“... Sau đó tôi liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại, đã không còn nhìn thấy thanh niên kia cùng với Cố Nghiên nữa.”
Trong cái lều đơn sơ, nhìn thoáng qua cậu thanh niên có khuôn mặt trẻ con vẫn cứ hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, anh Tống thuật lại một lần cảnh tượng nhìn thấy trước khi ngất.
Ngồi trước mặt anh chính là một ông lão tóc hoa râm, sau khi nghe anh kể thì trầm tư một chút rồi mở miệng nói:
”Người đó không phải Cố Nghiên, nhưng so với Cố Nghiên thì càng quỷ dị hơn, có thể ở trước mặt một nhân vật lợi hại như vậy cứu được hai người các cậu, đứa nhỏ kia cũng không phải người đơn giản, như vậy hẳn là không có nguy hiểm.”
Cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một nụ cười. Anh Tống đối với người ngoài thì không hề khách khí, nhưng người kia đã cứu bọn họ, nên nếu vì cứu họ mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ áy náy chết mất.
Cơ mà, cậu ấy thực sự tuyệt vời!
“Thầy Thu, chúng ta có cần đi tìm cậy ấy không? Xung quanh đây không có sự giám sát, nếu muốn tìm người e rằng phải hành động nhanh một chút mới được.”
“Nếu cậu ấy không để lại tên họ, vậy thì đừng đến làm phiền người của cục Tây Nam, ở đây xem tình hình một lúc, đừng lo lắng.” Ông lão đứng dậy, vẫy tay và đi ra khỏi cái lều hướng về chiếc xe đang đậu sẵn bên đường.
Ông ngồi trên xe, cách cửa sổ nhìn thoáng qua thanh niên ngồi trong lều cười đến ngây thơ mà nỗi sầu lo không khỏi hiện lên giữa lông mày.
Sau khi cùng người mặc áo choàng kia đối mặt, ông liền biết đó không phải Cố Nghiên, thậm chí không phải người mà là một loại linh hồn cấp cao có thể ngụy trang con người, tại sao linh hồn cấp cao này lại xuất hiện ở thành phố Ninh Quốc?
Còn có thiếu niên không lộ diện kia, chỉ hi vọng hai người đó là vô tình xuất hiện, không tạo nên sóng to gió lớn gì, hiện tại cục điều tra đặc biệt không thể chịu được sự rung chuyển...
Trên đường từ Thành phố Ninh Quốc đến thị trấn Tây Hoa, chiếc xe buýt màu lam loạng choạng vài vòng như thể say rượu, rồi ổn định trở lại, tăng tốc tiến về phía trước lao vào màn mưa và sương mù.
Thẩm Thư lắc lắc đầu, bị lắc đến tỉnh lại sau một giấc ngủ, cậu ngáp dài nhìn lên gương chiếu hậu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của tên tài xế cũng đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.
Sự tham lam và nóng lòng chưa kịp thu lại đã bị Thẩm Thư bắt được, tức khắc tâm tình hắn ta lạnh đi một nửa, trên mặt hiện rõ vẻ xấu hổ quay mặt đi.
“Trời sắp tối rồi.” Thẩm Thư nhìn bóng cây ở xa mơ hồ nói.
Tài xế run run nói: ”Đây, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi....”
Thẩm Thư không nói chuyện, nhắm mắt lại dựa ra sau, giữa hai hàng lông mày mang theo một chút mệt mỏi.
Có lẽ là do cách Tây Hoa trấn càng ngày càng gần, những kí ức đã năm năm không xuất hiện lại quấn lấy cậu trong giấc mơ.
Năm năm trước, kể từ khi cậu và Cố Nghiên tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu, họ bắt đầu có cùng một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cậu thấy mình bị lột da, biến thành một con rối bất tỉnh, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị cắt mở. Nỗi đau đớn như dao cứa vào da thịt khiến cậu sợ đến mức vội vàng chạy khỏi thị trấn Tây Hoa, thậm chí còn chưa nói lời từ biệt.
Giấc mơ ấy đầy máu và đau đớn, cơn đau vẫn còn sau khi cậu tỉnh dậy khiến cậu không thể đứng dậy sau một lúc. Có lẽ cơ thể cậu đã kích hoạt cơ chế tự bảo vệ và không thể nhớ những gì đã xảy ra trong giấc mơ dài, chỉ mơ hồ biết cái chết của mình có liên quan đến Cố Nghiên. Nhưng sau khi Cố Nghiên rời khỏi thị trấn Tây Hoa, anh ấy trở nên cực đoan và điên cuồng sau khi bị tổn thương về mặt tình cảm, cuối cùng kết cục của anh so với cậu cũng không khá hơn là bao.
Dựa theo cảnh trong mơ, thế giới mà họ đang sống là một quyển sách và hai người họ là một cái bia đỡ đạn nhỏ nhoi và một tên phản diện làm nhiều chuyện xấu xa. Thẩm Thư rất oán hận, hai người bọn họ lúc còn nhỏ rất nhiều lần còn giúp đỡ bà lão qua đường, tại sao lại trở thành bia đỡ đạn và phản diện?
Sau khi gia đình của Cố Nghiên tìm thấy thị trấn Tây Hoa, cậu cũng muốn mang Cố Nghiên đi. Nhưng tất cả mọi chuyện như là ý trời, cậu có làm như thế nào cũng không thể thay đổi được số phận của Cố Nghiên, chỉ có thể mang theo một gánh nặng nhỏ trước khi anh ấy xé toạc, bỏ chạy.
Cuộc chạy trốn này là năm năm.
Thẩm Thư thở dài, cậu thật may mắn khi tìm được một nơi có thể trốn năm năm. Nếu theo như trong mộng của Cố Nghiên, may mắn là mọi người vẫn còn sống, chuyện xấu nhất vẫn chưa xảy ra.
Chỉ cần có thể tìm thấy Cố Nghiên trước khi anh ấy phát điên, mọi thứ vẫn có thể thay đổi.
Có tiếng sấm rền vang trên nền trời đen, mưa càng lúc càng nặng hạt, hình ảnh thị trấn Tây Hoa dần hiện rõ trong màn mưa. Thị trấn bị chia cắt bởi một con đường rộng chạy dọc từ Bắc xuống Nam. Xe buýt đã dừng ở cầu Nam, đèn bên đường đã sáng.
“Đã đến nơi rồi, ở đây”. Tài xế quay đầu cẩn thận nói với với Thẩm Thư.
Thẩm Thư mở mắt ra nhìn ngọn đèn đường đang sáng, nhướng mày nói: ”Trời đã tối rồi.”
Người lái xe chậm rãi cúi đầu xuống, hai mắt đỏ ngầu, vô cùng dữ tợn, hắn đột nhiên nhấc áo choàng lên ném đi cái gì đó, đồng thời cánh tay bị ném trực tiếp tách ra, cánh tay tách ra ẩn vào trong áo choàng, tản ra thành từng hạt màu đen, lan ra dày đặc trên áo choàng.
Thấy thanh niên giơ tay chắn áo choàng, tên tài xế hiện lên một tia đắc ý, cho dù là cường giả thế nào chỉ cần dính một hạt thì cuối cùng sẽ phải trở thành thức ăn trong miệng hắn ta thôi, tên này vẫn còn quá trẻ đi.
Trước đây chưa từng ăn qua linh hồn nào mạnh mẽ như vậy, cũng không biết nó sẽ ngon đến mức nào đây...
Áo choàng rơi nhẹ trên tay Thẩm Thư. Hắn ta thầm nghĩ chỉ cần người này dính vào... thì cậu ấy sẽ trở thành bữa ăn của mình.
Tuy nhiên, cảnh tượng dưới chiếc áo choàng khác với suy nghĩ của hắn ta, thanh niên đáng lẽ phải bị điều khiển nhưng không hề.
Cậu chán ghét nhìn vết đen trên áo choàng đang dính vào tay mình, đồng tử đã hoàn toàn chuyển sang một màu đỏ như máu, màu vàng sẫm xung quanh càng tăng thêm phần kì dị.
Khi người lái xe nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu này, sự sợ hãi hiện lên trong đôi mắt đỏ ngầu và hắn ta bất giác lùi lại một bước. Đôi mắt đỏ thẫm... Hắn ta đã chứng kiến chủ nhân của mình chết dưới tay một người đàn ông có đôi mắt đỏ tương tự thế này khi bản thân vẫn còn là một linh hồn yếu ớt, thậm chí không thể duy trì được hình thể của mình.
“Ai, cậu là ai?”
Thẩm Thư quét sạch những hạt đen đang lơ lửng trước mặt, dùng đôi mắt đỏ sẫm nhìn tên tài xế, trầm mặc không trả lời. Cậu đặt ngón tay lên trán người tài xế, sắc đỏ trong mắt càng ngày càng trở nên sặc sỡ.
Tài xế không có cơ hội giãy dụa, thân thể hoá thành một lượng lớn khói đen, hạt đen tan thành bụi trôi đi, cuối cùng trên mặt đất chỉ còn lại một hạt tròn trong suốt với vài vết máu.
Thẩm Thư nhặt hạt châu bỏ vào một cái lọ nhỏ, cái lọ nhỏ chứa đầy những hạt châu lớn bé, cái lớn nhất bằng cỡ hạt lạc, cái nhỏ nhất chỉ bằng hạt mè. Kích thước của hạt châu mới được bỏ vào lớn hơn một vòng so với hạt lớn nhất. Thẩm Thư mỉm cười hài lòng rồi cất cái lọ vào trong túi áo.
Ác ma muốn ăn thịt cậu mấy năm nay không phải một ngàn thì cũng tám trăm, thủ đoạn nhỏ này mà còn muốn qua mặt cậu thì chính là sự sỉ nhục năm năm trốn chạy của cậu.
Liếc nhìn ánh đèn cách đó không xa, Thẩm Thư cầm ba lô bước xuống xe. Cậu vừa bước xuống, chiếc xe liền chậm rãi tiêu tán trong không khí như tên tài xế vừa nãy.
Mưa to dần, cậu đội nón lên lon ton chạy theo hướng mình nhớ, băng qua hai con đường có phần xa lạ, cuối cùng thì thấy một cái ngõ quen thuộc.
Ngõ này có năm sáu hộ gia đình, nhà của Cố Nghiên gần đường cái còn của Thẩm Thư nằm ở trong cùng. Cậu rút chìa khoá được treo trên cổ và đi vào trong dọc theo bức tường cạnh ánh đèn của ngã tư. Tuy nhiên, khi đi đến cổng sân, cậu thấy toàn bộ tường, sân đã đổ sập xuống đất, mái hiên nghiêng ngả, mặt đất chất đầy gỗ và gạch, không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi được
Thẩm Thư sững sờ, lúc rời đi nhà vẫn còn tốt, năm năm không trở lại, làm sao nó có thể trở nên như thế này?
Cậu thẫn thờ tiến lên một bước, dẫm lên gạch, tiếng gạch vỡ phá tan sự im lặng trong ngõ, một con mèo từ trong chuồng chạy ra rồi lại nhanh chóng nhảy ra xa sau khi nhìn thấy Thẩm Thư.
Thẩm Thư nhìn bóng lưng mèo hoang dần dần biến mất dưới ánh đèn đường mới quay lại nhìn mớ hỗn độn trước mặt mà rũ mắt xuống. Sau nhiều năm xa cách, cuối cùng khi cậu trở về đã thấy nhà mình trở nên thế này, niềm vui duy nhất cậu có trong suốt đường đi giờ như một quả bóng bị chọc thủng. Ông của cậu rời đi rồi, Cố Nghiên cũng không ở đây, chỉ có một mình cậu trở về.
Đem gạch ngói dưới chân đá văng ra, Thẩm Thư chớp mắt để kiềm nén nỗi ủy khuất đang dâng lên, tên Cố Nghiên đó sau khi ông nội bỏ đi đã hứa sẽ đợi cậu, kết quả bây giờ trở về lại không thấy đâu cả, tìm cũng không ra.
Cậu cúi người nắm lấy chiếc cọc gỗ chặn cửa nhấc sang một bên, tạo ra một khe hở để chen chân vào sân, cẩn thận lách qua khúc gỗ có lộ đinh trên mặt đất, cuối cùng bước tới dưới cái mái hiên đã nghiêng.
Răng rắc.
Thẩm Thư đang muốn nhấc chân vượt qua cột hiên để đi vào trong, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng gỗ gãy, ánh mắt trầm xuống, bàn tay chậm rãi đặt lên nửa viên gạch.
Tiếng mái ngói bị đập từ từ đến gần, cảm giác áp bức càng lúc càng mạnh. Trong mắt Thẩm Thư loang lổ tia máu, cậu đột nhiên quay người lại giơ viên gạch lên đập mạnh về phía sau.
Tia chớp không ngừng xao động rốt cuộc cũng nổ tung, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm nổ bên tai, Thẩm Thư cho rằng mình gặp ảo giác, viên gạch bỗng được chặn lại trong tay người đang đi tới.
Tia chớp vụt tắt, không gian trước hiên nhà lại chìm vào bóng tối hoàn toàn. Trong chốc lát, cổ tay Thẩm Thư đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, cậu di chuyển định thoát ra, nhưng bàn tay ấy lại càng siết chặt hơn.
Thẩm Thư nhắm mắt lại, xác nhận người trước mặt không phải là ảo giác do thứ gì đó tạo ra.
Tia chớp lại loé lên, Thẩm Thư cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt. Nước mưa trượt dài trên sợi tóc, mi mắt ướt đẫm, sau năm năm đường nét trên khuôn mặt càng sâu, đôi mắt đen như mực. Ánh mắt anh ở trên mặt Thẩm Thư, đôi môi mỏng mím chặt như đang kìm nén điều gì đó.
Thẩm Thư không khỏi nín thở, khi ánh sáng biến mất lần nữa, cậu mới chậm rãi thở ra.
Làm sao...làm sao anh ấy có thể ở đây được?
Trong giấc mơ cậu chỉ có thể nhớ từ khi Cố Nghiên rời khỏi thị trấn Tây Hoa thì không bao giờ xuất hiện nữa, cho nên cậu mới không do dự mà trở lại đây.
Thẩm Thư đầu óc trở nên hỗn độn, vì vậy khi người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu đột nhiên ngã về phía bên này, cậu vô thức duỗi tay ra, đem người đàn ông ôm vào trong lòng.
Người đàn ông chìm vào trong vòng tay cậu, dựa nhẹ vào vai trái của cậu, hơi thở có chút gấp gáp nóng hổi phả vào tai Thẩm Thư khiến cậu phải nghiêng đầu sang bên phải.
“Thư...Thư Thư”
Âm thanh khàn khàn truyền vào trong tai, sau đó người trong lồng ngực trầm xuống, không nghe thấy tiếng động gì nữa.
“Cố Nghiên? Cố Nghiên!”