Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây

Chương 26: Ra tay trước thì chiếm được nhiều lợi thế (3)




“Người thường tự tạo ra linh...” Thẩm Thư có chút sững sờ.

Linh được sinh ra từ những dục vọng xấu xa, mới bắt đầu nó chỉ như một làn khí đục, sau đó chúng cắn nuốt lẫn nhau và xác nhập trở thành linh cấp thấp, lại lấy đi linh hồn của con người thì mới có thể sinh ra trí tuệ.

Con người tạo ra làn khí đục đó như thế nào? Chẳng lẽ đầu tiên tạo ra một làn khí rồi dùng một số cách xúc tác chúng nó hoà vào nhau?

Cố Nghiên nhéo vành tai Thẩm Thư một chút, đánh thức cậu từ trong cõi thần tiên nào đó về: ”Tiểu Thư, đừng nghĩ nữa, chuyện ở Liễu Doanh, nếu em thấy những người đó đáng thương thì hãy tận lực giúp đỡ một phen, đương nhiên cần phải bảo đảm an toàn của chính mình. Về phần còn lại, sẽ có người khác xử lý, chuyện này không gây ra nổi sóng gió gì lớn đâu, không cần quá lo lắng.”

Thẩm Thư gật gật đầu: ”Em không nghĩ mình có năng lực lớn như vậy a, thầy Tống nói đúng, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ không có tên tuổi, xử lý tốt những chuyện nằm trong tầm tay là được rồi, phần còn lại tự nhiên sẽ có người khác lo liệu.”

“Còn em, em chỉ có thể làm một phần việc với tiền đề là đảm bảo hai người chúng ta không xảy ra chuyện gì thôi.”

Cố Nghiên thở dài: ”Tiểu Thư, em vẫn luôn mềm lòng như vậy.”

Thẩm Thư lắc đầu: ”Anh, em không còn giống như trước kia nữa, vậy anh có chán ghét em không?”

Trong mười mấy năm quen biết Cố Nghiên, tuy rằng cậu không có cha mẹ, nhưng lại được một người ông hết lòng yêu thương, cậu cũng từng là một người hoạt bát thích cười, là thiếu niên với tâm tính lương thiện. Nhưng ở cùng với sư phụ bốn năm năm, vì để sống sót, cậu đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.

Ánh mắt Cố Nghiên nặng nề nhìn cậu: ”Tiểu Thư có chán ghét anh không?”

Thẩm Thư lắc lắc đầu.

“Anh cũng không còn giống như trước kia nữa, bây giờ chỉ cần anh xuất hiện, thì mọi người đều muốn đập anh như đập chuột chạy qua đường, như vậy Tiểu Thư vẫn không chán ghét sao?”

Thẩm Thư mới phản ứng lại ý tứ của Cố Nghiên, liền phì cười, hai người bọn họ giờ đây là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng qua cậu không có đất dụng võ, cũng không có làm nên tên tuổi lớn như Cố Nghiên mà thôi.

Cố Nghiên cũng cười: ”Tiểu Thư, em là lý do duy nhất để anh sống tiếp trên thế gian này, cũng là vướng bận duy nhất trong lòng, cho dù là thời điểm nào, anh đều sẽ luôn bên cạnh em, em có biến thành cái gì anh cũng chấp nhận được, cho nên không cần phải hỏi những vấn đề như vậy, hiểu không?”

Trong lòng Thẩm Thư ấm áp, gật gật đầu: ”Anh, em hiểu mà, anh cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của em, mặc kệ người khác nói như thế nào về anh, anh cũng mãi mãi là anh của em và em chắc chắn sẽ luôn đứng ở bên cạnh anh!”

Cố Nghiên là anh trai cậu, là người nhà của cậu, cho dù Cố Nghiên có thật sự như những lời mấy người đó nói, tàn nhẫn độc ác, thì cậu cũng không có ý kiến gì với vấn đề này. Cậu có thể không làm tổn thương người khác, nhưng nếu người khác dám đụng tới bọn họ, cậu tuyệt đối sẽ không nương tay.

Vẻ mặt Cố Nghiên đơ ra, sau đó hít sâu một hơi, áp xuống cảm xúc trong lòng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Thư: ”Đồ ăn lạnh hết rồi, có chuyện gì cơm nước xong lại nói.”

Chờ Cố Nghiên đem đồ ăn thừa xử lý xong, dọn chén đũa vào phòng bếp thì trăng lúc này đã lên cao.

Thẩm Thư cũng dần dần phản ứng lại, Cố Nghiên ở trước mắt cậu là một Cố Nghiên bình thường có đầy đủ ký ức, nhận ra được điều này, tinh thần cậu dần dần phấn khởi hẳn lên.



Lúc Cố Nghiên rửa chén, Thẩm Thư giống như một cái đuôi nhỏ vây xung quanh Cố Nghiên, sau đó bỗng nhiên nhớ lại giấc mơ mơ hồ kia của chính mình, ở trong giấc mơ Cố Nghiên yêu một người, nhưng người đó lại ở bên người khác, cuối cùng Cố Nghiên vì thẹn quá hoá giận nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ.

Trong lòng Thẩm Thư bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, vô cùng muốn hỏi người kia rốt cuộc là ai, bây giờ Cố Nghiên có còn thích cô ấy không, nếu không còn thích thì tốt, ngược lại vẫn còn nhớ thương người kia thì...

Thì cậu cũng không có cách nào, dưa hái xanh cũng không ngọt a!

Nhưng cậu cũng không thể hỏi một cách trắng trợn như vậy được, hiện tại cậu còn chưa nghĩ ra nên nói với Cố Nghiên về giấc mơ kia như thế nào nữa, hay là dứt khoát không nói, cứ để bí mật này chôn vùi trong lòng cậu luôn.

Mặc kệ đi, nếu không hỏi thì thật sự rất tò mò, Cố Nghiên ưu tú như vậy, rốt cuộc thì người đó có tài năng thế nào mới có thể khiến anh một lòng thương nhớ, đặc biệt là còn từ chối anh nữa chứ!

Chờ Cố Nghiên rửa tay xong, Thẩm Thư mới sắp xếp từ ngữ thật tốt, khụ một tiếng, hỏi Cố Nghiên: ”Anh à, mấy năm nay anh sống có tốt không ạ?”

Cố Nghiên không chút để ý nói: ”Không tốt cũng không xấu.”

Đúng rồi, Cố Nghiên bị ông nội giấu đi, một cái danh phận cũng đều không cho, trong lòng sẽ có khó chịu a, chắc hẳn anh phải chịu đựng nhiều khổ cực.

Thẩm Thư cảm thấy đau lòng, có chút bất lực nhìn anh.

Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Cố Nghiên xoay người, lưng dựa vào vách tường, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Thư thì có chút buồn cười duỗi tay ôm cậu vào trong lồng ngực một chút, vỗ vỗ phía sau lưng cậu nói: ”Nghĩ cái gì vậy, chỉ là anh cảm thấy không có Tiểu Thư ở bên, chuyện vui cũng không có ai chia sẻ cùng, thiếu đi rất nhiều thứ vui vẻ. Cố gia có sản nghiệp lớn như thế mà còn chưa thể gây khó xử cho anh đâu.”

“Tiểu Thư chắc phải chịu rất nhiều khổ sở rồi đúng không?” Cố Nghiên cúi đầu nhìn Thẩm Thư bằng đôi mắt vừa ôn nhu vừa trần đầy đau lòng.

Cái mũi Thẩm Thư chua xót, cúi đầu lẩm bẩm nói: ”Em cũng sống rất tốt, đi ra ngoài liền gặp được sư phụ, rồi được nhặt về.”

Quả nhiên, Cố Nghiên chưa từng trách cậu vô duyên vô cớ bỏ nhà chạy trốn, mà chỉ nghĩ muốn được chia sẻ niềm vui cùng với cậu thôi.

“Mấy năm nay Tiểu Thư có làm quen được bạn mới không?” Cố Nghiên nhìn cái đỉnh đầu xù xù trước mắt, giọng điệu càng thêm ôn nhu, nhưng ánh mắt lại trở nên có chút u ám, tiếc rằng Thẩm Thư vẫn luôn cúi đầu nên không hề nhìn thấy.

Thẩm Thư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau khi cậu vào trong thôn thì không đi ra ngoài quá nhiều lần, mỗi lần ra ngoài đều vội vã làm cho xong chuyện rồi cùng trở về với sư phụ, nên không có cơ hội làm quen với người ngoài.

Còn ở trong thôn thì đều là một đám người điên, kể cả sư huynh cậu đầu óc ít nhiều cũng có điểm không bình thường, vậy thì đi đâu tìm bạn bè nha.

Nghĩ như vậy, Thẩm Thư có chút uể oải, Cố Nghiên ưu tú như vậy, chắc chắn quen được rất nhiều bạn bè, dù bây giờ mọi người đều muốn giết anh, nhưng cũng có Hướng Tu Tề khăng khăng một mực làm đàn em của anh mà.

Lúc này Thẩm Thư hoàn toàn không để ý tới, cái mạng nhỏ của Hướng Tu Tề nằm ở trong tay cậu nên mới “trung thành và tận tâm” như vậy.



“Em, em không có bạn bè.” Thẩm Thư bĩu môi, trong giọng nói có lẫn một chút ủy khuất, nghe vô cùng đáng thương.

Nghe được câu nói này, Cố Nghiên lại vui sướng mười phần mà cười lên, sau đó lại ôm cậu vào lòng rồi xoa xoa đầu: ”Không liên quan, em có anh là đủ rồi, chờ qua một khoảng thời gian nữa anh sẽ đưa em ra ngoài chơi, không phải em muốn ngắm biển sao, chúng ta đi ngắm biển, tất cả biển đều phải đi qua một lần.”

Thẩm Thư cảm động hít hít cái mũi, từ trong ngực anh chui ra, nhỏ giọng nhắc nhở: ”Nhưng mà anh ơi, chúng ta không có tiền a, tiền lương của hai chúng ta cộng lại, một tháng tiết kiệm được hai ngàn tệ, một năm mới được hơn hai mươi ngàn tệ, chờ bệnh của anh tốt hơn rồi, em phải đổi một công việc tốt hơn mới được.”

Cố Nghiên sửng sốt nhìn biểu cảm của Thẩm Thư, anh thở dài nói: ”Lại đây.”

Nói xong liền lôi kéo Thẩm Thư ra khỏi cửa, đi về phía nhà cũ của Thẩm Thư.

Từ bức tường đã đổ sập đi vào trong nhà, Cố Nghiên trực tiếp mở ra phòng ngủ cũ của Thẩm Thư, kéo cậu vào trong phòng rồi mở đèn lên.

Thẩm Thư có chút nghĩ không ra, căn phòng này không có tiền a, rốt cuộc thì năm đó Cố Nghiên vẫn còn nhỏ, dù có cố gắng thế nào thì cũng chỉ đủ để duy trì sinh hoạt thường ngày, tuy rằng không lo ăn mặc nhưng chắc chắn không thể tích cóp được nhiều tiền đâu.

Cố Nghiên ngồi trên bàn học của Thẩm Thư, duỗi tay lấy ra một chiếc hộp nhỏ vô cùng mỏng từ bên dưới hộc bàn, sau khi mở ra thì bên trong là một cái thẻ ngân hàng.

“Tiểu Thư, chúng ta có tiền.” Cố Nghiên đem chiếc thẻ đặt vào tay Thẩm Thư, cười nói.

Thẩm Thư nhìn hành động của anh liền nhớ lại hồi còn nhỏ cậu luôn tiết kiệm tiền tiêu vặt có được rồi giấu ở dưới hộc bàn, chắc là Cố Nghiên lúc ý thức không còn rõ ràng mới đem thẻ đặt ở đây.

Cậu cầm tấm thẻ ngân hàng mỏng manh, khàn giọng hỏi: ”Trong đây có bao nhiêu tiền... Nếu như đi rút tiền rồi làm bại lộ vị trí của anh thì sao đây?”

Cố Nghiên lắc đầu: ”Yên tâm, tấm thẻ này trên danh nghĩa là tên của Hướng Tu Tề, nếu anh nhớ không nhầm thì tiền trong đây cũng đủ cho sinh hoạt của cả hai chúng ta.”

Nói xong anh cười một chút, nhướng mày nói: ”Chờ sau này chúng ta trở thành hai ông già, tiền trong thẻ cũng đủ để chúng ta tìm một cái viện dưỡng lão tốt nhất.”

Thẩm Thư cười một tiếng, duỗi tay vỗ một chút bờ vai của anh: ”Anh không muốn có vợ và con của mình sao, sao lại trở thành hai ông già ở trong viện dưỡng lão rồi.”

Cố Nghiên nắm lấy tay cậu, hỏi: ”Sao vậy, em muốn cưới vợ sao?”

Thẩm Thư lắc đầu nguầy nguậy: ”Em không có, em chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà, vẫn còn nhỏ lắm!”

“Vậy thì khi nào mới cưới?” Nụ cười trên khoé miệng Cố Nghiên ngày càng mờ nhạt.

Thẩm Thư gãi gãi đầu: ” ...Hay là thôi đi, em thật sự không thể sống chung với một người xa lạ được.”

Nụ cười của Cố Nghiên lại trở lại, ôn nhu nói: ”Ngoan, dù sao thời gian vẫn còn dài, em cứ từ từ suy nghĩ.”