xác nhận Sở Quốc Thiên đã đồng ý, trong lòng Uông Giai Kỳ mừng thầm, buổi tối đi đến cửa hàng gần đó mua một đống đồ dùng sinh hoạt cần thiết và quần áo để thay cho Sở Quốc Thiên.

Lúc Sở Quốc Thiên xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến tầng hai, mới phát hiện phòng ở tầng hai giống như có người từng ở, nhìn thấy đồ của cô gái nhỏ ở khắp nơi trong căn phòng màu hồng, lập tức liên tưởng đến vẻ mặt ngượng ngùng của Uông Giai Kỳ trước đó, đương nhiên anh đã nhận ra đây chính là phòng của Uông Giai Kỳ cơ chứ...

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Quốc Thiên đã bị một tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Sau khi anh còn đang buồn ngủ mơ màng đi ra mở cửa, phát hiện có mấy người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi cao một mét tám, trắng trẻo, tính tình hiền lành hết sức rõ ràng!

"Chào anh, xin hỏi Uông Giai Kỳ còn chưa đi làm sao?" Người đàn ông dịu dàng cười hỏi.

"Bác sĩ Uông phải sau chín giờ mới tới đây, nếu như anh muốn khám bệnh, thì có thể tìm tôi cũng được." Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.

“Tôi không đến để khám bệnh, tôi là chồng chưa cưới của Uông Giai Kỳ, nếu như cô ấy còn chưa đi làm, vậy tôi vào trước chờ cô ấy đến." Người đàn ông hiền lành nói chuyện đồng thời, cũng đã đi vào phòng khám bệnh Hồi Xuân.

Chồng chưa cưới?

Ánh mắt Sở Quốc Thiên ngưng lại, lập tức xác định người đàn ông hiền lành trước mắt chính là người mà ông nội của Uông Giai Kỳ muốn ép cô phải kết hôn cùng.

Nhìn người đàn ông hiền lành như đã rất quen thuộc nơi này ngồi xuống, đang lúc Sở Quốc Thiên còn do dự xem có nên bí mật thông báo cho Uông Giai Kỳ hay không, thì bỗng nhiên, giọng nói của Uông Giai Kỳ cũng đã từ ngoài cửa truyền vào.

"Wow! Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ngủ nướng cơ đấy, không nghĩ tới anh lại dậy sớm như thế..."

Uống Giai Kỳ nói xong lại lập tức ngừng lại, bởi vì cô ấy đã thấy có một đám người xa lạ đang ở trong phòng khám, hơn nữa nhìn bộ dạng của họ hình như cũng không phải đến để khám bệnh.

Nhìn thấy Uông Giai Kỳ đột nhiên xuất hiện, trong mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng, anh ta nhàn nhạt hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Uông Giai Kỳ không?"

"Tôi là Uông Giai Kỳ, xin hỏi anh là ai?" Không biết vì sao, Uông Giai Kỳ lại có cảm giác ghét người đàn ông dịu dàng trước mắt này, cảm giác này không thể diễn tả rõ ràng.

"Tôi tên là Nam Cung Văn, có lẽ cô đã từng nghe nói về tôi rồi." Người đàn ông dịu dàng nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ lạ.

"Cái gì cơ, anh... Anh chính là Nam Cung Văn?” Cơ thể Uông Giai Kỳ thân thể, nhìn Nam Cung Văn bằng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Nam Cung Văn không vội trả lời, giống như đang từ từ xem xét con mồi, nhìn Uông Giai Kỳ từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá một lần, cuối cùng hài lòng gật đầu, nói: "Dáng người không tồi, lớn lên cũng xinh đẹp, ông nội của cô đúng là không có lừa tôi, nếu đã như vậy, vậy bây giờ cô đi cùng tôi về nhà thôi.”

Nam Cung Văn nói xong lập tức sải bước đi ra ngoài cửa, thế nhưng đi được vài bước, giống như nhận ra Uông Giai Kỳ không hề có động tĩnh gì, anh ta dừng chân lại, không vui nói: "Cô còn đang chần chừ gì nữa vậy?"

Cuối cùng Uông Giai Kỳ cũng lấy lại tinh thần, cô ấy hít một hơi thật xấu, nói: "Nam Cung Văn, Uông Giai Kỳ tôi cũng không có đồng ý muốn đi cùng với anh, anh hãy từ bỏ hy vọng đi!"

"Ha ha, cô có quyền được lựa chọn sao?" Giọng nói của Nam Cung Văn như đùa cợt.

"Vì sao tôi lại không được lựa chọn, chẳng lẽ anh không lấy được thì sẽ cưỡng ép được tôi à?" Uông Giai Kỳ giận dữ, tức giận giống như một chú báo nhỏ.

"Bởi vì ông nội của cô sẽ không đồng ý, hơn nữa, cho dù cô từ chối tôi rồi, thì toàn bộ nước Viễn này sẽ không có ai dám kết hôn với cô, cô có tin không?" Nam Cung Văn tự tin nói.

“Tôi tin, nhưng như vậy thì sao?" Uông Giai Kỳ tức đến ngứa rằng, cô chưa bao giờ thấy một người tự cao tự đại như Nam Cung Văn, cái ánh mắt xem thường mọi thứ như thế này, giống như chưa bao giờ coi cô là con người.

"Vậy thì thế nào?"

Lông mày Nam Cung Văn nhưởng lên, anh ta có chút buồn cười nói: “Tôi có thể trịnh trọng thông báo cho cô biết một điều, nếu như cô dám từ chối tôi, điều đầu tiên là cái phòng khám bệnh nhỏ này của cô rất nhanh sẽ phải đóng cửa"

Uông Giai Kỳ nghe vậy, lập tức điên lên: "Anh cũng quá tự cho mình là đúng rồi, muốn đóng cửa phòng khám bệnh của tôi hả, trừ khi anh giết tôi trước đi!”

"Ha ha..." Nam Cung Văn cũng không nói nhảm nhiều, sau khi cười lạnh một tiếng, lập tức dẫn một nhóm thuộc hạ của mình đi ra.

Sở Quốc Thiên từ đầu tới đuôi đều không nói tiếng nào, thấy Nam Cung Văn đã hoàn toàn rời đi, anh trực tiếp đi thẳng lên tầng hai, rửa mặt đánh răng...

Phòng khám bệnh Hồi Xuân, ngoại trừ Sở Quốc Thiên và Uông Giai Kỳ, còn có một một nữ bác sĩ hơn ba mươi tuổi, bởi vì bọn họ hôm qua đã giới thiệu lẫn nhau, cho nên Sở Quốc Thiên đã biết tên của nữ bác sĩ là Triệu Huyền Vy.

Sau khi cảnh sát làm sáng tỏ chuyện xảy ra ngày hôm qua trong phòng khám bệnh, kinh doanh của

chapter content



chapter content