Có Chạy Đằng Trời - Rosie

Chương 64: Mất rồi




Nữ người làm lúc nãy đi cùng Thư Nhiễm đứng trước cửa phòng bệnh, từ nãy đến giờ lòng cô ta nóng như lửa đốt, không biết Mạn Nhu có xảy ra việc gì không? Nếu lỡ người đàn bà ấy chết thì phải tính sao đây?

Không thể chịu được nữa, cô ta rời khỏi vị trí của mình, bắt xe đến chỗ lúc nãy.

Trên đường đi cô ta thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không cô ta nhất định sẽ hối hận cả đời.

Khi đến nơi, người hầu ấy chạy nhanh đi tìm tung tích của Mạn Nhu, chỉ tiếc là tìm mãi, tìm mãi vẫn không tìm ra.

Một người phụ nữ yếu đuối như vậy có thể đi đâu được chứ? Nơi này xung quanh đều là đồng cỏ, không hề có nhà dân, chắc chắn chẳng có ai có thể cứu giúp Mạn Nhu vào lúc này.

Người hầu ấy vẫn không bỏ cuộc, bà ta tích cực tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy Mạn Nhu đang nằm ở dưới một cái cây lớn.

Vào lúc này đây sức khỏe của Mạn Nhu đã rất yếu, do vừa sinh con cộng với vết thương do Thư Nhiễm đánh, bà ấy làm sao có thể chịu đựng được.

Hơi thở mỗi lúc một yếu, phần bụng chảy nhiều máu, Mạn Nhu muốn nói gì đó nhưng dường như sức khỏe của bà ấy hiện tại không cho phép.

Người hầu kia đi đến bên cạnh Mạn Nhu, tay chân run lẩy bẩy, bà ấy lấy điện thoại ra gọi cho lái xe thân cận của Thư Nhiễm, gọi ông ta đi đến đây.

Hai người cùng nhau đưa Mạn Nhu đến bệnh viện, cả hai đều đã làm việc cho Thư Nhiễm một thời gian dài, họ đương nhiên biết được trên đời này việc gì nên nói việc gì không.

Khi đưa đến bệnh viện, Mạn Nhu nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu nhưng do vết thương đã trải qua một thời gian lâu không được xử lý cộng với việc vừa sinh con.

Mạn Nhu đã không thể giữ được tính mạng của mình, khi nghe thấy tin này nữ người hầu kia ngã quỵ xuống, hai tay của cô ta đều dính máu của Mạn Nhu.

Ngay lúc này đây cô ta cảm thấy rất sợ hãi, không biết phải nên làm gì? Không ngờ Mạn Nhu lại chết, cô ta như vậy có được tính là đồng lõa không?

“ Hai người đang làm gì ở đây?”

Giọng nói của Thư Nhiễm cất lên từ phía sau, nhìn thấy gương mặt khó chịu của chủ nhân, người phụ nữ kia rất muốn giải thích rõ tình hình nhưng chỉ tiếc là miệng cô ta hiện tại cứng ngắt chắc có lẽ là do quá sợ hãi.

“ Ai cho hai người cái quyền tự ý hành động vậy hả?”

Thư Nhiễm chưa nhận được câu trả lời thì càng tức giận hơn, họ đã tự ý hành động mà không hề thông qua ý kiến của bà, nếu lỡ để lộ sơ hở nào thì có phải mọi công sức đều là đổ bể không.

Cái ghế phu nhân của Nghiêm Gia này bà rất khó mới có thể ngồi lên được, đã yên vị rồi nhất định sẽ không dễ dàng xuống.

“ Tôi…. Phu nhân…. Mạn Nhu… Mạn Nhu cô ta chết rồi.”

Nữ hầu lắp bắp nói, cô ta biết nếu hiện tại bản thân còn im lặng nữa thì nhất định sẽ không yên ổn với phu nhân của mình.

Thư Nhiễm sau khi nghe xong liền trố mắt nhìn nữ hầu, rồi nhìn lại người tài xế để xác nhận câu nói của nữ hầu có đúng không.

Khi nhận được cái gật đầu của người tài xế, trong lòng bà ta bất giác lo lắng, không nghĩ Mạn Nhu lại chết dễ dàng như vậy.

Bà ta giết người rồi! Giết người rồi! Phải làm sao đây.

Thư Nhiễm nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm lại không để lộ ra sơ hở là mình đang lo sợ.

“ Bình tĩnh đi, tôi cấm các người hé miệng chuyện này.”

Thư Nhiễm liếc mắt cảnh cáo người tài xế và nữ hầu, chuyện đầu tiên bà ta cần làm lúc này không phải là lo sợ mà là phải giữ bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện.

Gia thế của Thư Nhiễm cũng chẳng gọi là nhỏ cộng thêm với cái danh xưng phu nhân Nghiêm Gia, bà ta đã thành công giấu diếm chuyện này, chẳng ai biết Mạn Nhu đã chết, cũng chẳng ai biết về câu chuyện nhị thiếu gia nhà họ Nghiêm trừ bọn họ.

Thư Nhiễm đưa hài cốt của Mạn Nhu lên chùa, bà ta tự nhận bản thân là người thân của Mạn Nhu, mong muốn em gái có thể ngày ngày nghe kinh để sớm siêu thoát.

Chuyện này cứ như vậy đã trải qua hai mấy năm, nếu không phải Gia Thành là người phát hiện ra sự thật động trời này thì có lẽ anh vẫn ngây thơ gọi người phụ nữ ấy là mẹ.

Quay trở về hiện tại, sau khi rời khỏi ngôi chùa, Gia Thành cùng Giai Ý đi đến trung tâm thương mại để mua một số quần áo cho em bé, hiện tại chưa biết là con trai hay con gái nên cả hai quyết định mua quần áo theo những màu sắc cơ bản cả trai và gái đều mặc được.

Gia Thành khá lúng túng trong việc này, đồ bé con của anh đương nhiên phải là loại tốt nhất, chỉ là anh không rành việc chọn lựa những mẫu mã lắm.

Gia Thành cứ cầm lên sau đó nhìn Giai Ý sau đó lại đặt xuống, anh không biết bộ quần áo mình chọn cô có thích hay không.

Hành động ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại khiến Giai Ý chú ý, cô cầm bộ quần áo anh vừa đặt xuống lên, sau đó quay sang hỏi anh:

“ Anh không thích sao?”