Cố Chấp Sủng Ái

Cố Chấp Sủng Ái - Chương 14: Không sợ




Thẩm Diệc Hoan cảm thấy mình nên tâm sự với Lục Chu một chút, đương nhiên, phải là sau khi cổ của cô hết dị ứng.

Bây giờ nhìn quá xấu.

Chỉ là cô không ngờ được, ngày cô đi đưa ảnh chụp lễ kỷ niệm cho cô Từ sẽ gặp được Lục Chu.

Cô chỉ rửa một phần ảnh chụp ngày thành lập trường, đặt vào một album rồi mang đến cho cô Từ, còn gửi phần ảnh còn lại đến email của cô ấy.

"Quả nhiên là khung cảnh ngày thường trong ống kính camera của em đẹp hơn bao nhiêu." Cô Từ mở album ra xem, không ngừng khen, "Không hổ danh là nhiếp ảnh gia nổi tiếng mà!"

"Cô nói quá ạ!" Thẩm Diệc Hoan cười xua tay, "Cũng là do trước đây lúc mà người ta đang học thì em lại loanh quanh trong trường, nên mới biết nhiều cảnh sắc đẹp hơn so với người khác thôi ạ."

"Đúng rồi, trường chúng ta không phải sắp tham gia một cuộc bình chọn, hiệu trưởng muốn mời một nhóm nhiếp ảnh gia, em có hứng thú làm cố vấn đặc biệt không?"

"Em không dám nhận làm cố vấn đâu ạ, nếu có yêu cầu gì thì cô cứ nói với em một tiếng là được rồi ạ."

Cô Từ nhìn Thẩm Diệc Hoan, không khỏi cảm thán, đúng là trưởng thành rồi, trước đây Thẩm Diệc Hoan là kiểu học sinh nà chỉ cần nói chuyện hai ba câu thôi là cũng có thể làm người ta tức chết.

"Cô Từ."

Cửa phòng phía sau mở ra, một thanh âm quen thuộc vang lên.

Thẩm Diệc Hoan quay đầu.

Lục Chu nhìn thấy cô trong phòng cũng thoáng hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường.

"À, quên nói với em." Cô Từ nói với Thẩm Diệc Hoan, "Hai đứa các em cũng có duyên đấy nhỉ, nay không phải là bắt đầu đợt quân huấn sao, nhà trường mời quân nhân Lục Chu đây tới thuyết trình, cũng là để cho học sinh hiểu biết thêm về ý chí của quân nhân."

Lại là quân huấn năm đầu.

Thẩm Diệc Hoan có chút cảm khái.

Cô Từ nhìn đồng hồ, đứng lên: "6 rưỡi tối mới bắt đầu thuyết trình, để cô mời hai đứa bữa cơm."

Thẩm Diệc Hoan liếc xéo Lục Chu một cái, không phản ứng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Chậc.

Thật hung ác.

Mấy hôm trước chọc anh một cái trên QQ cũng đã thành đá chìm đáy biển, không có đáp lại, cũng không biết anh có nhìn thấy hay không.

"Vâng ạ." Thẩm Diệc Hoan ngọt ngào cười rộ lên, "Em cũng đã lâu rồi chưa được ăn đồ ăn ở canteen."

Huyệt thái dương của Lục Chu giật giật.

*****

Đến canteen, họ tới muộn, đại đa số mọi người đều đã ăn xong cơm chiều, chỉ còn mấy nam sinh, mồ hôi đầy người, chắc là vừa mới chơi bóng rổ xong.

Ký ức của Thẩm Diệc Hoan đối với việc cầm khay đồ ăn inox đã rất xa xôi, thế nhưng điều này lại rất quen thuộc với Lục Chu, điều kiện của quân doanh không tốt, tất cả đều là thiết trí kiểu này. Thẩm Diệc Hoan đi theo phía sau anh, chọn mấy món đơn giản, một mặn một canh, thêm một bát cơm đấy ắp.

Cô rất kén chọn, có rất nhiều món cô không thích ăn, dạo qua một vòng cũng chọn một món mặn một canh, với nửa bát cơm.

Lúc ăn cơm đều là cô và cô Từ nói chuyện phiếm, Lục Chu ngồi ở bên cạnh, chỉ khi nào hỏi đến anh thì anh mới trả lời vài câu.

"Lục Chu, lát nữa em thuyết trình về quân nhân ấy, em chỉ cần nghiêm khắc chút là được, truyền cho chúng chút nhuệ khí, học sinh bây giờ đứa nào cũng là con một, trong nhà thì lại chiều vô pháp vô thiên, càng ngày càng khó quản!"

Lục Chu thấp giọng "vâng" một tiếng.

Thẩm Diệc Hoan ăn một chút liền không động đũa nữa, đồ ăn trong canteen trường thật sự không thể nuốt nổi.

Cô lấy đũa chọc chọc bát cơm, tựa vào người cô Từ, nói chêm vào một câu: "Cô ơi, cô nhìn cái gương mặt lạnh của anh ấy kìa, nếu như mà ngồi ở góc kia, chắc hù chết con nhà người ta đấy cô nhỉ."

Lục Chu không đáp lại cô, bát cơm đầy ắp kia đã nhìn thấy đáy.

Anh ăn rất nhanh, một hạt cơm cũng không còn thừa, thức ăn cũng đã ăn xong, gió cuốn mây bay.

Đối lập với khay thức ăn của Thẩm Diệc Hoan, cứ như cô không động chạm qua vậy.

Cô Từ khen anh: "Không tồi, không hổ danh là từ quân doanh ra."

Cô lại quay sang đánh Thẩm Diệc Hoan một cái, cười mắng: "Em nhìn em xem, có phải đang chê đồ ăn trong trường không nuốt nổi đúng không. Trước đây luôn thấy em trộm mang cơm hộp đi đấy nhé."

Thẩm Diệc Hoan không còn gì để nói, đành phải gượng cười.

Ăn xong cũng đã gần đến giờ thuyết trình.

Bây giờ cô Từ đã là chủ nhiệm của một lớp khối 10, sau khi theo chân hai người thì cô cũng về lớp để điều chỉnh kỷ luật.

"Mấy hôm trước em có gửi cho anh một tin nhắn." Thẩm Diệc Hoan đi ở bên cạnh anh nói.

"Cái gì?"

"QQ...."

"Tôi không online." Anh nói, ngữ khí rất bình tĩnh, "Đã gửi gì?"Thẩm Diệc Hoan: "..... chọc anh."

Lục Chu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Hửm?"

"Cái này là một cửa sổ có hình ngón tay ấy... Chỉ là em muốn xem xem anh có để ý đến em không..." Thẩm Diệc Hoan càng nói giọng nói càng nhỏ, không có tự tin.

Hình như chính bản thân mình cũng không thể hiểu được.

Ánh mắt Lục Chu rất lạnh nhạt, an tĩnh trầm mặc đi tiếp về phía trước.

Thẩm Diệc Hoan đi theo anh đến phòng hội nghị, học sinh đã ngồi đầy đủ, phía trên còn có hiệu trưởng và ban lãnh đạo đang ngồi, ghế giữa bên phải vẫn còn một vị trí trống, trên ghế còn có tên của họ.

Thẩm Diệc Hoan đi đến hàng ghế cuối cùng, Lục Chu gật đầu với ban lãnh đạo ý nói ngồi ghế trống kia.

Gần anh nhất, nhóm nữ sinh liền nổ tung.

"A a a a a a a a a! Mau nhìn xem! Kia là ai thế! Chẳng lẽ là huấn luyện viên sau này của chúng ta đấy chứ?!! Đẹp trai quá điiii~~~!!"

"Ôi hôm nay lúc ra cửa tớ còn định trộm mang điện thoại đi cơ!! Tại sao lúc đấy lại không mang chứ! Muốn chụp anh ấy quá đi mất!!"

"Này này này mau nhìn giúp tao xem tên anh ấy là gì. Nay tao quên không mang kính!!"

Thẩm Diệc Hoan: "...."

Cái đám này.

Trách không được cô Từ nói không quản nổi đám học sinh bây giờ.

Khi đó nữ sinh các cô đa số đều rất là rụt rè, đặc biệt là đối với Lục Chu luôn gắn mác người sống chớ tới gần, thanh cao lạnh lùng, ngoại trừ lúc khai giảng nhận thư tình đến mỏi tay ra, sau đó thì cũng không còn ai dám cả, chỉ còn lại mỗi một mình Thẩm Diệc Hoan.

Hiệu trưởng và cán bộ chủ nhiệm nói hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến Lục Chu.

Hiệu trưởng vừa giới thiệu, phía dưới liền bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt, vang dội hơn nhiều so với hai lần vừa rồi.

Một đám nhan cẩu.

"Chào mọi người, tôi là Lục Chu, quân nhân nghĩa vụ quân sự thời hạn."

Giọng nói trầm thấp, như cọ xát qua một lượt cát sỏi, phóng đại qua micro, kích thích màng tai chấn động, phía dưới lại bùng nổ một trận nhỏ.

Nhan khống cẩu với trầm thấp khống cẩu.

Lục Chu là một mâu thuẫn điển hình.

Bề ngoài bình tĩnh biết chừng mực, cao ngạo lạnh nhạt, từ đầu đến chân đều mang lại cảm nhận cấm dục không chút cẩu thả, nhưng đường cong cơ bắp trên người, cùng với thanh tuyến trầm thấp, hai thứ mâu thuẫn này kết hợp trên người anh.

Vô cùng hấp dẫn.

Từ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là, gợi cảm. Thẩm Diệc Hoan lấy di động ra, chụp trộm anh.
Cô cũng chưa nghe ra là Lục Chu đang nói cái gì, lại giống như toàn bộ nữ sinh bên dưới, pháo hoa trong lòng bắn liên tục, giống như quay lại thời cấp 3.

Sắc đẹp lầm người.

Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên lần nữa cô mới phản ứng lại, album đều là ảnh của Lục Chu.

Đại hội động viên kết thúc sau hơn một tiếng.

Lục Chu vừa mới rửa tay trong WC, vừa mới bước ra ngoài, một đôi bàn tay hơi lạnh đã nắm chặt lấy cổ tay anh, đột nhiên kéo anh đến một góc hơi tối.

"Phù...." Thẩm Diệc Hoan thở ra một hơi, "Nguy hiểm thật."

Cô khom lưng lén lút nhìn hành lang ầm ĩ tiếng người, vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt của Lục Chu.

Tối đen như mực, nhìn chằm chằm vào cô.

"...." Cô theo bản năng nuốt nước miếng một cái, xấu hổ giải thích, "Vừa nãy em thấy đám nữ sinh kia kia muốn tìm anh hỏi info, cho nên mới kéo anh vào đây để trốn."

Lục Chu nhìn cô: "Cho nên là?"

Cô liếm môi, có chút ủy khuất nói: "Em còn chưa có được cơ mà."

Lục Chu liền xoay người đi.

Thẩm Diệc Hoan ngây người nhìn anh một giây, một lần nữa theo sau: "Anh đợi đã! Lục Chu! Em có chuyện muốn hỏi anh."

Cô lại túm chặt cánh tay anh lần nữa.

"Hỏi gì?"

"Lần trước ở cửa nhà em, anh uy hiếp em nói em thử xem, sau đó em chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, anh sẽ làm gì em?"

Ánh mắt anh lạnh xuống, sắc mặt âm trầm, lên tiếng cảnh cáo: "Thẩm Diệc Hoan."

Ba chữ, giống như một thùng nước đá, đổ từ đầu đến chân Thẩm Diệc Hoan.

Cô ngẩn ngơ.

Lục Chu hỏi lại: "Tỉnh táo chưa?"

Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, nhìn vào đôi mắt anh, nghiêm túc nói: "Em không sợ."

Dường như trong vòng một giây, cổ tay cô bị nắm chặt lấy, người dồn dập bị kéo đi, Lục Chu với khuôn mặt âm trầm kéo cô đi về phía trước, chân cô dường như không chạm đất.

Động tác của anh rất mạnh, ngang ngược thô lỗ, giống như cuối cùng con dã thú trong anh không áp chế được nữa.

Mở cửa xe ra, ném Thẩm Diệc Hoan vào, đóng cửa, khóa cửa, lưu loát liền mạch.

Đầu Thẩm Diệc Hoan bị đập mạnh một cái, lập tức nhíu mày, Lục Chu lái xe nhanh như bay, đáy mắt đen không có cảm xúc.

"Đi đâu...." Thẩm Diệc Hoan nhút nhát.

Cô cảm thấy cố chấp trong Lục Chu càng nghiêm trọng hơn so với trước.

Trước đây trừ bỏ lần chia tay kia ra, anh đều có thể kiểm soát tính tình của mình, nhưng hiện tại, anh hoàn toàn không chịu khống chế.

Thậm chí biểu cảm của hiện tại, tạo cho cô ảo giác, Lục Chu muốn cùng cô đồng quy vu tận.

"Không phải không sợ sao?"

"...... Không sợ." Cô lấy lại chút can đảm.

"Vậy tôi nói với em, ý nghĩa của "thử xem" là cái gì."

Thẩm Diệc Hoan nhíu mày: "Cái gì?"

Lục Chu nghiêng đầu nhìn cô, một lát sau, bỗng anh cười một tiếng, vừa nhẹ vừa trầm, lướt qua chốc lát, làm người ta hoài nghi không biết vừa rồi liệu vừa rồi có phải ảo giác không.

Như một cơn gió, lại như một giấc mơ.

Hay như khi cuối cùng cũng bắt được con mồi mà mình mong đợi, một nụ cười thỏa mãn lại nguy hiểm.

Anh nói.

"Mang em về nhà."