Hồ Lập Cường đi hai vòng quanh sân, nói với Hướng Tu Tề:” Sao vậy, tôi vừa tới các người liền có thái độ như vậy? Tiểu Hướng à, chúng ta đều là đồng nghiệp, cho dù cậu có ý kiến gì với tôi thì lúc này cũng không thể cho tôi mặt mũi sao.”
Hướng Tu Tề trầm giọng nói:” Hồ tiên sinh, người gây ra chuyện đã bị chúng tôi bắt được, tình huống chúng tôi cũng điều tra rõ ràng, chỉ chờ có được danh sách liền có thể ra tay tiêu diệt linh ký sinh trên người thôn dân.”
Hồ Lập Cường lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý nói:” Chuyện đơn giản như vậy mà cũng yêu cầu tôi phải giúp đỡ? Tiểu Hướng, có phải cậu lừa tôi chuyện gì không? Tôi thấy bộ dạng của cậu trên diễn đàn vô cùng sốt ruột, hình như không giống sẽ giải quyết chuyện này đơn giản như vậy a? Có việc gì cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ không chiếm công lao của các người.”
“ Chẳng qua cái người nằm trên mặt đất này...” Gã duỗi chân đá Trình Hạng Minh một chút,” Theo như lời cậu nói thì chuyện đơn giản vậy xử lý đã không tốt, còn biến chính mình thành bộ dạng này, tôi thấy hắn không thích hợp để ở lại phân cục Ninh Quốc nữa a.”
Hướng Tu Tề hít sâu một hơi, dựa theo ấn tượng của cậu đối với Hồ Lập Cường, sau khi Hồ Lập Cường tới chắc chắn sẽ bởi vì hắn làm được chuyện mà nhăn mặt, thậm chí sẽ bắt lỗi bọn họ khắp nơi, cư nhiên xuống tay với mấy người bọn họ.
Chỉ cần Hồ Lập Cường dám động thủ, hắn và Thẩm tiên sinh lập tức có lý do để đưa gã vào chỗ chết, nhưng mà hiện tại sao lại có bộ dạng âm dương quái khí này, khiến người khác tức chết vẫn không thể nắm được nhược điểm của gã, tên nhiều chuyện này đổi tính từ khi nào vậy?
Hay là, gã còn cất giấu thủ đoạn âm hiểm nào khác?
Thẩm Thư ánh mắt đầy ẩn ý không rõ đánh giá Hồ Lập Cường vài lần, sau đó cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Hồ Lập Cường nhìn thấy cậu thì ánh mắt sáng lên, sau đó liền đi tới chỗ cậu.
“ Người anh em này nhìn lạ quá, hình như tôi chưa từng gặp qua trong cục, Tiểu Hướng, có thể giới thiệu cho tôi một chút được không?”
Hướng Tu Tề quả thực muốn chửi ầm lên, mẹ nó, cái tên nhiều chuyện này đúng là muốn nhanh tìm chết, Thẩm tiên sinh mà cũng dám để ý.
Nếu để cho Cố tiên sinh biết, chẳng phải là cả nhà gã đều phải chết sao?
Không cần nói đến Cố tiên sinh, tính tình Thẩm tiên sinh quỷ tà như vậy thì đôi mắt của cái tên gia hoả này giữ không nổi rồi.
Hắn cảm thấy chính mình nên chuẩn bị tốt tâm lý, dù gì cũng phải viết cái bản thảo, chờ sau khi nhặt xác Hồ Lập Cường còn có cái báo lên tổng cục.
Thẩm Thư ngẩng đầu, có chút cạn lời nhìn Hồ Lập Cường, theo như lời Hướng Tu Tề và Tống Ngạn, Hồ Lập Cường tốt xấu gì cũng là nhân tài ở thành phố Ninh Quốc, cho dù nhân phẩm không được thì cũng là người âm hiểm xảo trá, một con cáo già làm việc không chừa đường lui cho người khác, không nghĩ tới lại là thể loại như vậy.
Chèn ép người yếu thế hơn, bản lĩnh không có bao nhiêu nhưng miệng thì to, nhưng thật ra cũng chỉ biết lảm nhảm không ngừng, đã vậy còn không biết nói tiếng người.
Đúng là khiến người khác buồn nôn.
Thật là làm người ta quá thất vọng, muốn đối phó với loại người này thì cần phải hạ thấp giá trị của gã.
Ngay lúc Thẩm Thư nghĩ xem có nên trực tiếp gϊếŧ gã luôn không thì cửa phòng bị đẩy ra, thầy Tống kéo Trình Thương từ bên trong đi ra, trên tay dày đặc danh sách thôn dân mà lão Lý xuống tay.
“ Hướng tiên sinh, đây là danh sách, tổng cộng có một trăm người, vất vả cho các cậu rồi.”
Hồ Lập Cường vừa nhìn thấy thầy Tống, không biết nhớ tới cái gì liền đừng lại bước chân, hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Hướng Tu Tề nhận lấy danh sách nói:” Lấy được danh sách thì rất dễ dàng, nhưng chúng ta ở đây lạ nước lạ cái, muốn tìm được những người này cũng là chuyện rất phiền phức.”
Thầy Tống nói:” Cậu liên hệ cho Tiết Vũ Tin đi, nói hắn tới đây xử lý, thời gian không đợi ai, những con linh đó đã được cấy vào khá lâu, ít nhất cũng phải hai tháng, hai thiếu niên vừa chết là nhóm thí nghiệm đầu tiên, cùng nhóm với chúng ít nhất còn có tám người nữa, nhưng tám người nào thì Trình Thương cũng không rõ, không nhanh chóng giải quyết thì hai ngày tiếp theo nhất định sẽ còn xuất hiện thương vong.”
Tiết Vũ Tin là phó cục trưởng của phân cục Ninh Quốc, chịu trách nhiệm điều phối quan hệ giữa cục và các phòng ban khác.
Hướng Tu Tề dựa theo lời nói của thầy Tống mà báo cáo tin tức rất mau đã nhận được phản hồi.
“ Bên ủy ban thôn kia sẽ tập hợp người, chúng ta chỉ cần đem danh sách đưa đến ủy ban thôn là được.”
Hồ Lập Cường cười nhạo một tiếng:” Chuyện nhỏ như thế này mà các cậu cũng phải phiền đến phó cục trưởng, bây giờ tôi hiểu tại sao các người một hai phải gọi tôi tới đây rồi.”
Hướng Tu Tề không để ý đến gã, đem ảnh chụp danh sách đưa cho Tống Ngạn, sau đó liền đưa Trình Hạng Minh còn hôn mê trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Bị Hướng Tu Tề làm lơ, Hồ Lập Cường lập tức lạnh mặt, cơ bắp trên mặt giật giật vài cái, nhìn bóng dáng của Hướng Tu Tề giống như có thể phóng ra độc.”
Hít sâu một hơi, Hồ Lập Cường khống chế được biểu cảm của mình, lộ ra nụ cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:” Tại sao phải so đo đến một người đã chết, không cần thiết, không cần thiết.”
Nói xong liền theo chân ba người rời khỏi căn nhà nhỏ.
Trên đường trở về, Hồ Lập Cường giống như thay đổi thành một người khác, vẫn cứ nói lời âm dương quái khí nhưng bị Hướng Tu Tề lạnh nhạt đáp lại cũng không tức giận, nếu không phải miệng vẫn khinh rẻ người khác, chắc gã thật sự trở thành một tiền bối bao dung tiểu bối.
Hồ Lập Cường muốn đi đến bên cạnh Thẩm Thư nhưng bị thầy Tống lườm trở về, gã cũng chỉ muốn nhìn Thẩm Thư nhiều thêm một cái thôi, cũng không để việc này ở trong lòng.
Thẩm Thư chán ghét cực điểm với ánh mắt của gã, có loại cảm giác bị bọ hung theo dõi, tuy không tạo ra bất cứ uy hϊếp nào với cậu nhưng vẫn thấy quá ghê tởm.
Quay trở lại khách sạn, thiếu niên ngây người mà ngồi ở bên cái bàn, dù không có người canh giữ em, em cũng không gây ra bất cứ hành động gì.
Đặt Trình Hạng Minh lên giường, Hướng Tu Tề bắt đầu đi chuẩn bị một chút đồ để lát nữa còn dùng đến.
Linh ký sinh ở thân thể con người rồi chiếm cứ tinh thần của họ, tuy rằng chưa sinh ra trí tuệ nhưng mong muốn sinh tồn sẽ khiến chúng làm ra các hành động đe doạ tính mạng vật chủ khi cảm nhận được nguy hiểm.
Mà ở nơi vô cùng yếu ớt của cơ thể, chúng chỉ cần phóng ra một chút làn khí đen liền sẽ trực tiếp lấy mạng vật chủ.
Cho nên muốn tiêu diệt linh ký sinh trên con người, bước đầu tiên chính là làm cho chúng rơi vào giấc ngủ say mà không hề phát hiện ra bất cứ hành động nào, sau đó mới có thể thanh trừ chúng nó từ cơ thể vật chủ.
Để linh lâm vào giấc ngủ say chỉ có duy nhất một cách, đó là tác động đến chúng bằng các xúc tu tinh thần, đối với Hướng Tu Tề mà nói, bước này mười phần đơn giản và hắn có thể làm chuyện này dễ như trở bàn tay.
Nhưng đó là khi đối mặt với một con linh, còn đây là chín mươi con, một khi xuất hiện sơ xuất thì không biết sẽ hại chết bao nhiêu người.
Nhìn từng lá linh phù trong tay, Hướng Tu Tề cau mày.
Lúc này Hồ Lập Cường đang ngồi bên cạnh cái bàn nhìn thiếu niên đang dại ra vô cùng thích thú, sau đó nói với mọi người:” Một hạt giống tốt như vậy mà không dùng thật sự là quá đáng tiếc, hay là cho tôi đem người về tổng cục đi, nói không chừng có thể còn có thể cứu được.”
Hướng Tu Tề lạnh nhạt nhìn gã một cái, căn cơ của thiếu niên này đã bị hủy hoàn toàn, thật sự không có khả năng chữa khỏi.
Hồ Lập Cường chắc chắn là muốn đem người về làm thành con rối, mà chuyện này ở trong cục lại bị cấm.
Thầy Tống hừ lạnh một tiếng:” Việc này Tiết Vũ Tin sẽ xử lý, Hồ tiên sinh không cần bận tâm loại chuyện nhỏ này.”
Hồ Lập Cường liếc nhìn thầy Tống một cái, cười nói:” Lão Tống, ông đây là có ý gì? Không phải các người muốn tôi tới giúp đỡ sao, tôi đi giúp thì ông lại nói để Tiết Vũ Tin xử lý, nếu hắn có thể xử lý vậy gọi tôi đến đây để làm gì?”
“ Tuy tính tình tôi tốt, nhưng các người chơi tôi như vậy có phải quá đáng rồi không?”
Thẩm Thư đã nhìn ra, trước kia Hồ Lập Cường nhất định là đã đắc tội với thầy Tống, bằng không dựa theo tính cách của thầy Tống, dù cho nhân phẩm Hồ Lập Cường không tốt nhưng vì những người ở Liễu Doanh, ông sẽ chịu đựng.
Lúc biết được người tới đây là Hồ Lập Cường, thầy Tống vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mọi người đều tưởng ông không quen biết Hồ Lập Cường, có lẽ ông đã cố gắng kìm nén cảm xúc chính mình, cho đến khi nhìn thấy Hồ Lập Cường mới nhịn không được mà để lộ ra sự khác thường.
Thẩm Thư lạnh lùng nhìn Hồ Lập Cường, nếu chuyện của thầy Tống có liên quan đến gã, cậu nhất định sẽ khiến gã trả giá đắt.
Thầy Tống hít sâu một hơi, không để ý tới Hồ Lập Cường nữa, mà lúc này Tống Ngạn đi đưa danh sách cho ủy ban thôn vừa vặn trở về, làm một tiểu lâu la* ở tầng thấp nhất, Tống Ngạn khi gặp những nhân vật lớn như Hồ Lập Cường thì tự động trở nên vâng vâng dạ dạ, tiếp nhận điều tra của gã, bắt đầu báo cáo tình huống hiện tại.
*tiểu lâu la: bọn tay chân của tứơng cướp hay đầu sỏ gian ác.
“...Ủy ban thôn bên kia nói, chờ đến sáu giờ chiều sẽ tập hợp người dân trong thôn đến bãi đất trống.” Tống Ngạn nói.
Hướng Tu Tề nhìn về phía Thẩm Thư, nhìn thấy Thẩm Thư khẽ gật đầu với mình, hắn mới yên lòng, từ trước đến nay Thẩm tiên sinh nông cạn thế nào hắn không thể nhìn thấu, hơn chín mươi người, dựa vào một mình hắn thì làm không được, nhưng đối với Thẩm tiên sinh mà nói cùng lắm là dễ như một buổi ăn sáng thôi.
Hồ Lập Cường suy nghĩ gì đó nhìn Hướng Tu Tề, bỗng nhiên mở miệng nói:” Tôi cảm thấy thế này, chuyện này cũng đã làm loạn đến tận phía tổng cục, chắc chắn không hề đơn giản như vậy, tốt nhất là nên cẩn thận một chút, cậu nói có phải hay không? Nói không chừng bên trong còn ẩn giấu bí mật chúng ta còn chưa tra rõ được.”
“ Rốt cuộc nhiều sinh mạng như vậy, nếu không bắt được người sau lưng thì thật khó để yên tâm a, dù cho có giúp thôn dân diệt trừ linh, ai đảm bảo hung thủ phía sau sẽ không xuống tay với bọn họ lần nữa, vậy chẳng phải là làm chuyện vô ích hay sao?”
Thầy Tống nhíu mày mang theo sự giận dữ nói:” Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hồ Lập Cường khoanh tay dựa vào phía sau, nở một nụ cười trên khuôn mặt đầy thịt mỡ:” Tôi không hề muốn làm cái gì a, tôi tới đây để giải quyết vấn đề, là người tổng cục phái đến để hỗ trợ, tôi cần phải bảo đảm an toàn cho mọi người, hay là chờ đến ngày mai tôi điều tra rõ ràng rồi hẵng ra tay?”