Sau khi xử lý xong chuyện của Liễu Phi Tiệp thì đã hơn bốn giờ chiều, ngày mai xác nhận sẽ có chi viện tới đây, thầy Tống và Tống Ngạn thở phào nhẹ nhõm, cho dù như thế nào thì thêm một người là thêm một phần sức mạnh, lại có con rối theo dõi, muốn tìm linh ẩn giấu trong đám người thì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Thư nháy mắt ra hiệu với Hướng Tu Tề, sau đó mở miệng nói: ”Chúng ta phân công nhau đi thăm dò trong thôn, vì tình huống thật không giống với tưởng tượng của chúng ta, chỉ sợ tin tức mà Tống Ngạn điều tra ra với tình huống hiện tại có sự khác biệt rất lớn.”
Thầy Tống gật gật đầu nói: ”Tuy rằng Hướng tiên sinh đã gọi chi viện từ bên ngoài, nhưng dùng cách này thì trong lòng người kia chắc chắn có oán giận, cho dù như thế nào, vẫn không nên đặt quá nhiều hy vọng vào người cậu ấy.”
“Chúng ta phân công nhau hành động, tốc độ nhanh một chút, cố gắng trước khi Hồ Lập Cường đến thì tình huống khái quát phải tìm hiểu rõ ràng.” Hướng Tu Tề nói xong liền đi về phía trường học.
Thẩm Thư thấy thế thì muốn đi về cây cầu bên một con phố khác, lại bị thầy Tống ngăn lại: ”Thẩm Thư, em đi theo thầy.”
Thẩm Thư biết thầy Tống lo lắng cậu sẽ trở thành mục tiêu khi hoạt động đơn lẻ, cười nói: ”Thầy à, em đi gần Hướng tiên sinh một chút, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em ở lại trong thôn sẽ chỉ làm phiền thầy và Tống Ngạn thôi ạ.”
Thầy Tống thở dài, nói với Hướng Tu Tề: ”Tiểu Thư còn chưa nhập môn, phiền Hướng tiên sinh để ý một chút, cảm ơn.”
Hướng Tu Tề nghe được lời này thì không khỏi khụ một tiếng, nếu anh Thẩm còn chưa nhập môn thì chắc hắn có thể ở mức độ trực tiếp bỏ công việc này rồi.
Sau khi đồng ý, bốn người liền tách ra đi về bốn hướng, chờ thầy Tống và Tống Ngạn không còn thấy bóng dáng ở bên kia cầu và đi vào một con phố khác Hướng Tu Tề lại xuất hiện lần nữa, dọc theo con đường mà Thẩm Thư rời đi, tìm được cậu ở một góc đường.Truyện HD
“Anh Thẩm, anh có chuyện gì muốn nói sao?”
Thẩm Thư hỏi: ”Cái người tên Hồ Lập Cường kia, cậu quen biết sao?”
Hướng Tu Tề lắc đầu: ”Tôi luôn luôn bất hoà với người của tổng cục, một năm đếm ra không nói quá mười câu, chỉ là ngày thường có nghe Trình Hạng Minh nói về gã, người này tính tình rất không tốt, thích chi li tính toán.”
Thẩm Thư buông tay: ” Vậy là xong rồi, lúc gã tới đừng nhờ gã hỗ trợ, không âm thầm chơi xấu chúng ta đến chết đã tính là tốt lắm rồi, có lẽ trước tiên gã sẽ đem chuyện này xử lý xong, sau đó âm thầm chơi xấu gϊếŧ hết chúng ta cũng không phải là không có khả năng nha.”
Hướng Tu Tề sửng sốt một chút, chân mày cau lại, gã Hồ Lập Cường kia, nói gã là người tính toán chi li vẫn còn nhẹ rồi đó, phải nói là người âm hiểm có thù tất báo thì mới chính xác nhất.
Chỉ cần trong lúc vô tình nói sai một câu với gã, gã đều phải nghĩ cách dạy dỗ người kia.
Lúc cúp điện thoại hắn không nghĩ tới sẽ bị trả thù, nhưng hắn lại không suy xét tới khả năng Hồ Lập Cường sẽ lợi dụng nhiệm vụ lần này để trực tiếp động thủ, chỉ nghĩ cho dù sau này bị Hồ Lập Cường ghi thù thì hắn cũng không ở trong cục, Hồ Lập Cường muốn tìm hắn tính sổ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhưng mà bây giờ Thẩm Thư nói vậy, hắn lập tức hiểu được, Hồ Lập Cường khác với hắn, người này căn bản không coi mấy người ở phân cục thành phố là người, xử lý việc gϊếŧ chết một hai mạng người thì thần không biết quỷ cũng không hay luôn, cuối cùng cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
Hướng Tu Tề ánh mắt lạnh xuống nói: ”Tôi sẽ theo dõi kĩ gã ấy, chỉ cần gã có hành động dị thường, sẽ lập tức động thủ, dù sao thứ chúng ta muốn chỉ là con rối theo dõi mà thôi.”
Thẩm Thư cười khẽ: ”Loại đồ vật như con rối theo dõi, tôi cũng không phải không thể chế tạo ra, cho mấy người bên kia phái người tới, chỉ là cái cớ để gọi người ra thôi.”
Hướng Tu Tề vỗ trán một cái: ”Đúng rồi ha, có anh Thẩm ở đây, con rối theo dõi đương nhiên không thành vấn đề, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Thẩm Thư nhướng mày nhìn hắn: ”Nếu người này nhân phẩm đã không tốt, bây giờ lại còn gây thù oán với cậu, cậu là đàn em của Cố Nghiên tất nhiên cũng là bạn của Cố Nghiên, tôi cảm thấy rất cần thiết về việc bảo vệ an toàn cho cậu, cho nên ý của tôi là nếu gã tới đây kiếm chuyện, chúng ta nên ra tay trước thì sẽ chiếm được càng nhiều lợi thế hơn, trực tiếp...”
Vừa nói tay phải vừa đưa lên cổ kéo một cái.
Hướng Tu Tề hít sâu một hơi, gật đầu tàn nhẫn nói: ”Chúng ta đây cũng là làm việc tùy theo hoàn cảnh, tốt nhất là nên hoà hoãn với nhau, nếu không đừng trách chúng ta không nể mặt.”
Thẩm Thư cười gật đầu: ”Nếu gã ra tay với chúng ta thì chắc chắn trước kia cũng đã từng ra tay với người khác rồi, chết không đáng tiếc. Được, nhân lúc thầy Tống bọn họ không có ở đây, nắm bắt thời gian qua bên trường học xem, bên kia nhiều người, dễ xảy ra chuyện.”
Nói xong cậu lấy ra một tờ giấy có hình dáng hơi kỳ quặc đưa cho Hướng Tu Tề: ”Có thể sử dụng ba lần, hôm nay sử dụng trước.”
Hướng Tu Tề nhận lấy rồi nhìn kỹ, là một con chó ngây thơ chất phác ngồi xổm, chờ sau khi Thẩm Thư rời đi, hắn không nhịn được bật cười, anh Thẩm này thật là một người thú vị mà.
Cậu thật là tàn nhẫn quá đi, bản thân hắn cũng đã gặp qua con rối theo dõi cho dù là chất liệu gì, đều là hình người không có ngoại lệ, chỉ có anh Thẩm này là tính trẻ con như vậy, chế tạo thành hình con chó.
Nói cậu tâm tính hồn nhiên cũng không phải, đối với người gây bất lợi cho cậu thì xuống tay vô cùng tàn nhẫn và quyết đoán.
Quả nhiên không hổ danh là người mà anh Cố coi trọng!
Đem con rối theo dõi giao cho Hướng Tu Tề, Thẩm Thư tìm một nơi yên tĩnh, cầm trong tay một con rối khác thả ra ngoài.
Sau khi con rối rơi xuống đất, lập tức biến thành một con chó lớn bằng bàn tay, chạy hai vòng trên mặt đất, đánh hơi ở xung quanh, sau đó liền chạy nhanh như bay về một phía.
Thẩm Thư đi theo phía sau nó, dọc theo con đường lòng vòng loanh quanh, đi vào một chỗ mười phần hẻo lánh ở trước một căn nhà cũ.
Căn nhà này ở rìa thôn Liễu Doanh, xung quanh là vài căn nhà cũ kĩ khác không có người ở, một bên là sông, bên kia là đồng ruộng rộng lớn.
Trên vách tường tùy ý nhìn cũng có thể thấy được những vết gồ ghề lồi lõm, điểm trên đó là rêu xanh, cửa sổ bằng gỗ đã nứt toác, gió thổi qua liền phát ra âm thanh cọt kẹt.
Con rối chó nhỏ chui vào từ cửa sổ, trong phòng lập tức vang lên tiếng chửi bậy.
Thẩm Thư sau khi nghe được âm thanh đã lập tức tiến lên, dùng một chân đá văng cửa phòng, cửa gỗ đổ sập trên mặt đất, đè lên cái bàn đối diện cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, mà người trong phòng cũng lập tức đi ra.
“Mày là ai!” Người đi ra là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, nhìn sơ qua thì tầm hơn bốn mươi tuổi, tròng mắt gã phủ kín tơ máu, ánh mắt dữ tợn nhìn Thẩm Thư, thân thể gồng lên, giống như giây tiếp theo sẽ nhào tới đánh cậu.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Thẩm Thư liếc mắt nhìn vào căn phòng phía sau gã, liền thấy được một góc áo màu đỏ thẫm.
Khắp nơi trong phòng đều là bụi, hai cái ghế thiếu chân ngã trên mặt đất, góc tường giăng đầy mạng nhện, căn bản không thể có người sống ở chỗ này.
Cho nên người đàn ông này đang làm gì thì vừa xem là hiểu ngay.
Thẩm Thư không nói chuyện vô nghĩa với gã, trực tiếp đá một chân vào ngực gã, sau đó lui về phía sau, lấy cái chân bàn, hung hăng đập vào đỉnh đầu người đàn ông.
Đánh xong, chân bàn gãy thành vài đoạn, mà người đàn ông cũng ngã thẳng tắp xuống đất.
Thẩm Thư đá người qua một bên, đi vào bên trong phòng, liền nhìn thấy một người phụ nữ hôn mê bất tỉnh nằm dưới chiếc chăn cũ trên giường. May mắn là quần áo của cô vẫn còn hoàn chỉnh, chắc là không chịu thương tổn quá nghiêm trọng.
Cậu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, lại có chút rầu rĩ, cuối cùng vẫn nên báo tin cho thầy Tống.
Loại chuyện này có lẽ thầy Tống sẽ biết xử lý như thế nào mới có thể giúp người phụ nữ này giảm thiểu thương tổn...
Thầy Tống nhận được tin tức thì lập tức đi đến đây, trong khi Thẩm Thư kéo người đàn ông ra sân và ném vào một đống gạch vụn.
Trong lúc chờ thầy Tống tới, người đàn ông có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Thư liền mang gạch đến đập vào đầu gã một chút, đỡ phải để gã hô to gọi nhỏ khiến người trong thôn tới đây. Nếu có người phát hiện người phụ nữ hôn mê và bị kéo vào ngôi nhà hoang này, cho dù chưa xảy ra chuyện gì thì những lời dị nghị cũng đủ gϊếŧ chết một con người.
Hơn hai mươi phút sau, Thẩm Thư mơ hồ nhìn thấy thầy Tống xuất hiện ở đầu cầu, cậu đứng dậy muốn vẫy tay, nhưng từ trong khoé mắt lại nhìn thấy hình như có một đứa bé đứng ở chỗ ngoặt cách đây hai căn nhà.
Sắc mặt Thẩm Thư trầm xuống, lập tức nhảy qua tường, bóng dáng kia không ngờ tới sẽ bị Thẩm Thư phát hiện, dừng một chút liền lập tức đạp đất chạy nhanh đi.
Không có vách tường ngăn cản, Thẩm Thư nhìn thấy rõ ràng người chạy đi chính là một thiếu niên.
Khi thiếu niên kia xoay đầu, hướng Thẩm Thư nở ra một nụ cười quỷ dị, giống như chắc chắn Thẩm Thư sẽ không bắt được nó.
Thẩm Thư nhíu nhíu mày, chỉ cần liếc mắt một cái, cậu liền nhìn ra thiếu niên này cùng với người phụ nữ trong phòng kia có vẻ ngoài giống nhau đến năm phần.
Dựa theo tuổi tác của người phụ nữ kia, xem ra hai người rất có thể là mẹ con.
Cậu vẫy vẫy tay với thầy Tống đang chạy tới rồi lập tức đuổi theo.