Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây
Tống Ngạn mua ba hộp cơm rồi quay trở lại phòng bệnh, liền nhìn thấy Thẩm Thư ngồi bên giường bệnh với khuôn mặt buồn bã, còn Hồ Lập Cường thì trốn trong ổ chăn run lên bần bật
“ Hồ... Tiên sinh khôi phục bình thường rồi sao?” Y nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thư thở dài nói:” Đúng vậy, tôi đưa anh ấy đi ra ngoài được vài bước, không ngờ vừa mới đi tới cửa cầu thang, anh ấy giống như là nhìn thấy thứ gì đó rồi bị doạ đến mức la to lên, sau đó liền có ý thức lại. Nhưng có thể là do sợ hãi quá mức nên bây giờ Hồ tiên sinh có chút nhát gan, một chút tiếng động nhỏ cũng chịu không được.”
Tống Ngạn nhìn thoáng qua Hồ Lập Cường, phát hiện mới nói hai câu mà gã đã kéo chăm trùm kín mít lại, trong miệng cứ lầm lầm không biết đang nói cái gì.
“ Hồ tiên sinh, anh đừng sợ, tôi là tiểu Tống. Anh có đói bụng không, tôi mua cho anh ít cơm trưa rồi, hay là anh lại đây ăn chút gì đi? Anh yên tâm, ở đây là bệnh viện, sẽ không có mấy thứ kia đâu.” Tống Ngạn cố gắng hết sức để nói một cách nhẹ nhàng, vỗ nhẹ phần lưng Hồ Lập Cường một chút.
Nhưng mà chỉ chạm nhẹ vào một cái, Hồ Lập Cường lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị gϊếŧ, lập tức tránh xa Tống Ngạn, cuối cùng phịch một tiếng rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất Hồ Lập Cường vẫn không hề bình tĩnh lại, gã hoảng loạn lôi kéo góc chăn, che bên trái thì lại lộ bên phải, cuối cùng gã dứt khoát bò xuống gầm giường, quỳ rạp xuống, mặt dán sát vào đất mới miễn cưỡng đem cả người gói lại trong chăn.
Tống Ngạn bị tiếng hét thảm thiết của gã doạ sợ tới mức lùi về sau mấy bước, dựa lưng vào trên tường mà trống ngực còn đập bang bang.
May mắn là trong phòng bệnh này không có người khác, nếu không sẽ khiến người ta sợ hãi bằng một tiếng kêu của Hồ Lập Cường.
“ Thẩm, Thẩm tiên sinh...” Tống Ngạn có chút bất lực nhìn về phía Thẩm Thư.
Thẩm Thư trả lại cho y một ánh mắt bất đắc dĩ:” Cậu xem, bây giờ anh ấy thật sự không chịu nổi bất cứ kinh sợ nào.”
“ Vậy, vậy làm sao bây giờ, nhìn bề ngoài cũng không gặp phải vấn đề gì lớn, nếu vẫn không tốt hơn thì tôi có nên để anh ấy lại bệnh viện không?” Tống Ngạn có chút đau đầu, tuy y cũng thấy Hồ Lập Cường rất phiền phức, nhìn gã biến thành bộ dạng như vậy cũng không cảm thấy đáng tiếc, nhưng nếu có thể thì y hy vọng Hồ Lập Cường trở về thành phố Ninh Quốc rồi hãy nổi điên, đỡ phải mang thêm phiền phức cho bọn y.
Thẩm Thư nói:” Sẽ không đâu, Hồ tiên sinh chỉ là cần chút thời gian mà thôi, lúc chúng ta mới tới chẳng phải anh ấy giống như người gỗ vậy, tình hình bây giờ ít nhất đã khá hơn nhiều.”
Nói xong cậu khom lưng, nhấc khăn trải giường lên, nhìn Hồ Lập Cường co ro ở gầm giường, nhỏ giọng nói:” Hồ tiên sinh, anh vẫn nên ra đây ăn chút gì đi, tiểu Tống đã mua rồi, không thể lãng phí thức ăn.”
Hồ Lập Cường không hề phản ứng, vẫn rụt vào chiếc khăn trải giường giống như một con rùa.
“ Anh không ăn cơm thì không được a, nếu còn như vậy nữa thì chúng tôi chỉ có thể đưa anh vào bệnh viện tâm thần thôi~” Thẩm Thư lại khom khom lưng, nhẹ nhàng nói.
Tay cậu buông dưới giường bệnh làm một động tác thì Hồ Lập Cường lập tức xốc chăn lên, sau đó chậm rãi bò ra khỏi gầm giường.
Thẩm Thư nói với Tống Ngạn:” Cậu xem, tôi nói rồi, Hồ tiên sinh chỉ cần thêm một chút thời gian, chờ thích nghi được rồi sẽ hoàn toàn khôi phục bình thường.”
Nhìn Hồ Lập Cường ngồi ở mép giường cầm hộp cơm chậm rãi ăn, Tống Ngạn bỗng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, mở miệng thở dài, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Thư lấy ra hai hộp cơm còn lại, đưa cho Tống Ngạn một hộp:” Cậu cũng nhanh ăn đi.”
Tống Ngạn nhận lấy hộp cơm, ngồi vào một chỗ trống trên giường bệnh, trong đầu thầm nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Lúc Thẩm Thư đưa hộp cơm qua, y rõ ràng nhìn thấy tay Hồ Lập Cường run rẩy như muốn rụt lại, còn giống như sợ hãi cái gì đó nên dùng hết sức để khống chế bản thân không được nhúc nhích.
Mà ánh mắt gã nhìn y, hình như là đang cầu xin giúp đỡ.
Kỳ lạ, tại sao gã lại sợ Thẩm tiên sinh? Rõ ràng Thẩm tiên sinh vô cùng hiền lành, khi nói chuyện với hộ sĩ ở bệnh viện giọng nói đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“ Ăn cơm xong rồi thì ngủ một giấc đi, chờ khi tỉnh dậy mọi ác mộng của anh đều sẽ biến mất.” Hồ Lập Cường ăn xong miếng cơm cuối cùng thì Thẩm Thư tới gần gã nhỏ giọng nói.
Tống Ngạn ngồi ở phía sau hai người, từ góc nhìn của y, Thẩm Thư một bên duỗi tay thu dọn hộp cơm của hai người, một bên nhẹ giọng an ủi Hồ Lập Cường, sau khi Thẩm Thư nói xong, Hồ Lập Cường liền lập tức yên lặng lại, trên người cũng không còn run rẩy, sau đó từ từ nằm xuống giường, đắp chăn đàng hoàng, vô cùng bình tĩnh mà nhắm mắt lại.
Tống Ngạn gạt bỏ, vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác của y, Thẩm tiên sinh chỉ cần an ủi hai câu thì Hồ Lập Cường đã bình tĩnh trở lại rồi.
Thẩm Thư đem hộp cơm bỏ vào trong túi đựng rác, nói với Tống Ngạn:” Người nhà của anh ấy chắc ngày mai mới có thể tới được, tôi thì phải trở về chăm sóc người nhà, phải nhờ cậu vất vả ở lại đây một đêm.”
“ Thẩm tiên sinh, cậu yên tâm trở về đi, ở đây có mình tôi là đủ rồi.” Tống Ngạn vội vàng đứng dậy nói.
“ Nếu anh ấy lại nổi điên thì cậu gọi bác sĩ lại tiêm thuốc cho anh nếu không để điên loạn trong thời gian dài thì cơ thể anh ấy cũng chịu không nổi.”
Tống Ngạn liên tục gật đầu:” Tôi nhớ rồi, có chuyện gì tôi sẽ báo cho cậu và thầy Tống qua điện thoại.”
Sau khi tiễn Thẩm Thư đi, Tống Ngạn ngồi bên giường bệnh nhìn Hồ Lập Cường đã ngủ say mà thở dài, tốt nhất là cứ duy trì trạng thái này cho đến khi rời khỏi trấn Tây Hoa, nhất định đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Thẩm Thư từ trên xe buýt đã nhìn thấy Cố Nghiên ngồi ở ghế chờ trạm xe buýt đợi cậu, nhưng mà mặt anh không có chút biểu cảm nào, chỉ nhìn ra vài dấu vết buồn bã.
“ Anh~ em về rồi đây.” Thẩm Thư chạy nhanh qua, trên mặt còn treo nụ cười ôm chặt cánh tay Cố Nghiên, kéo dài âm cuối một chút.
Cố Nghiên thở dài, xoa xoa đầu của cậu nói:” Chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Thư ngâm nga vài lần rồi hỏi:” Cố Nghiên, anh đã chờ ở đây bao lâu rồi?”
Ngày hôm qua vì cứu hai thôn dân kia, thầy Tống cũng không hề trở về, cậu đã nói sẽ gọi điện thoại cho thầy Tống để nói chuyện với Cố Nghiên vậy mà cũng không thể thực hiện được.
Chẳng lẽ ngày hôm nay Cố Nghiên vẫn luôn chờ ở đây chứ?
Cố Nghiên cúi đầu nhìn cậu, cười:” Chiều nay cửa tiệm nghỉ, Thư Thư lại không ở nhà, anh liền tới đây chờ em.”
Thẩm Thư thở phào nhẹ nhõm, thời tiết lạnh như vậy, nếu Cố Nghiên vì chờ cậu mà ở bên ngoài một ngày, trong lòng cậu sẽ áy náy chết mất.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Sau khi đi vào trong trấn, Thẩm Thư kéo Cố Nghiên rẽ vào một con đường, hướng về phía trung tâm mua bán của thị trấn.
“ Anh, chúng ta đi mua điện thoại đi, sau này lúc nào anh muốn cũng có thể gọi điện cho em.”
Cố Nghiên nhíu mày nói:” Thư Thư, chúng ta có tiền sao?”
Thẩm Thư cười hì hì nói:” Chúng ta có rất nhiều tiền, sau này sẽ không cần phải lo lắng về nó nữa!”
Tuy rằng không biết tại sao bọn họ bỗng nhiên có tiền, nhưng Thẩm Thư nói cái gì thì chính là cái đó, có điện thoại rồi thì sau này anh có thể biết được Thẩm Thư đang ở đâu, không bao giờ để lạc mất Thư Thư nữa.
Cố Nghiên nhìn gương mặt tươi cười của Thẩm Thư cũng nhoẻn miệng cười theo.
Hai người đi dạo một vòng quanh các cửa tiệm bán điện thoại trong phố, cuối cùng vẫn lựa chọn cửa tiệm lớn nhất này, tuy rằng giá điện thoại trong các tiệm đều giống nhau, nhưng cửa tiệm này nếu mua điện thoại thì còn được tặng một chai dầu và một túi gạo, so với mấy cửa hàng khác thì rẻ hơn nhiều!
Thẩm Thư mua một chiếc điện thoại giá tầm trung, sau đó chọn màu mà Cố Nghiên thích, đồng thời chọn một cái thẻ sim.
Nhân viên cửa hàng hỗ trợ bỏ sim vào điện thoại, tải xuống mấy phần mềm thường hay sử dụng, tính cả quà tặng đưa cho hai người.
Thẩm Thư vô cùng hào phóng thanh toán hoá đơn, đưa gạo và dầu ăn cho Cố Nghiên xách rồi rời khỏi cửa hàng điện thoại.
Hai người vừa mới đi đến cửa ra được hai bước thì môt người đàn ông vẫn luôn đứng ở quầy hàng gần cửa bỗng quay đầu lại nhìn Cố Nghiên, trong mắt mang theo ý cười.
“ Cố tiên sinh? Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được anh ở đây.”
Trong lòng Thẩm Thư căng thẳng một chút, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
Chiều cao người này không chênh lệch bao nhiêu so với Cố Nghiên, mặc một bộ vest tinh xảo, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen, hắn đeo khẩu trang nên nhìn không rõ mặt, nhưng dựa vào đôi lông mày lộ ra có thể thấy được sự sắc bén.
Cố Nghiên dừng lại, nhìn người đàn ông mà không nói gì
“Mấy tháng không gặp, anh sẽ không giả vờ không quen biết tôi chứ?” Người đàn ông kéo khẩu trang xuống lộ ra một khuôn mặt có thể nói là tuấn tú, đáng tiếc má phải có một vết sẹo rất dài, vết sẹo như con rết dường như đã phá hủy đi vẻ tuấn tú đó. “ Tôi thấy bộ dạng anh thế này cũng không giống bị thương gần chết như trong lời đồn, gần đây sao lại không nghe được tin tức gì về anh hết vậy nhỉ?”
Thấy Cố Nghiên vẫn không nói một câu nào, người đàn ông cười khổ:” Cũng đúng, chắc là bây giờ anh không muốn nhìn thấy tôi, nếu đã như vậy thì tôi không làm phiền nữa, có duyên sẽ gặp lại.”
“ Chờ một chút!” Thẩm Thư đi về phía trước một bước, ngăn cản người đàn ông tính rời đi, cười nói:” Nơi này không thích hợp để nói chuyện, nếu anh là bạn của Cố Nghiên thì dù gì đến cũng đã đến rồi, sao chúng ta không tìm một nơi tốt hơn để nói chuyện?”
Người đàn ông cười gượng liếc mắt nhìn Cố Nghiên một cái, hỏi:” Cậu nhìn thử tiên sinh đi, đây là bộ dạng muốn cùng tôi nói chuyện sao?”
“ Cố tiên sinh anh ấy chỉ là không thích nói lời dư thừa thôi, đúng không Cố tiên sinh?” Thẩm Thư nháy mắt ra hiệu cho Cố Nghiên.
Tuy rằng Cố Nghiên không quen biết người đàn ông trước mặt này, cũng hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn, nhưng nếu Thẩm Thư muốn anh gật đầu thì đương nhiên anh sẽ gật đầu.
Người đàn ông lúc này mới cười một chút, mang khẩu trang lên lại nói:” Vậy phiền người anh em đây dẫn đường, tôi không biết đường ở đây.”
Thẩm Thư cố nở một nụ cười, gật gật đầu, liền đi ở phía trước hai người.
Một đường im lặng, ba người đi qua hai con phố, đi đến trước cửa nhà bọn họ
“ Mấy ngày nay Cố tiên sinh ở đây sao?” Người đàn ông đánh giá khung cảnh xung quanh, giọng điệu nghi hoặc nói
Thẩm Thư mở cửa nhà ra, cười nói:” Cố tiên sinh thích nơi yên tĩnh, mời vào.”
Người đàn ông đi đến bậc cửa thì dừng lại một chút, cười khẽ rồi đi vào sân.
Thẩm Thư gọi Cố Nghiên vào, sau đó đóng cửa khoá lại, khoá trước rồi lại khoá sau xong rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Người này xem ra không phải đàn em của Cố Nghiên, chắc là có quen biết một chút với anh, nhưng khi nhìn thấy Cố Nghiên xuất hiện hắn lại không xuất hiện bất cứ cảm xúc sợ hãi nào, hắn rốt cuộc là ai?
Không cần biết là người nào, chỉ cần không phải người của Cố Nghiên, vậy thì không thể để hắn rời khỏi thị trấn Tây Hoa!
Nhìn người đàn ông đi vào nhà chính, ánh mắt Thẩm Thư trầm xuống.
“ Cố tiên sinh, anh đi thay quần áo trước đi, em sẽ tiếp đãi vị tiên sinh này.” Thẩm Thư đẩy Cố Nghiên đi vào phòng ngủ, đợi chút nữa có đánh nhau sẽ liên lụy anh.
Cố Nghiên nhíu mày, mặc kệ Thẩm Thư có đẩy thế nào thì vẫn cứ đứng ở đó không nhúc nhích.
“ Thư Thư, anh không cần thay quần áo.” Không biết vì cái gì, anh chỉ là không muốn Thẩm Thư cùng người xa lạ này ở một mình với nhau, nguòi này thật quá phiền a! Anh nhìn thấy người này là trong lòng liền không thoải mái!
Thẩm Thư bất đắc dĩ thở dài, ghé vào tai Cố Nghiên nói:” Anh, anh đi vào lót cho em ly nước đi, em có hơi lạnh.”
Cố Nghiên mím môi, bối rối nhìn thoáng qua người đàn ông, lại nhìn Thẩm Thư, cuối cùng cũng không thể từ chối việc Thẩm Thư làm nũng nên đi vào phòng bếp lấy nước.
Chờ Cố Nghiên rời đi, Thẩm Thư lập tức móc ra hai đồ vật từ trong lồng ngực rồi ném vè phía người đàn ông.
“ Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh nhau a.” Người đàn ông kia có chút hoang mang tránh qua một bên, hai cái đồ vật kia rơi ở phía sau hắn, phát ra tiếng vang lớn, trên mặt vẫn cứ mang theo nụ cười mỉm, không để thanh niên trước mặt này vào mắt.
Ở trong cửa hàng bán điện thoại hắn đã nhìn ra, khi Cố Nghiên xảy ra vấn đề, không biết tại sao những đàn em lợi hại của Cố Nghiên đều không bảo vệ bên người anh, chỉ có một cậu thanh niên thoạt nhìn yếu ớt mà hắn chưa từng thấy qua ở lại bảo vệ.
Thanh niên này đưa Cố Nghiên đến cửa hàng điện thoại, còn vì năm mươi đồng tiền mà mặc cả với nhân viên bán hàng, trông thực sự... Không giống loại người như bọn họ một chút nào a.
Giản dị, sống cuộc sống thoải mái, đây là nguyên nhân Cố Nghiên trốn ở đây sao? Người đàn ông đánh giá căn nhà qua khoé mắt, vô cùng xúc động, đáng tiếc bọn họ là loại người như vậy, không có tư cách để sống cuộc sống này a.
Cố Nghiên có thể tranh thủ thời gian này ở đây, nhưng bây giờ thì Cố Nghiên không thể làm vậy được.
Tầm mắt người đàn ông xuyên qua đỉnh đầu của thanh niên đang che chắn trước mặt hắn, thấy được người đang bưng hai ly nước hướng về phía bên này.
Hắn thật sự không muốn đánh vỡ bầu không khí nhàn nhã này đâu, khoé miệng người đàn ông lộ ra một nụ cười xấu xa, vươn tay, không chút chần chừ mà chộp vào cổ người thanh niên trước mặt.