Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây
Cố Nghiên có vui hay không thì Hồ Lập Cường không biết, nhưng mà gã sắp ngất đi rồi.
Đó là đá phỉ thúy của gã a! Gã gần như phải tiêu hết gia sản mới có thể có được một con rối như vậy liền bị cậu cướp đoạt đi mất?
Còn nhấn mạnh đây là đá phỉ thúy!
Nếu không có bốn con rối này, sau này gã còn lăn lộn thế nào được?
“ Tôi, tôi nói cho cậu biết... Tôi, đó là con rối của tôi, không thể cho cậu...” Mặt Hồ Lập Cường đỏ lên, cố từ chối ý định của Thẩm Thư.
Thẩm Thư lập tức nhìn về phía gã, ánh mắt trong veo:” Cái gì cơ? Cậu vừa mới nói cái gì tôi nghe không rõ.”
Trong ánh mắt cậu không hề có chút ác ý nào, nhưng Hồ Lập Cường cứ như một quả bóng bị kim đâm thủng, dũng khí mới tìm về được như lúc đầu nháy mắt tiêu tan không còn một mống,, một câu cũng không nói ra được
“ Nếu cậu không có ý kiến gì thì thứ này sẽ là của tôi, nhưng mà Hồ tiên sinh này, tuy rằng đồ của cậu tôi đã cầm, nhưng tôi cũng sẽ không nể mặt cậu, việc nên làm thì vẫn phải làm.”
Nói xong móc từ trong túi chính mình ra một tờ giấy, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Hồ Lập Cường.
Hồ Lập Cường không ngờ tới Thẩm Thư đã đoạt con rối của chính mình mà vẫn còn ra tay với gã.
“Thẩm, Thẩm tiên sinh, cậu muốn làm gì, tôi, con rối của tôi ở trong tay cậu, tôi đối với các cậu không còn chút uy hϊếp nào a, xin cậu tha cho tôi một con đường sống. Trước kia là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cậu yên tâm tôi chắc chắn sẽ không đi kiện, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau, cậu tạm tha cho tôi đi!”
Thịt mỡ trên mặt Hồ Lập Cường run run, thân thể không tự chủ được mà cọ xát vào nhau, sợ mình thả lỏng một chút thì sẽ phải rời khỏi thế giới đẹp đẽ này
Không được, tuyệt đối không thể chết được, chỉ cần kiên trì thêm một chút, kiên trì một chút... Chờ người tới giúp đỡ, nhất định có thể gϊếŧ chết hai tên này!
Đến lúc đó không chỉ có con rối của gã, mà bảo bối khác trên người tên họ Thẩm này đều phải cướp đoạt hết!
Thẩm Thư vỗ vỗ bờ vai của gã, giọng an ủi nói:” Cậu yên tâm, cậu đã tặng cho tôi món quà lớn như vậy, sao tôi có thể ra tay tàn nhẫn với cậu, chỉ là một chút thủ đoạn nho nhỏ để đề phòng thôi, nếu không để lát nữa tôi nhớ tới cậu, lại không cẩn thận làm cậu bị thương thì không tốt!”
“ Tôi, tôi thật sự sẽ không làm gì nữa, Thẩm tiên sinh cậu phải tin tôi a!”
Thẩm Thư bảo Hướng Tu Tề giữ chặt Hồ Lập Cường, sau đó đem tờ giấy trong tay dán trên trán của gã.
Hồ Lập Cường muốn thoát ra nên đem tinh thần lực phóng ra ngoài, nhưng lại phát hiện sau khi tờ giấy dán trên trán thì tinh thần lực của gã như bị giam lại, hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của nó!
Hồ Lập Cường nháy mắt đổ một tầng mồ hôi lạnh, cái này, cái tên súc sinh này, lại dám làm như vậy với gã! Dám hủy hoại tinh thần lực của gã!
Thẩm Thư ngưng đọng tinh thần, dùng nó tác động lên phù văn trên giấy đánh vào cơ thể Hồ Lập Cường, chờ nét bút trên bề mặt hoàn toàn biến mất, cậu mới đem giấy bóc ra, nhìn gương mặt đầy oán giận của Hồ Lập Cường nói:” Hồ tiên sinh, có phải vừa rồi cậu đột nhiên cảm giác được tinh thần lực biến mất hay không? Không cần sợ, bây giờ không phải lại trở về rồi sao, xem cậu bị doạ thành cái dạng gì kìa.”
Hồ Lập Cường nhanh chóng nhắm mắt lại cảm nhận thật cẩn thận, sau đó phát hiện tinh thần lực đúng là quay về rồi.
Nhưng mà cho dù gã có tìm thế nào, đều tìm không thấy dấu vết Thẩm Thư làm gì đó trên cơ thể gã.
“ Cậu rốt cuộc đã làm gì tôi?” Hồ Lập Cường trầm giọng hỏi
Thẩm Thư liếc nhìn Hướng Tu Tề một cái, khẽ lắc đầu nói:” Cậu yên tâm, tôi cũng không phải người vô cùng độc ác, đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn nham hiểm, tôi chỉ muốn cậu thành thật một chút, sau đó đem những gì đã thấy hôm nay cất ở trong lòng.”
“ Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tờ giấy kia sẽ không tạo ra bất cứ tổn hại nào cho cậu.”
Hồ Lập Cường cắn chặt răng để không phát ra tiếng, Thẩm Thư cũng không để ý gã, mà là gọi Hướng Tu Tề đến để xử lý chuyện của thôn dân.
Lúc này thôn dân đã xếp thành vòng tròn, cầm con rối mà Hướng Tu Tề vừa phát xuống vừa nãy.
Mà điều Thẩm Thư yêu cầu hắn làm, chính là dùng tinh thần lực gây tê liệt linh ký sinh trên người thôn dân, đồng thời kích hoạt linh phù, đem những con linh đó mạnh mẽ kéo ra.
Hướng Tu Tề hít sâu một hơi, nhìn về phía Thẩm Thư, Thẩm Thư lại nhìn hắn cười nói:” Bắt đầu đi.”
Không hề do dự, Hướng Tu Tề loại bỏ những tạp niệm trong đầu, sau đó tập trung tinh thần, đem tinh thần lực dẫn ra bên ngoài.
Từng cụm ánh sáng đen xám xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của hắn, hơn nữa theo tinh thần lực của hắn mà mở rộng ra thêm, cụm ánh sáng cũng ngày càng nhiều hơn, Hướng Tu Tề phân ra một mảnh tinh thần đi đếm thử thì ước chừng được ba mươi người, tinh thần lực đã mở rộng đến phạm vi tối đa mà hắn có thể chịu đựng được.
Mà tất cả điều này chỉ xảy ra trong nháy mắt, thứ bên trong bị tinh thần lực màu xám bao phủ đã nhận ra nguy hiểm và trở nên có chút xôn xao.
Trong lòng Hướng Tu Tề giao động một chút, bây giờ hắn chỉ có thể lập tức xử lý những con linh đó, nếu không hơn ba mươi mạng người này khó mà giữ được.
Nhưng mà một khi ba mươi con linh này bị dẫn ra, sự chuyển động của chúng sẽ ảnh hưởng đến gần sáu mươi con linh khác, khiến hắn không có thời gian để phản ứng lại.
Nhưng ngay lúc này, Hướng Tu Tề đột nhiên cảm nhận được một luồng tinh thần lực vô cùng khổng lồ chèn ép tới, khiến hắn không tự chủ được muốn thu lại phạm vi tinh thần lực của mình.
Luồng sức mạnh này to lớn đến che trời lấp đất, làm tim hắn đập nhanh, thậm chí có cảm giác hít thở không thông.
Khi Hướng Tu Tề không khống chế được chính mình muốn thu hồi tinh thần lực thì luồng sức mạnh kia ngừng ngay trước hắn, không hề mở rộng thêm nữa.
“ Tỉnh táo lại!”Một giọng nói quen thuộc đánh thức hắn dậy từ nỗi sợ hãi, hắn lập tức ổn định lại tinh thần.
Là Thẩm tiên sinh, Hướng Tu Tề lại lần nữa nể phục, người có thể ở cùng một chỗ với Cố tiên sinh, tuyệt đối tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản
Tinh thần lực khổng lồ như vậy, làm Hướng Tu Tề cảm thấy có chút không thực tế, nếu không phải tự mình trải nghiệm, cho dù có ai kể với hắn, hắn cũng sẽ không tin trên đời này lại thật sự có người đáng sợ như vậy.
Thẩm tiên sinh đúng là thâm tàng bất lộ a, cũng không biết cậu với Cố tiên sinh ai giỏi hơn.
Nhìn ba mươi người ở trước mặt, Hướng Tu Tề có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố gắng phong ấn ba mươi con linh vào trong linh phù chiêu hồn.
Sau khi mở mắt ra, Hướng Tu Tề liền cảm giác được đầu óc truyền đến tiếng ong ong, trước mắt hiện lên đầy sao Kim, thân thể hắn không ổn định, ngã về phía trước, Thẩm Thư còn nhanh tay nhanh mắt đi tới đỡ hắn.
Hình như Thẩm Thư không bị gì, Hướng Tu Tề cười khổ trong lòng, quả nhiên bản thân mình không thể so sánh với người ta, Thẩm tiên sinh chẳng qua mới vừa thành niên không lâu mà đã có thực lực như vậy, làm người khác không dám nghĩ tới việc đuổi kịp cậu.
Cố tiên sinh cũng như thế này, rốt cuộc hai người quái vật như vậy làm thế nào mà gặp được nhau ?
Cố tiên sinh là người một khi đã quậy là quậy đến long trời lở đất, bây giờ hai con quái vật này đang ở cùng nhau, cũng may những người kia không đi tìm Cố tiên sinh nữa, hiện tại bọn họ chỉ muốn sống ẩn dật ở trong cái trấn nhỏ kia, sống cuộc sống gió êm sóng lặng là kết quả tốt nhất.
Lỡ như có người chọc phải hai người kia, vậy thì xong đời, sau này đừng nghĩ có thể sống yên ổn, mấy người chơi cùng với nhau đi nhé.
“ Cậu sao rồi, còn đi nổi không?” Thẩm Thư hỏi.
Hướng Tu Tề yếu ớt lắc đầu:” Đi nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi trước đã.”
Hơn chín mươi thôn dân còn hôn mê bên trong, chờ đến khi bọn họ tỉnh lại sẽ đem đoạn ký ức này quên sạch sẽ, còn việc tiếp theo, sẽ để người trong thôn tìm cách bịa chuyện đi.
Thẩm Thư đưa Hướng Tu Tề đến bên bờ ruộng để hắn nghỉ ngơi, nhưng vào đúng lúc này, xung quanh bỗng vang lên tiếng động sột soạt, giống như có thứ gì đang bò trong lúa non.
Hướng Tu Tề miễn cưỡng khởi động một chút tinh thần của mình, hỏi Thẩm Thư:” Thẩm tiên sinh, thứ gì đang tới vậy?”
Thẩm Thư hừ cười một tiếng:” Muốn biết thứ gì thì phải hỏi Hồ tiên sinh một chút a, Hồ tiên sinh, có thể giải thích cho chúng tôi một chút không?”
Mà Hồ Lập Cường vừa nãy vẫn luôn uể oải co ro trên mặt đất, bây giờ tinh thần lại trở nên sảng khoái. Gã đứng dậy từ trên mặt đất, gỡ lá cây trên người xuống, sửa sang lại quần áo một chút mới nhìn hai người cười nói:” Không có gì, chỉ là muốn chuẩn bị một món quà nhỏ cho các cậu, đáng tiếc là chỉ có hai người ở đây, hai tên họ Tống kia không có may mắn hưởng thụ a.”
Gã chính là chờ đến lúc mọi người xử lý xong nhiều linh như vậy, chính là lúc yếu ớt nhất để ra tay, Thẩm Thư có lợi hại thế nào thì khi tiêu hao nhiều tinh thần lực, mặc dù bên ngoài bình thường nhưng gã không tin nhóc con này một chút mệt mỏi cũng không có.
Đem hai người này xử lý xong, gã lại cho chính mình một vết thương nho nhỏ, thì dù có người nghi ngờ cũng sẽ không ai tìm ra được chứng cứ.
Cuối cùng, thứ hôm nay tấn công bọn họ chính là những kẻ điên đang ẩn nấp trong bóng tối a.
Giọng nói gã vừa dứt, liền có những bóng đen từ mặt đất chui lên.
Một cái lại một cái cho đến khi hoàn toàn vây xung quanh bọn họ.
Sau khi bóng đen chui lên, thì thấy tay chân của chúng rất giống con người, nhưng nếu cẩn thận quan sát kỹ, lại không tìn thấy bât cứ chỗ nào giống cả.
Toàn thân chúng nó được bao phủ bởi vảy rắn màu đen, thân thể hơi cong, phần đầu nhìn không rõ mặt mũi, chỉ có cái lưỡi màu đen dài chừng mười lăm centimet là dễ thấy nhất.
Hai tay của chúng như là hai cái lưỡi hái sắc bén, nhẹ nhàng vung lên liền tạo ra tiếng xé gió trong không khí.
Sắc mặt Hướng Tu Tề nghiêm trọng, loại này dùng các bộ phận khác nhau của động vật ghép lại, rõ ràng là thành quả của những cái lão không có tính người kia.
Hắn nhìn về phía Hồ Lập Cường, biểu cảm trở nên tức giận, cái tên này vậy mà dám cấu kết với những lão đó!
Hồ Lập Cường từ từ lùi ra sau, liền cười nói:” Tiểu Hướng, cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ “chiến đấu đến cùng”, bảo vệ những thôn dân đó an toàn trở về, một người cũng không thiếu.”
Gã rời khỏi vòng vây của những bóng đen, tuy trên mặt còn mang nụ cười nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự hung ác.
“ Từ từ hưởng thụ đi, Thẩm Thư, đáng lẽ cậu có thể có được tương lai xán lạn, đáng tiếc cậu lại gặp được tôi ở đây, vậy thì tương lai đó phải bị vùi dập, xuống địa ngục đi!”
Theo tiếng hét trần đầy thù hận của Hồ Lập Cường, tất cả thứ kia đều lao tới chỗ hai người Thẩm Thư.
Hướng Tu Tề miệng thở hổn hển, nói với Thẩm Thư:” Thẩm tiên sinh, anh mặc kệ tôi, nhanh chạy đi.”
Thẩm Thư nhíu mày:” Cậu đang nói bậy bạ cái gì vậy, đầu óc gặp vấn đề à?”
Hướng Tu Tề nôn nóng:” Thẩm tiên sinh, tình hình tôi thế này muốn chạy cũng không còn sức mà chạy nữa, anh mang theo tôi chỉ là gánh nặng, Cố tiên sinh còn ở nhà chờ anh, nếu không đợi được người trở về thì không biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
Nếu hôm nay Thẩm Thư không thể trở về, Cố Nghiên chắc sẽ nổi điên mất, anh ấy mà điên lên, vậy thì xong luôn.
Thẩm Thư chậc một tiếng:” Chẳng qua chỉ là vài con sâu nhỏ mà đã doạ cậu thành như vậy, sao lại nhát gan như vậy chứ. Không phải còn có Hồ tiên sinh ở đây sao, chúng ta đều là đồng nghiệp, Hồ tiên sinh nhất định sẽ không mặc kệ mà nhìn chúng ta xảy ra chuyện đâu.”
Nếu không phải sức lực trên người không còn, thì hắn đã quỳ xuống lạy Thẩm Thư rồi, Hồ Lập Cường mà giúp bọn hắn sao? Đến lúc này rồi mà còn nói ra lời này, rõ ràng đầu óc của chính cậu có vấn đề mới đúng!
“ Thẩm tiên sinh...”
Thẩm Thư xua xua tay:” Câm miệng! Nhìn!”
Hướng Tu Tề lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sau đó vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Hồ Lập Cường vốn dĩ nên đứng ở bên ngoài vòng vây, lúc này lại đi tới trước mặt bọn họ.