Cố Chấp Sủng Ái

Cố Chấp Sủng Ái - Chương 37: Dò hỏi




Cuối cùng cũng đến khách sạn.

Thang máy cắt điện, bọn họ chỉ có thể đi thang bộ.

Thẩm Diệc Hoan đi theo sau Lục Chu, xuyên qua hành lang dài của khách sạn, trên mặt đất trải thảm đỏ thẫm, dính vô số dấu chân lầy lội, dấu giày gì cũng có.

Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc hai người lần đầu tiên đi thuê phòng.

Vừa câu nệ lại thẹn thùng.

Nhưng thật ra Lục Chu mặt không đỏ tâm không động đưa CMND cho lễ tân, thoải mái hào phóng nói một phòng đơn lớn.

....

Vừa tới phòng, Lục Chu liền đẩy Thẩm Diệc Hoan vào phòng tắm, đem bình thủy trong tay đặt trên bồn rửa: "Tắm nước nóng trước đã."

Sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài.

Thẩm Diệc Hoan mở vòi nước, phát hiện quả nhiên khách sạn không có nước ấm.

Cô bèn nhấc bình thủy tới, đổ một nửa vào bồn tắm, cởi quần áo, từ trên xuống dưới, quần áo, tóc tai, cả người cô đều nhuộm nâu một màu của bùn.

Cô chưa bao giờ chật vật như vậy.

Dùng sữa tắm bên khách sạn cung cấp vừa tắm vừa gội, xả đi xả lại hai lần, cô mới cảm thấy trên người sạch sẽ.

Cô tắm được một nửa, cửa phòng tắm bỗng bị người gõ.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

"Thuốc."

"??? "

Âm thanh của anh bị chặn lại, mơ mơ hồ hồ, cũng không mấy rõ ràng, câu tiếp theo là: "Trước mắt uống thuốc đã, anh phải đi rồi."

"Thuốc gì?"

Cả người Thẩm Diệc Hoan trần như nhộng, tay xách theo khăn lông, đứng ở cạnh cửa hỏi.

"Thuốc cảm."

Cô ngẩn cười, hé mở một tí cửa, một bàn tay dày rộng đưa vào.

Thẩm Diệc Hoan nhận lấy, hơi nước ẩm ướt trên tay cô dính vào đầu ngón tay anh.

Tay cô tản ra nhiệt độ ấm áp của cơ thể cùng hơi nước ẩm ướt, tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoại, làn da chợt phiếm hồng.

Hầu kết Lục Chu khẽ động, đóng lại cửa, sau đó giơ tay, đem đầu ngón tay ướt át kia cọ lên bờ môi khô ráo của mình.

Là Bản Lam Căn* có thêm đường, thật ra cũng không quá khó uống, cô quả thực đang khát, ngửa cổ uống một hơi là xong, dạ dày ấm áp dễ chịu, thoải mái hơn rất nhiều.

*Bản lam căn là một loại thuốc được dùng phổ biến trong Y học cổ truyền, chuyên trị phong nhiệt, giải độc, giải cảm, đau họng, rôm sảy, mụn nhọt, quai bị, viêm gan, viêm não, đau dây thần kinh, rong huyết,...

Cô nghe được động tĩnh bên ngoài, thử thăm dò kêu tên anh: "Lục Chu?"

Anh đáp lại: "Đây, sao thế?"

"Anh không tắm rồi đi sao?"

"Đằng nào cũng còn bẩn nữa." Anh nói, nhét túi chườm nóng vào bên trong, đứng dậy, "Anh đi trước."

"Buổi tối anh tới đây không?"

Lời ra khỏi miệng, Thẩm Diệc Hoan mới giật mình nhận ra ý tứ khác trong đó.

Bên ngoài tựa hồ cũng dừng lại một lát, sau đó trầm giọng nói: "Để sau hẵng nói."

Lục Chu đi rồi.

Cô nhanh chóng tắm rửa xong, đem quần áo bẩn giặt sạch sẽ rồi mang phơi.

Ra đến phòng chợt thấy túi chườm nóng Lục Chu để lại cho cô.

Trái tim mềm nhũn.

...

Đến lúc trời tối, Lục Chu cũng chưa trở về, cũng may lúc chập tối trời không mưa to, chỉ tí tách mưa lất phất, không ảnh hưởng gì lớn.

Tình hình lũ chắc sẽ không chuyển biến xấu, hoạt động cứu viện cũng không có gì nguy hiểm.

Thẩm Diệc Hoan chờ đến mười giờ tối, cho rằng anh hẳn sẽ không quay lại, vì thế tắt đèn nơi đầu giường, xách chăn đi ngủ.

Căn phòng bị màn đêm yên tĩnh bao phủ.

Không biết qua bao lâu.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một vài âm thanh, hiệu quả cách âm của khách sạn không tốt, âm thanh rõ ràng truyền vào tai cô.

"A, Lục Đội, đi đâu đấy?" Hà Mẫn quơ quơ thấm thẻ phòng trong tay, nhìn Lục Chu đang đi về một hướng khác.

Bọn họ đều đã gần hai ngày không chợp mắt, hoạt động cứu viện khẩn cấp kết thúc cũng không ai dám làm đêm, vì thế liền tới nơi này ở một đêm, thống nhất hai người một phòng.

Hẳn là Lục Chu chung phòng với Hà Mẫn.

Anh quay đầu lại: "Cậu đi vào trước đi."

Vừa dứt lời liền đi thẳng tới phòng nơi cuối hành làng.

Hà Mẫn đứng tại chỗ, nhìn anh từ trong túi lấy ra một thẻ phòng khác, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng vẫn chưa sáng.

Phòng này tuyệt đối có người!

**

Thẩm Diệc Hoan mơ hồ nghe được động tĩnh, cô không tỉnh, chỉ chui vào trong chăn, tiếp tục ngủ.

Trong phòng một mảng tối đen, chỉ có ánh trăng mờ nhạt ảm đạm, anh đứng yên tại chỗ thật lâu, nhìn một nửa bên mặt lộ ra ngoài của cô gái nhỏ.

Cô nhắm chặt mắt, tóc đen xõa một bên mặt, lông mi vừa dày vừa dài, in bóng lên gương mặt cô.

Anh nghe được tiếng Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhàng hít thở, hơi thở quen thuộc bao vây anh, giống như một loại tối nghĩa lại sắc bén ôn nhu.

Cũng giống như hít thở không thông.

Cuối cùng Thẩm Diệc Hoan cũng tỉnh lại, là bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức.

Anh sợ đánh thức Thẩm Diệc Hoan, còn cố tình vặn vòi rất nhỏ, không có nước ấm, chỉ có thể tắm nước lạnh, làn da đã sớm trắng bệch.

"Lục Chu, là anh sao?"

Ngoài cửa truyền đến giọng nữ làm động tác anh ngừng lại.

Anh đóng nước lại, quay đầu hỏi: "Đánh thức em?"

"Không có." Cô vừa mới tỉnh, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo giọng mũi, "Em sợ là người khác nên hỏi một chút."



Ngay sau đó là tiếng lê dép, hẳn là quay lại giường tiếp tục ngủ.

Thanh âm thiếu nữ trong đêm tối này không nghi ngờ chính là một liều thuốc kích thích, Lục Chu nhắm mắt lại, một lần nữa mở nước.

Loại ám dạ này hòa cùng tiếng nước tạo thành một bầu không khí kiều diễm, cắn nuốt mọi quy tắc cùng chế ước lúc ban ngày.

Lục Chu cắn chặt răng, đưa tay xuống dưới.

Tiếng nước dần bao phủ lấy tiếng hít thở nặng nề.

Lục Chu rửa tay sạch sẽ, khoác áo ngủ lên người.

**

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Diệc Hoan tỉnh lại, Lục Chu đã không ở đây nữa.

Di động có một tin nhắn -

"Ở đấy chờ anh, tối nay về quân doanh."

Thẩm Diệc Hoan duỗi hai tay, lười biếng vặn eo một cái, giấc ngủ này quá ngon rồi.

Điện thoại vang lên.

"Người anh em, đang đâu đấy?"

Là giọng của Cố Minh Huy.

Từ từ!

Cố Minh Huy?!

Thẩm Diệc Hoan lăn từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới nhớ ra hôm qua Cố Minh Huy nói hôm nay cậu ta tới đây, cô quên béng mất vụ này.

"Mày tới rồi à?"

"Đúng vậy đó bảo bối."

"..." Thẩm Diệc Hoan xuống giường xỏ giày vào, "Bạn yêu đoán xem tao đang ở đâu?"

"Còn ngủ nữa tao sẽ giết mày."

"Ai da, dậy rồi."

Cố Minh Huy: "... "

Thẩm Diệc Hoan vừa đánh răng vừa nói: "Mày chờ tao một lát, tới liền tới liền đây."

"Đi chết đi."

**

Rạng sáng nay lại xảy ra sạt lở đất, cũng may mà không ai bị thương, chỉ là giao thông bị ảnh hưởng, hoa màu của người dân cũng bị thiệt hại.

Hà Xán cùng đội cứu viện bận rộn cả tối, vừa mới chợp mắt được một lát.

"Không sai, bên kia đã gọi người tới xử lý rồi." Hà Mẫn nói với Lục Chu.

Lục Chu: "Đập thủy điện thế nào?"

"Máy móc vẫn ổn, cũng xả nước rồi, chẳng qua hệ thống này lâu năm nên hoạt động không trơn tru lắm, diện tích đây thì lại lớn, còn mất chút thời gian."

Lục Chu "ừ" một tiếng, đi tới trạm tiếp viện bên cạnh.

Gần đây các xe ra ra vào vào tương đối nhiều, mà trạm xăng dầu lại cách đây khá xa, nếu xe bị chết máy ở vùng hoang vu dã ngoại càng dễ xảy ra chuyện, vì thế trạm tiếp viện càng trở nên quan trọng.

Am châm điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, đi vào một siêu thị nhỏ cạnh trạm tiếp viện.

"Lục Đội, tới rồi."Chủ siêu thị nhỏ này biết Lục Chu, thấy anh đi vào liền chào hỏi.

"Ừ." Anh đem thùng xăng trong tay đưa qua.

"Thêm nhiều hay ít."

"Giống như bọn họ là được."

Ông chủ gật đầu, xốc một bên cửa cuốn đi ra ngoài, qua một chốc liền mang thùng xăng đầy phân nửa tới: "Xong rồi đây."

"Hai ngày nay tăng giá không?"

"Không, nơi đây đôi khi xăng còn có thể cứu mạng, sao lại có thể lấy tiền đổi mệnh chứ."

Lục Chu cong cong khóe môi, lấy trong ví tiền ra hai tờ màu đỏ đưa tới.

"Đúng rồi." Anh bỗng nhớ tới cái gì, "Anh có lọ gia vị nào có thể ăn với cơm không?"

Ông chủ nghĩ nghĩ: "Cái này thì tôi không có, nhưng mà chắc bà lão bên kia sẽ có đấy."

Lục Chu nhìn theo phương hướng ông ta chỉ, thấy được bên cạnh trạm tiếp viện có một bà lão mặt đầy nếp nhăn, giống như vỏ cây đã khô quắt, ngồi trên chiếu, trước mặt bày hai túi màu đen, nhìn qua rất nặng.

Thấy anh tới đây, bà lão đứng lên, dùng giọng địa phương nói: "Đây là tương ớt được làm thủ công từ ớt cay Tân Cương, ăn đặc biệt ngon."

Lục Chu ngồi xổm dưới đất, tay đặt lên đầu gối, hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi đồng một lọ." Bà lão giơ ra hai ngón tay.

"Bà lấy cho con hai bình đi."

Thẩm Diệc Hoan thích ăn cay.

Đồ ăn nơi nhà ăn của quân doanh cô ăn không có hương vị gì, mấy ngày nay cũng gầy đi nhiều.

Lục Chu không nói ra, nhưng đều ghi tạc ở trong lòng.

Chập tối, anh lại đi một vòng cạnh các chốt trạm biên phòng.

Bọn họ vẫn luôn truy tìm tung tích của một đoàn buôn lậu súng ống đạn dược vượt biên, vết thương lần trước trên lưng anh cũng là ở một lần giao tranh với bọn người này, nhưng sau vẫn để bọn chúng đào tẩu.

Anh nhận được tin tức, báo giám sát được dấu vết lui tới của bọn buôn lậu.

Dám phạm tội liên tiếp như vậy, khả năng cao là tập đoàn súng ống quy mô khổng lồ mà bọn họ truy tìm đã lâu kia.

"Lục Đội." Binh lính nơi chốt trạm đem hình ảnh giám sát đến cho anh xem, "Đây là hình ảnh chúng tôi chụp được ở nơi giáp ranh sông thượng nguồn, tổng cộng là bảy đỉnh lều, qua mắt khi không có ai tuần tra."

Lục Chu: "Có liên quan tới tin tức súng ống kia sao?"

"Phát hiện lửa có sẵn cùng đạn."

Lục Chu trầm mặc, qua một lát, trầm giọng nói: "Tiếp tục giám sát, có điều gì bất thường báo lại với tôi."

"Rõ!"

**

Từ chốt trạm biên phòng trở về.



Lục Chu luôn có chút không yên trong người.

Trước đây đã từng trải qua vô số thời khắc nguy hiểm, anh không sợ chết, luôn luôn bình tĩnh không nổi gợn sóng, nhưng bây giờ Thẩm Diệc Hoan ở đây.

Anh không biết đại chiến kia khi nào sẽ đến, nếu lúc đó Thẩm Diệc Hoan vẫn còn ở Tân Cương, cô có gặp nguy hiểm không?

Anh đẩy cửa đi vào.

Ngẩn người nhỉn căn phòng trống rỗng.

Phòng tắm cũng không có ai.

"Thẩm Diệc Hoan." Anh mở miệng gọi tên cô.

...

Thẩm Diệc Hoan lại không nói một lời mà đi.

Suy nghĩ này làm anh nhớ tới ba năm trước, cả người anh căng chặt, cố gắng ổn định lại hô hấp.

Chạy xuống quầy lễ tân dưới sảnh.

Quầy báo không có người trả phòng, cũng không chú ý có cô gái xinh đẹp nào đi ra ngoài hay không.

"Có thể xem camera không?" Anh hỏi.

"À, xin hỏi cô ấy như thế nào, đi lạc hay sao ạ?"

Lục Chu lấy ra hộp thuốc, rút một điếu, châm lửa, hình dáng ngũ quan dưới ánh lửa lập lòe có vẻ càng thêm sắc bén.

Anh lấy thẻ công tác của mình, dùng ngón trỏ đẩy qua.

Nhân viên lễ tân ngẩn người, phản ứng lại: "Được, tôi lập tức tra cho ngài."

Thậm chí anh đã quên mình có thể gọi điện cho Thẩm Diệc Hoan.

Tin nhắn chia tay nhẹ nhàng bâng quơ lúc trước, anh điên cuồng gọi điện cho cô, nhưng cô không nghe dù chỉ một cuộc, liên tiếp mấy tháng, cũng không nhận.

Sau này mới biết cô đã đổi số.

Lục Chu nhìn trích xuất video, Thẩm Diệc Hoan rời đi lúc 9 giờ sáng.

Sắc mặc anh càng kém.

Nhân viên lễ tân còn tưởng anh đang tìm tội phạm, châm chước nói: "Nếu không... tôi tra số điện thoại cô ấy cho ngài?"

Động tác hút thuốc của anh ngừng lại, không nói gì, lôi điện thoại đi ra ngoài.

"Alo, Lục Chu?"

Nghe được thanh âm của cô, khớp hàm Lục Chu căng chặt.

Anh nghe được một giọng nói khác mỏng manh xuyên qua điện thoại, truyền tới tai anh.

Anh trầm giọng hỏi: "Em đang ở đâu?"

**

Thẩm Diệc Hoan cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Cố Minh Huy một cái, anh ta hiểu rõ: "Lục Chu sao?"

"Ừ."

Anh ta trầm mặc một lát, sau đó bất đắc dĩ cười khẽ: "Bọn mày cuối cùng cũng quay lại."

Thẩm Diệc Hoan nói: "Còn chưa quay lại đâu."

"Mày nghĩ sao."

"Nghĩ sao là sao."

"Thích hắn?"

Thẩm Diệc Hoan không chút do dự: "Tất nhiên là thích."

Ánh mắt Cố Minh Huy hơi tối lại: "Thế trước đây mày chia tay làm gì?"

"Khi đó tao còn bốc đồng, hơn nữa anh ấy..." Thẩm Diệc Hoan nói không hết.

Lục Chu thật có chút không bình thường, quá mức cố chấp.

Nhưng cô vẫn không thể buông tay anh.

Đặc biệt là bây giờ, nhìn thấy người đàn ông thủ vững nơi này, trong mắt kiên định, bộ dáng không sợ phong sương, so với trước đây càng thêm hấp dẫn.

Cố Minh Huy đem ưu thế phú nhị đại của mình phát huy đến tối đa, ở đây thế mà còn có một chiếc xe, anh ta lái xe đem Thẩm Diệc Hoan về, cùng nhau xuống xe.

Đi qua liền nhìn thấy Lục Chu.

Anh đang xách mấy dụng cụ lên xe, bả vai dày rộng, đưa lưng về phía họ.

"Lục Chu." Thẩm Diệc Hoan gọi anh một tiếng.

Anh quay đầu lại, ánh mắt quét một vòng trên người hai người, lại lạnh nhạt thu hồi lại.

Thẩm Diệc Hoan nhíu mày, không biết anh lại bị làm sao.

Cố Mình Huy đen mặt, túm chặt cánh tay Thẩm Diệc Hoan: "Đừng gọi hắn, tao đưa mày về."

Lục Chu nghe thấy.

Quay đầu lại, anh nhìn chằm chằm cánh tay hắn ta đang nắm chặt lấy Thẩm Diệc Hoan.

Qua vài giây.

Giữa mày anh hiện lên tia âm trầm cùng thô bạo, chạy nhanh vài bước, tốc độ rất mau, giống như con báo bị chọc giận, cánh tay chợt phát lực, xách cổ áo Cố Minh Huy quăng ngã xuống đất.

Cố Minh Huy tốt xấu gì thời đi học cũng nổi loạn, đánh nhau không ít, sao có thể để anh đấm như vậy.

Hai tay anh ta chống lên đất, vừa định đứng dậy, trực tiếp bị Lục Chu thô bạo bóp cổ ấn về.

Mỗi ngày Lục Chu đều phải huấn luyện cường độ cao, Cố Minh Huy căn bản không phải là đối thủ của anh, rất nhanh chóng bị áp chế trên mặt đất.

Thẩm Diệc Hoan rốt cục cũng phản ứng lại, hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy qua.

Cô ôm lấy cánh tay Lục Chu, thanh âm run lên: "Lục Chu! Dừng tay, Lục Chu!"

Cô đánh vào tay anh không ít.

Nhưng không khác gì một đứa trẻ mười tuổi đang nháo loạn.

Lục Chu nện một quyền xuống, đáy mắt lại là một mảng bình tĩnh cùng hờ hững, làm người ta không khỏi lạnh sống lưng, giống như dưới tay anh không phải là một mạng người.

Anh ngừng tay, nghiêng đầu nhìn Thẩm Diệc Hoan, sau đó vô cảm gỡ tay cô ra, đứng lên.

Đứng từ trên cao nhìn Cố Minh Huy.

Gằn từng chữ một nói: "Mày thử đụng vào cô ấy xem."