Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào

Chương 34




Lúc máy bay hạ cánh xuống thủ đô của nước Y đã là 12 giờ trưa theo giờ địa phương. Sở Phong và Tống Trí Viễn dẫn đầu một đám người bao gồm cả phi hành đoàn lẫn vệ sĩ xuống, họ vào lối đi dành cho VIP để ra khỏi sân bay nhanh chóng nhất có thể.

Sau khi lên xe, Tống Trí Viễn đưa cho Sở Phong một cái bánh mì sandwich " Con ăn lót bụng trước đi đã nhé. "

Sở Phong nhận lấy, anh xé vỏ, bỏ vào miệng cắn một miếng sau đó giữ khư khư trong tay không ăn nữa.

Từ khi nhận được điện thoại của bác, anh không chợp mắt liên tục 16 tiếng rồi. Chiếc xe phóng như bay trên đường cao tốc, rất nhanh sau đó đã rời khỏi phạm vi thành phố, hướng về phía ngoại ô. Ngoài cửa sổ xe, hai bên đường là cánh đồng lúa và núi non hùng vĩ, bởi vì đang là mùa đông nên khá ảm đạm buồn tẻ.

Hơn một tiếng sau xe mới dừng lại.

Thị trấn nhỏ có tên là Benoy, lưng tựa núi mặt hướng biển. Dọc theo mấy bậc thang rải rác hướng lên trên, bọn họ dừng lại trước một ngôi nhà cổ kính mang phong cách phương Tây.

Tống Trí Viễn phất tay ý bảo hai vệ sĩ đứng ngoài canh cửa, ông tự mình bấm chuông.

Chẳng mấy chốc, có một bà lão người Trung Quốc trạc 60 tuổi mặc váy dài sáng màu ra mở cửa.

" Chị có phải là bác sĩ Hứa Úy Linh của bệnh viện Gradenigo không? Tôi là Tống Trí Viễn trước đó đã liên lạc với chị, đây là cháu ngoại của tôi, Sở Phong. "

Tóc của Hứa Úy Linh đã lấm tấm bạc nhưng bà vẫn đứng thẳng tắp, dáng vẻ uy phong, rất có tinh thần, đôi mắt giấu sau cặp kính lão sáng trưng.

Bà nghiêng người bảo Sở Phong và Tống Trí Viễn vào nhà sau đó hỏi họ muốn dùng trà hay cafe, Tống Trí Viễn hỏi han sức khỏe theo phép lịch sự rồi ngay lập tức vào vấn đề chính, ông lấy ra một bức hình, đưa đến trước mặt Hứa Úy Linh " Chính là người này. "

Thật ra lúc trước Tống Trí Viễn cũng đã gửi tấm hình qua email cho Hứa Úy Linh rồi, nếu không bọn họ cũng không cần ngồi máy bay liên tục 10 tiếng đến đây.

Hứa Úy Linh cầm lấy bức ảnh, cẩn thận xác nhận lại rồi gật đầu " Ừ đúng rồi, không sai đâu, hình như tên tiếng Anh của cậu ấy là Kirk Feng. "

Nghe đến đây, bàn tay để trên người của Sở Phong nhanh chóng nắm chặt lại.

Tống Trí Viễn " Đúng rồi, tên tiếng Trung của cậu ấy là Phùng Chí Cường, chị có thể nói rõ tình hình lúc đó cho tôi được không? "

Hứa Úy Linh đặt bức ảnh xuống, nói " Lúc đó Feng đi cùng với bạn gái, bạn gái của cậu ấy là người bản xứ, Feng được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối nhưng bạn gái của cậu ta lại không tin, cô ấy hỏi tôi là bình thường phi công đều được khám sức khỏe định kỳ 2 lần một năm và cơ thể của Kirk Feng vẫn rất khỏe mạnh. Lúc đó tôi giải thích là các bệnh ung thư như ung thư phổi, ung thư dạ dày, ung thư tuyến tiền liệt, ung thư cổ tử cung, ung thư vú, ung thư buồng trứng, ung thư đại trực tràng đều được phát hiện bằng những cách kiểm tra thông thường. "

" Nhưng nếu là các bệnh như ung thư não, ung thư tuyến tụy thì không thể nào phát hiện nếu đi kiểm tra bằng mấy phương pháp bình thường. Triệu chứng của ung thư não giai đoạn đầu là nhức đầu nhưng tôi hỏi cậu giới trẻ ngày nay có ai mà không đau đầu, với lại đâu phải ai cũng đủ khả năng bỏ tiền đi kiểm tra MRI. Kiểm tra MRI thời đó rất mắc. "

" Vậy nên kết quả chuẩn đoán hoàn toàn đúng. "

" Lúc ấy Feng và bạn gái của cậu ta ôm nhau khóc lóc, than thở rằng họ đã sắp kết hôn rồi mà sao chuyện này lại xảy ra, ông trời quả là trêu người. "

Sở Phong yên lặng lắng nghe, ly cafe trong tay đã nguội dần, anh ngước mắt hỏi " Bà, cháu biết cháu hỏi cái này hơi vô duyên nhưng mà bà đã làm bác sĩ nhiều năm như vậy rồi mà chỉ nhớ được mỗi một bệnh nhân là Phùng Chí Cường? "

Hứa Úy Linh lắc đầu " Không đâu, bà nhớ được tại vì hai người đó đã để lại cho bà ấn tượng sâu sắc. Đầu tiên bà gốc Hoa, cậu Feng đó lại là người Trung Quốc. Thứ hai, trẻ em từ 5 - 8 tuổi và người trung niên là hai nhóm tuổi dễ mắc bệnh ung thư não nhất, lúc đó Feng còn rất trẻ, chỉ mới 30 tuổi. Cuối cùng, ban đầu bà làm ở bệnh viện San Donato nhưng vì công việc của chồng nên bà phải chuyển đến đây, Feng là bệnh nhân đầu tiên bị ung thư não giai đoạn cuối mà bà điều trị ở bệnh viện Gradenigo. "

Sở Phong tiếp tục hỏi " Vậy anh ta có tiếp nhận điều trị không bà? "

Hứa Úy Linh " Sau khi có kết quả chuẩn đoán, bà đề nghị cậu ấy ở lại bệnh viện theo dõi và điều trị nhưng cậu ấy chỉ ở lại có 3 ngày rồi rời đi sau đó bà chưa bao giờ gặp lại cậu ấy. "

Sau khi ra khỏi nhà Hứa Úy Linh, Sở Phong đi sau Tống Trí Viễn trên con đường lúc nãy họ đi.

Không ai nói gì, bầu không khí rất yên tĩnh.

Cho đến khi lên xe, Tống Trí Viễn đưa cho Sở Phong một tờ bệnh án " Đây là bản photo hồ sơ báo cáo bệnh án của Phùng Chí Cường, theo như trong đây thì ngày chuẩn đoán cậu ta mắc bệnh trước ngày bố mẹ cháu mất 1 tháng. Sở gia thuê phi công riêng thì trường hợp này được gọi là cố ý giấu diếm tình trạng sức khỏe của bản thân. Ngoài ra, một tháng sau khi bố mẹ cháu xảy ra chuyện thì " Lâm Tiện Dán " được bày đấu giá, địa điểm là nước Y, cũng không biết người bán là ai, người đó không tiết lộ thông tin cá nhân. "

Cả người Sở Phong cứng đờ, bàn tay bị anh nắm đến mức trắng bệch.

" Cái người thần thần bí bí mang " Lâm Tiện Dáng " đến chính là bạn gái của Phùng Chí Cường, tên Giasone. "

Giọng nói của ông mang 10 phần chắc chắn.

" Đúng, mặc dù là cô ta dùng tên giả nhưng thông qua bản ghi chép năm ấy, bác dám khẳng định 100% là Giasone. "

" Phùng Chí Cường là phi công chính trong đoàn phi công của Sở gia, sau khi anh ta được chuẩn đoán mắc bệnh thì một tháng sau đó bố mẹ con cũng bất ngờ qua đời. Sau đó bạn gái của anh ta đi đấu giá một tờ giấy cổ có tuổi đời 300 trăm, mà vợ cả của chú Sở Hâm lại là người sở hữu tờ giấy đó. Bác, bác nói xem sao lại khéo như vậy nhỉ? "

Giọng nói của Sở Phong mang chút chế giễu. Ánh sáng chiếu trên mặt anh lúc rõ lúc mờ khiến người ta khó có thể nhận ra cảm xúc của anh, đang giận, đang buồn hoặc là... cả hai.

Tống Trí Viễn tháo mắt kính ra, hạ giọng chửi tục một câu.

Đã mười một năm, lúc mọi người cho rằng chuyện năm đó hoàn toàn là do thời tiết xấu ảnh hưởng thì bỗng nhiên một phần nhỏ của " Lâm Tiện Dán " xuất hiện, kéo ra bao nhiêu sự thật ẩn giấu phía sau. Mặc dù không có đầy đủ chứng cứ nhưng nhiều sự trùng hợp như vậy thật khó để người ta không dấy lên nghi ngờ.

Trở về trung tâm thành phố, Tống Trí Viễn không nói gì, sau khi nghe một cuộc điện thoại thì ông bảo tài xế lái xe đến một tiệm trái cây nhỏ.

Tiệm trái cây có vị trí không tốt lắm, trong hẻm, không có khách nào. Chỉ có một người đàn ông ngoài 30 tuổi đang bận rộn trong tiệm.

Lúc nghe được tiếng bước chân, người đàn ông niềm nở quay lại chào họ bằng giọng địa phương, hỏi bọn họ cần gì.

Tống Trí Viễn rất thạo ngoại ngữ, ông lưu loát nói ra tên một vài loại cây, đợi người đó cân xong thì lấy ví móc tiền ra trả, động tác hết sức tự nhiên." Cậu là Francesco? Tôi muốn hỏi một chút về chị gái của cậu Giasone. "

Nụ cười trên mặt Francesco bỗng cứng ngắt, ánh mắt cảnh giác " anh là ai? "

Tống Trí Viễn cười hiền lành nói " Tôi là bạn tốt của Kirk Feng, lần này đi công tác ngang qua đây nên muốn thăm Giasone một chút. "

" Chị ấy đã mất rồi, anh không biết à? " Francesco mặt không cảm xúc nói.

Tống Trí Viễn sốc " A, tiếc thật đấy... xin lỗi tôi không biết. Tôi có thể hỏi lý do cô ấy qua đời không? Do bệnh hay là... "

Francesco không muốn nói về chuyện này lắm, ông ta nhanh chóng tính tiền rồi đuổi bọn họ đi.

Tống Trí Viễn vội vàng nói " Tôi không có ý xấu gì đâu, chẳng qua là Kirk đã từng giúp tôi, tôi rất biết ơn cậu ấy. Chỉ là cậu ấy không may mắn, còn quá trẻ... Không nghĩ đến chị cậu cũng vậy, nếu có thể tôi muốn đi thăm cô ấy một chút. "

Nói xong, Tống Trí Viễn mở bóp ra, lấy toàn bộ tiền mặt bên trong đặt xuống.

Francesco nhìn chằm chằm xấp tiền, thái độ hòa hoãn không ít " Trong một lần hỏa hoạn bất ngờ, Giasone qua đời, đến bây giờ đã 10 năm rồi. "

" Hỏa hoạn bất ngờ? "

" Đúng, sau khi Feng qua đời, tâm trạng của chị ấy không ổn định lắm, có một lần chị ấy kéo tôi bảo chị ấy có nhiều tiền lắm, nhiều đến mức tôi không ngờ được đâu, chẳng lâu sau đó, trong chung cư nhà của chị bất ngờ bị rò rỉ khí gas, cháy gần nửa toàn nhà. "

......

Thầy Trần dạy vật lý đang đứng trên bục giảng bài thì Sở Phong bước vào, anh không thèm báo cáo điểm danh mà đi thẳng về chỗ ngồi.

Thầy Trần giận xanh cả mặt nhưng mà sau khi chuyện lần trước xảy ra thì ông không dám tự tiện gây sự với Sở Phong nữa. Người ta ăn sung mặc sướng còn ông thì phải nuôi gia đình ốm yếu ở nhà đấy.

Ngay lúc Sở Phong vừa xuất hiện ở cửa ra vào, Tôn Miên Miên không rời mắt khỏi anh một giây nào, cô nhìn anh chằm chằm từ cửa đến chỗ ngồi.

Mới chỉ 4 ngày không gặp, anh không thay đổi gì nhiều nhưng đôi mắt kia cực kỳ lạnh lẽo và xa lạ đối với một Sở Phong cô từng biết.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp trước đó đã bị thay thế bằng một đôi mắt vô hồn sâu không thấy đáy, âm u đến mức ánh sáng không chiếu vào được.

Thậm chí anh còn gầy đi rất nhiều.

Gò má phờ phạc, cô nhìn mà đau lòng.

" Sở Phong "

Tôn Miên Miên to giọng kêu một tiếng.

Sở Phong nhếch khóe môi " Tớ không sao, cậu tập trung nghe giảng đi. "

Giọng của anh nhẹ bâng, nghe chả có sức lực gì cả. Cô còn muốn nói cái gì đó nhưng Sở Phong đã gục xuống bàn.

Trạng thái này của anh kéo dài liên tục đến thứ sáu cũng chả giảm chút nào.

Tôn Miên Miên có hơi giận rồi đấy.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ cô đã có tính độc lập rất cao, cô sẽ không bao giờ quá dựa dẫm và tin tưởng vào một người nào đó. Khi đối mặt với người khác, tâm lý của cô sẽ tự xây dựng bức tường thành chặn lại ở giữa, không bao giờ vượt qua bức tường đó.

Nhưng khi gặp Sở Phong, bức tường này của cô cứ như cát ấy, gió thổi một cái liền đổ không còn một chút nào.

Cô dựa dẫm anh.

Lần này Sở Phong trở về, ngoài mặt anh vẫn như cũ, nở nụ cười nhưng thật ra đã có thay đổi rất lớn. Không chỉ có cô nhìn ra mà ngay cả Khương Hạo lẫn Lư Tiêu Hàn đều nhìn ra.

Tâm trạng của anh rất tệ.

Nhất định là đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Không ai dám hỏi cả.

Đương nhiên Tôn Miên Miên dám hỏi, cô chỉ là không muốn đem vết thương lòng của anh xé ra một lần nữa.

Cô chỉ hy vọng anh có thể dựa dẫm vào cô một chút.

Hy vọng anh có thể chia sẻ với cô, cô là bạn gái của anh mà, cô phải an ủi anh chứ không phải như bây giờ, Sở Phong tự giam mình lại không cho ai vào, có cảm giác kể cả cô cũng bị anh bài xích.

Sở Phong vẫn chưa tin tưởng cô.

Tôn Miên Miên rất buồn.

Cô đã cố gắng lột đi vỏ bọc của mình, chia sẻ dựa dẫm vào anh nhưng anh thì sao?

Tức quá đi!!!

Còn có chút ủy khuất nữa.

Buổi tự học cuối cùng của thứ sáu, giáo viên ngữ văn đã chiếm nửa giờ, còn lại thì thầy Ngô vào giảng đạo...

" Các bạn học ở đây ơi, chỉ còn có 20 ngày nữa thôi chúng ta sẽ bước vào kỳ thi giữa kỳ. Thật ra nói thi thì thi vậy thôi chứ nó cũng chỉ là bài kiểm tra đơn giản về những kiến thức các em đã được học vào nửa học kỳ trước, không gì phải sợ, bình tĩnh làm bài. Dù gì đi nữa thì tâm lý vẫn rất quan trọng. Các bạn trẻ, cuộc sống lúc nào chả bắt chúng ta đối mặt với khó khăn, nếu đã như vậy rồi cứ bình tĩnh mà vượt qua thôi nhưng vẫn phải chú ý đến mức độ... "

Khương Hạo với Mã Hiên ngồi bàn trước đang đánh caro, hai người chụm đầu vào nhau xì xầm to nhỏ.

Tôn Miên Miên nhìn chằm chằm vào cổ của Sở Phong.

Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học ngay lập tức có tiếng xê dịch bàn ghế.

Khương Hạo đã dọn cặp từ 5 phút trước rồi cơ, lúc cậu ấy nghe thầy Ngô nói tan học liền quay xuống " Anh Phong, cùng đi đi. "

Sở Phong không soạn gì, anh đứng dậy " Không được, tớ có việc rồi. "

Sau đó anh nhìn Tôn Miên Miên " Thứ hai gặp lại. "

Tôn Miên Miên tiếp tục dọn cặp, cô ngước đầu lên " Thứ hai gặp. "

Đợi Sở Phong ra khỏi lớp, Khương Hạo xoa xoa đầu nói " Dạo này anh Phong sao sao ấy, cứ như hồn lìa khỏi xác rồi ấy, nữ thần, cậu có biết gì không? "

Tay Tôn Miên Miên khựng lại, cô lấy cặp đeo lên vai, buồn bã nói " Tớ cũng không biết nữa... "

" Bữa giờ cũng một tuần rồi đó, cậu ấy cứ như vậy suốt thôi. Hôm qua tớ định qua phòng của cậu ấy hỏi xem có chuyện gì, vừa mở ra đã bị cậu ấy lấy cớ mệt, muốn ngủ để đuổi tớ về. "

Tôn Miên Miên nắm chặt quai cặp lại, cảm giác bất an ùa tới.

__________________

Tác giả có điều muốn nói: Chào buổi sángggg

Bé Sở Phong: Không vui!

Bé Miên Miên lại gần hôn lên má bé Sở Phong một cái.

Bé Sở Phong chỉ chỉ vào môi mình: Nơi này cũng cần dỗ.

Bé Miên Miên lại hôn một cái vào môi bé Sở Phong.