“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, vậy lúc trước sao còn làm!” Bà cụ không thèm nhìn Lưu Mã Kim, thản nhiên mở miệng châm biếm.
Lưu Mã Kim buồn bã, ông ta chỉ tay vào bà cụ, run run nói: “Lý Phát Nhân, bà hay lắm! Hôm nay nếu không có cháu rể ngoại của bà, nhất định tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu, bà cứ chờ mà xem, sau này chúng ta còn gặp lại!”
“Bất cứ lúc nào cũng được, tôi chờ cậu!” Bà cụ thể hiện vô cùng ương ngạnh.
Lưu Mã Kim lại trừng mắt nhìn bà ta, lúc này trong lòng rất không cam tâm, muốn rời khỏi trang viên nhà họ Triệu ngay.
Nhìn thấy bóng lưng ông ta đang khuất dần, khách khứa đều như người mất hồn, bọn họ không thể ngờ được, vừa rồi Lưu Mã Kim còn hung hăng như vậy với người nhà họ Lý, cuối cùng lại vì một Liễu Ngọc Ánh tại Yên Kinh mà đột ngột bỏ về.
Chẳng lẽ Yên Kinh này, thật sự đáng sợ như thế sao?
Đợi đến khi Lưu Mã Kim hoàn toàn đi khuất, Sở Quốc Thiên áy náy nói với bà cụ: “Bà ngoại, thật sự xin lỗi bà, tại cháu mà hôm nay bà phải chịu bực mình như vậy.”
“Ha ha, không cần để ý đâu, chỉ cần các cháu đều bình an vô sự là được rồi.” Bà cụ nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ mặt rất hiền từ.
Bỗng nhiên bà ta phát hiện ra, cháu rể ngoại của mình không phải là người đơn giản, Liễu Ngọc Ánh mặc dù đang trò chuyện cười đùa với Lâm Thanh Di, nhưng ánh mắt lâu lâu lại nhìn về phía Sở Quốc Thiên.
Ngoài ra, bà ta cũng tinh ý phát hiện ra Quách Tiên Nhan của Y dược Thanh Di cũng có vẻ coi trọng Sở Quốc Thiên...
Nhưng mà rất nhanh chóng bà cụ đã bỏ qua những suy nghĩ linh tinh trong lòng, bà ta vỗ vỗ tay, ra bộ cười nói với những vị khách đang còn ở đại sảnh: “Thật sự xin lỗi quý vị, chuyện ngày hôm nay khiến quý vị chê cười rồi, may mà hiện tại sóng gió đã lặng, quý vị không cần phải e ngại gì, tôi bảo người làm mang đồ ăn lên tiếp, hy vọng quý vị ăn uống ngon miệng!”
"Không ngại, không ngại. Một vị khách nghe bà ta nói vậy thì vội vàng đáp trả một câu.
Chuyện tưởng như đùa, nhà họ Triệu vừa mới làm mấy nhà giàu bỏ về, ngay cả ông cụ Lưu Mã Kim cũng vậy, cho dù bọn họ có lòng cũng đâu có thể đối đầu với nhà họ Triệu?
Khi mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ, Sở Quốc Thiên cũng nhìn bà cụ, bình tĩnh nói: “Bà ngoại, cháu đã thấy rõ vừa rồi có mấy người nhà họ Triệu không tôn trọng bà, có cần cháu giải quyết luôn không?”
Cái gì?!
Nghe nói như vậy, đám người Chu Định mặt mày tái nhợt.
Triệu Quốc Ái tức quá liền quát lại: “Sở Quốc Thiên, mày muốn làm loạn hả? Có phải đến tao mày cũng muốn đem ra giải quyết?”
“Sở Quốc Thiên, anh đừng tưởng ở đây có cậu Quách và cô Liễu thì có thể coi trời bằng vung, tôi nói cho anh biết, anh là con rể nhà họ Triệu, nói đi nói lại, chuyện của nhà họ Triệu không đến lượt người ngoài như anh nói chuyện!” Chu Định cũng tức giận chêm vào một câu.
Triệu Lỗi và đám người Chu Trí Viễn tuy rằng không nói gì, nhưng tận sâu trong đáy mắt của họ thấy sự kiêng dè, đặc biệt là Chu Trí Viễn, anh ta tưởng tượng cảnh toàn bộ xương cốt của mình bị Sở Quốc Thiên bẻ vụn, sợ tới mức toàn thân run bần bật...
Sở Quốc Thiên nhíu mày, định nói tiếp thì Lâm Thanh Di âm thầm kéo kéo tay áo anh, nhẹ giọng nói: “Sở Quốc Thiên, anh mau lại đây đi, đừng làm bà ngoại khó xử...
Sở Quốc Thiên nhéo nhéo vào cánh tay bé nhỏ của Lâm Thanh Di, sau đó nhìn về phía bà cụ, thấy bà ta cũng lắc đầu, vì vậy anh đành buông bỏ suy nghĩ trừng phạt đám người Triệu Quốc Ái.
Ngập ngừng đôi chút, anh lạnh nhạt nói với đám người Triệu Quốc Ái: “Một dòng họ phát triển không chỉ dựa vào một cá nhân, cho dù sở hữu nhân tài có thể lớn mạnh, nhưng muốn phát triển lên tầm cao mới thì mọi người đều phải đồng sức đồng lòng, có như vậy thì dòng họ mới có thể hưng thịnh!”
“Chết tiệt, làm sao tôi có thể nghe mấy lời ngu đần giải tạo của anh chứ?”
“Sở Quốc Thiên, nơi này không đến lượt mày nói chuyện!”
“Một người ngoài, làm cái đếch gì..."
“Bốp bốp bốp!”
Ngay khi câu nói của Sở Quốc Thiên vừa ra khỏi miệng, vài người con cháu nhà họ Triệu liền bốp chát, nhưng bọn họ nói càng lúc càng nhỏ, Liễu Ngọc Ánh ở một bên nghe được đã tay tát vào phụ nữ đang đứng phía sau một cái thật mạnh.
“Nếu còn để tôi nghe thấy các người làm nhục Sở Quốc Thiên, hậu quả sẽ không đơn giản như vậy đâu!” Liễu Ngọc Ánh híp đôi mắt hạnh nói với mọi người.
Vài tên con cháu nhà họ Triệu cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng nhìn thấy thần thái như muốn ăn tươi nuốt sống của Liễu Ngọc Ánh, giận mà không dám nói gì, nhưng mà trong lòng bọn họ đối với Sở Quốc Thiên càng thêm hận.
“Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là người một nhà, sao phải nổi giận với nhau như vậy, mau ngồi xuống ăn cơm đi!” Thấy không khí có phần căng thẳng, bà cụ đành lên tiếng giảng hòa.
Rất nhanh chóng, nhà bếp liền nấu đồ ăn mới, mọi người ở đây đều nhanh chóng ăn uống, nhưng khi cả chủ lẫn khách đang vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên, Triệu Chấn Hùng nhận được điện thoại, sau khi nghe xong thì sắc mặt ông ta trở nên tái mét.