Cố Chấp Trói Buộc, Cố Chấp Yêu Em

Chương 28: Anh yêu em




Nụ hôn mang theo niềm hạnh phúc khôn xiết của Thương Chiến Nam chẳng bao lâu đã bị tiếng còi xe inh ỏi thúc giục.

Anh buộc phải tạm gác lại ngọn lửa tình cháy bỏng buông Tố Cẩm Huyên ra, điều khiển chiếc xe di chuyển trên đường.

Thế nhưng ngay khi đặt chân tới nơi riêng tư của hai vợ chồng, người đàn ông nào đó đã bộc lộ dáng vẻ đói khát ghì chặt con mồi dưới thân gặm nhấm.

Cơ thể Tố Cẩm Huyên là thứ mà cả đời này Thương Chiến Nam ăn mãi không biết chán, lần nào với cô cũng giống như lần đầu tiên vậy, khao khát mãnh liệt được hòa chung một nhịp.

Cùng với chiếc lưỡi khuấy đảo khoang miệng thơm ngọt, bàn tay Thương Chiến Nam không ngừng di chuyển trên người Tố Cẩm Huyên, từ trái đào căng mọng đến đôi thỏ mềm mại, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu ấn.

Trước những đòn tấn công mạnh mẽ của con sói tham ăn, Tố Cẩm Huyên không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn khuất phục.

Cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh, đón nhận từng loạt cơn mưa ngọt ngào.

Thương Chiến Nam đang hôn sâu thì đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt Tố Cẩm Huyên.

Đối với sự rời đi đột ngột của Thương Chiến Nam, Tố Cẩm Huyên có chút mất mát, đôi mắt mọng nước ngơ ngác nhìn anh đặt ra câu hỏi.

Thương Chiến Nam vuốt ve cánh môi đỏ mọng của Tố Cẩm Huyên ôn nhu dụ dỗ:

“Huyên sinh con cho anh nhé!”

Tố Cẩm Huyên thoạt đầu nghe xong chỉ yên lặng nhìn anh, qua một đoạn thời gian ngượng ngùng khẽ gật đầu.

Phụ nữ mà một khi trái tim hướng về một người đàn ông nào đó đương nhiên sẽ muốn sinh con cho người ta.

Tình cảm mà Tố Cẩm Huyên đối với Thương Chiến Nam giờ đây có lẽ chỉ thiếu một lời bộc bạch nữa mà thôi.

Thương Chiến Nam nhận được câu trả lời thì kích động không thôi, bế bổng Tố Cẩm Huyên lên cao rồi sải bước đi về giường lớn.

Anh coi cô như bảo vật nâng niu từng chút một, động tác nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Thương Chiến Nam không vội nuốt trọn cô vào bụng, mà chậm rãi cởi bỏ chướng ngại vật, cho tới khi trên người không còn một mảnh vải mới bò đến.

Anh xếp chồng trên người cô, giọng điệu thủ thỉ đầy hứa hẹn.



“Huyên anh sẽ nhẹ nhàng.”

Dục vọng Thương Chiến Nam kinh người đến cỡ nào Tố Cẩm Huyên sao không biết, cái nhẹ nhàng mà anh nói có tin được không? Cô thực sự chẳng dám chắc, nhưng trong khung cảnh tình tứ thế này cô không có cách nào khống chế được bản thân muốn anh yêu chiều.

Tố Cẩm Huyên đưa tay lên áp vào má Thương Chiến Nam: “Không sao em ổn.”

Có câu này của Tố Cẩm Huyên, Thương Chiến Nam giống như con ngựa mất dây cương thỏa mái tung hoành.

Anh kéo tay cô đưa qua miệng hôn một cái thật kêu sau đó chính thức bắt đầu công cuộc cày cuốc gieo mầm của mình.

Khi chiếc quần tam giác của Tố Cẩm Huyên chạm sàn nhà là lúc căn phòng ngủ trở nên nóng bỏng nhất, Thương Chiến Nam đưa vật nam nhân khí thế ngút trời kề cận miệng hang, rồi thừa cơ hội người nào đó phân tâm đẩy hông một cái đem toàn bộ chôn chặt bên trong.

“Ư.” Cánh môi ẩm ướt của Tố Cẩm Huyên hé mở, theo những cú nhấp ra vào phát ra tiếng nỉ non ngọt ngào.

Thương Chiến Nam đem đôi chân thon dài của Tố Cẩm Huyên đặt trên hông triệt để áp chặt lấy nhau không một khe hở.

Vách tường non mềm liên tục đón nhận những khoái cảm dạt dào chưa bao lâu cả hai đã đi đến đỉnh điểm cao trào, Thương Chiến Nam lần đến môi Tố Cẩm Huyên hôn sâu đồng thời bên dưới gia tăng tốc độ luật động.

Nông sâu rõ ràng có sự phân chia, sau một tiếng gầm vang dội nơi tận cùng của Tố Cẩm Huyên đón nhận những tân binh đầu tiên.

Thương Chiến Nam nằm gục trên người Tố Cẩm Huyên nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ tinh lực phục hồi lại tiếp tục công việc.

“Vợ ơi thêm lần nữa nhé.” Anh lau đi lớp mồ hôi dính nháp trên gương mặt Tố Cẩm Huyên nhẹ nhàng nói.

Tố Cẩm Huyên khẽ cắn môi lần nữa gật đầu chiều theo Thương Chiến Nam.

Nhưng lần này cô hối hận rồi người đàn ông này được voi đòi tiên thế mà lại dám lật người cô lại muốn chơi trò la hán đẩy xe.

“Chiến Nam.”

Tố Cẩm Huyên bị Thương Chiến Nam ép buộc quỳ mọp xuống giường hoảng hốt ngăn cản.

Thương Chiến Nam hôn lên tấm lưng mịn màng của Tố Cẩm Huyên nửa dụ dỗ nửa thỉnh cầu: “Huyên Huyên cho anh lần này thôi.”

Tố Cẩm Huyên nhăn mặt lắc đầu, cô không hiểu vì sao thấy kiểu này cực kỳ xấu hổ.



Thế nhưng Tố Cẩm Huyên phản đối cũng vô tác dụng người nào đó đã ở trong tư thế sẵn sàng ra trận, bàn tay vỗ mạnh lên bờ mông vểnh rồi phập một cái bay đúng trọng tâm.

“Chiến Nam anh là đồ đáng ghét.” Tố Cẩm Huyên ủy khuất khóc lớn.

Cô không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân, cho rằng Thương Chiến Nam không quan tâm đến cảm nhận của mình tùy ý làm càn.

Tiếng khóc của Tố Cẩm Huyên khiến cho Thương Chiến Nam sợ hãi, anh vội vã thối lui khỏi người cô mặc kệ dây cung đã được kéo căng.

“Huyên anh xin lỗi em đừng khóc.”

Thương Chiến Nam ôm Tố Cẩm Huyên ngồi lên trên đùi, chăm chăm lau nước mắt dỗ dành cô.

“Anh bắt nạt em.” Tố Cẩm Huyên nấc lên từng tiếng nghẹn ngào chỉ trích Thương Chiến Nam.

Thương Chiến Nam hôn lên mắt vợ cười nói: “Anh yêu em còn không hết, sao có thể bắt nạt em được.”

Tố Cẩm Huyên không muốn tiếp chuyện anh nữa hừ nhẹ.

Thương Chiến Nam chờ lâu không thấy Tố Cẩm Huyên lên tiếng cúi đầu theo cô hỏi: “Vợ ơi em giận anh à?”

“Không có.”

Thương Chiến Nam nghe xong liền kéo tay Tố Cẩm Huyên đặt trên nơi nghẹn ứ của mình:

“Vậy chúng ta tiếp tục nhé, anh chịu hết nổi rồi.”

Bàn tay Tố Cẩm Huyên vừa chạm vào đã giống như bị phỏng phải nhanh chóng di dời ra nơi khác, cô ngoài mặt thì vẫn tỏ ra không bằng lòng nhưng trong thâm tâm nào có nỡ để Thương Chiến Nam chịu khổ.

“Cho anh nghẹn chết đi.”

“Anh nghẹn chết sau này ai làm em thỏa mái?” Thương Chiến Nam cười lớn đè Tố Cẩm Huyên dưới thân, vừa nói vừa tách chân cô ra.

Dưới ánh chiều tà màn kích tình đầy xấu hổ không biết bao giờ mới kết thúc?

Tối đó thức ăn xếp đầy trên bàn nhưng thím Phương chờ mãi không thấy vợ chồng ông bà chủ ở đâu, phải cho tới tận khuya mới thấy ông chủ hớn hở ôm bà chủ có phần mệt mỏi vào bếp.