Editor: Trà Đá.
Thật ra từ lúc đối đầu, Nam Từ đã nhận ra Lưu Lâm Lâm chỉ là dạng hữu dũng vô mưu*.
*Hữu dũng vô mưu: Chỉ cậy mạnh chứ không có mưu trí gì.
Cô ta vì Nam Châu nên thỉnh thoảng lại kiếm chuyện với cô, cũng đủ hiểu cô ta có trọng lượng như thế nào. Nếu như là người hiểu biết, thì tuyệt đối không xen vào chuyện nhà người khác, nhưng cô ta lại muốn làm khó Nam Từ chỉ để lấy lòng Nam Châu.
Nam Từ rủ mắt xuống nhìn vết bẩn màu vàng nhạt trên cái váy trắng của mình, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Cô hơi cười với Lưu Lâm Lâm, nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Sau đó, cô lập tức ra tay phản công, tát Lưu Lâm Lâm một bạt tai!
Nam Từ ra tay rất mạnh, đánh đến mức khiến nửa gương mặt Lưu Lâm Lâm tê dại. Cô ta bày ra vẻ mặt không thể tin, trừng lớn hai mắt nhìn Nam Từ: “Cô dám đánh tôi?!”
Nam Từ cười cười: “Xin lỗi, nhưng tôi không chỉ muốn đánh mỗi mặt cô đâu.”
Nói xong, cô túm lấy đầu Lưu Lâm Lâm, đập thẳng vào tường.
Mặc dù sau đầu có tóc che đỡ, nhưng cũng không thể chống lại bức tường cứng ngắc, huống chi Nam Từ còn xuống tay rất độc ác!
Nhưng cái này cũng không thể khiến Nam Từ nguôi giận, cô thật sự đã nhịn rất lâu, cô không phải là người đi gây chuyện thị phi, nhưng càng không phải người sợ phiền phức khi có người ra tay hại cô!
Người đàn ông đáng sợ như Hoắc Lâm thì coi như bỏ qua, cô không thể chọc vào, nhưng loại tiểu nhân như Lưu Lâm Lâm thì cũng giống như một con ruồi nhảy nhót làm phiền bên cô, thật sự coi cô là bánh bao mềm sao?
Nghĩ đến đây, cô tiếp tục dùng sức, ghìm đầu Lưu Lâm Lâm đập vào tường thêm lần nữa.
Sau đó cô lập tức đứng dậy, nhìn trước nhìn sau, cuối cùng ánh mắt rơi vào cái bể bơi ở phía xa.
Cô rời khỏi góc chết của CCTV, bước nhanh về phía trước, từ bóng lưng có thể nói cô đang bị cái gì đó đuổi theo, cô thỉnh thoảng còn quay đầu về phía sau nhìn vài lần.
Đương nhiên, chỗ đó có thể bị CCTV ghi hình, nhưng trong mắt Lưu Lâm Lâm, Nam Từ làm chuyện xấu xong sợ bị phiền phức nên muốn chạy trốn!
Cô ta làm sao để yên!
Thế là Lưu Lâm Lâm vuốt đầu tóc, đứng dậy đuổi theo.
“Cô đứng lại đó cho tôi!!”
Lúc này Nam Từ đã đi nhanh tới bên cạnh bể bơi, nghe thấy giọng nói của Lưu Lâm Lâm, cô xoay người, biểu lộ sỡ hãi nhìn cô ta, vừa nhìn vừa đi lùi về phía sau.
Lưu Lâm Lâm bị cô đánh đến mức hoa mắt váng đầu, lúc này nhìn thấy cô đang sợ hãi, nhất thời cảm thấy hưng phấn, chỉ muốn mau tới trước mặt giáo huấn cô ta.
“Lá gan ban nãy của cô đâu? Cô đánh tôi mà còn sợ gì nữa?”
Nam Từ bày ra dáng vẻ sợ hãi: “Cô đừng tới đây, tôi chỉ không muốn để cô bắt nạt tôi nữa!”
Lưu Lâm Lâm hoàn toàn không nghe, giơ tay muốn đánh trả Nam Từ, nhưng ai ngờ Nam Từ đưa tay chặn lại, sau đó chỉ thấy đáy mắt cô hiện lên một tia tàn nhẫn, lúc Lưu Lâm Lâm còn chưa kịp phản ứng, cô khẽ đảo về sau một chút.
Không chỉ như vậy! Cô trực tiếp nắm lấy cổ tay Lưu Lâm Lâm, kéo cô ta xuống bể bơi!
Sự tình phát sinh quá nhanh, Lưu Lâm Lâm chưa kịp phản ứng, sau khi rơi xuống nước, mới bắt đầu giãy dụa muốn ngoi lên.
Nam Từ đâu dễ dàng bỏ qua, cô dùng sức đè cô ta xuống nước, còn một tay khác cũng không nhàn rỗi, núm tóc cô ta, đập thẳng đầu cô ta vào thành bể bơi.
Vừa nãy bị nện ở cổ, bây giờ bị nện ở trán, hai nơi bị đau cách gần nhau như vậy khiến Lưu Lâm Lâm hoàn toàn bất lực, biên độ giãy dụa cũng dần dần yếu đi.
Nam Từ thấy thế, cũng chậm rãi thu tay lại, trong nháy mắt Lưu Lâm Lâm chỉ còn bản năng sinh tồn, cảm giác không có lực cản, lập tức bơi một hơi lên bờ.
Mà Nam Từ ở phía sau cô ta, trực tiếp lớn tiếng kêu cứu.
“Cứu! Cứu!”
Bên tai Lưu Lâm Lâm đều ta tiếng ong ong, đầu cũng đau như búa bổ, cho nên hoàn toàn không biết Nam Từ muốn làm gì.
Lúc cô ta vừa chậm rãi xoay người lại, thì đã thấy có người nhảy vào bể bơi.
Hai vị tiểu thư rơi vào trong bể bơi lập tức truyền đến tai người nhà họ Chu, chủ tịch Chu nghe xong lập tức biến sắc, nhất là khi bên cạnh ông còn có một vị, ông ta cảm thấy áy náy, thế là mang theo người bên cạnh đến bể bơi.
Mà sau khi những vị khách nghe thấy tin tức, cũng lập tức kéo đến bể bơi xem náo nhiệt, chủ tịch Chu và Nam lão gia tử cũng đi tới đó.
Trong lúc nhất thời, bữa tiệc trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Lúc này Nam Từ vừa được “Cứu”, mà người cứu cô cũng từng gặp qua ở cửa hàng cách đó không lâu, Chu Khởi.
Cô không biết anh ta vô tình đi qua, hay đã thấy hết mọi việc, trong lúc hoảng loạn, cô nhắm chặt hai mắt, giả vờ ngất.
Lưu Lâm Lâm nhìn thấy ba mình tới, tất cả sợ hãi và uất ức dâng lên, khóc đến kinh trời động đất, vừa khóc vừa chửi mắng Nam Từ.
“Đều tại con nhỏ đáng ghét kia! Ba! Ba phải đòi lại công bằng cho con! Con nhỏ đó kéo con rơi vào bể bơi! Không chỉ vậy còn tát con, đập đầu con vào tường nữa!”
Giờ phút này, Lưu Lâm Lâm hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình, bộ váy trên người cô ta được làm bằng chất vải đặc biệt, lúc này bị thấm nước càng vô dụng, hầu như cơ thể cô ta bị phô bày ra.
Ông Lưu vì chuyện thương trường dạo gần đây, cho nên hôm nay đến bữa tiệc để lấy lòng những gia tộc khác, lúc này thấy con gái tàn tạ, khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
Mà Lưu Lâm Lâm vừa nói cái gì? Nam Từ kéo cô ta rơi xuống nước?
Nghĩ tới đây, trong mắt ông Lưu bắt đầu tính toán.
“Lão Nam, tôi gọi ngài một tiếng trưởng bối, bình thường rôi rất tôn trọng ngài, nên tôi cũng rất tôn trọng nhà họ Nam, nhưng con gái tôi bị ức hiếp vì lý do gì chứ, chuyện ngày hôm nay mong ngài có thể đòi lại công bằng cho con gái tôi!”
Nam lão gia tử cau mày, không lên tiếng.
Ông Lưu thấy thế, càng thừa thắng xông lên: “Tôi cũng không muốn làm khó ngài, trước tiên tôi muốn bàn bạc với ngài về…”
Ông ta còn chưa dứt lời, Nam Từ ở bên kia đột nhiên ho hai tiếng, sau đó phun ra một ngụm nước, tỉnh lại.
Lúc đầu Nam Từ trông rất nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này bị dính nước, sắc mặt càng tái nhợt, nhìn cực kỳ đáng thương.
Vành mắt cô đỏ lên, cô lấy tay che ngực, ngồi dậy.
“Ông nội, chủ tịch Chu, Nam Từ lại mang phiền toái đến cho mọi người rồi.”
Cô bắt buộc phải tỉnh dậy, ông Lưu rõ ràng muốn nhân cơ hội này để dọa dẫm, chuyện này hôm nay nếu như đúng ý đồ của ông ta, khiến Nam lão gia tử phải hứa hẹn gì đó, thì bất luận là cô đúng hay sai, chắc chắn sẽ bị Nam lão gia tử ghét bỏ.
Ngược lại cô lại không quan tâm cách nhìn của ông nội, nhưng nếu như bị ông nội chán ghét, thì thời gian tới chắc chắn không dễ chịu đối với cô, cô không thể khiến mình rơi vào thế bị động, cho nên chỉ có thể giả bộ như tỉnh lại, ngụy trang bằng dáng vẻ đáng thương, bày đủ dáng vẻ của người yếu thế.
Nhưng ông Lưu thấy cô như vậy, cảm thấy cô chột dạ, cho nên thuận nước đẩy thuyền.
“Con bé này, nhìn thì xinh xắn đáng yêu, sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy? Cô nói xem, rốt cuộc Lâm Lâm nhà tôi làm gì cô, cô còn ngang ngược đánh con gái tôi, đẩy nó rơi xuống nước nữa?”
Nam Từ trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Lưu Lâm Lâm, có một tia cảm xúc không rõ xẹt qua người.
“Lâm Lâm nói như vậy sao?”
“Cái gì mà Lâm Lâm nói như vậy? Chẳng lẽ cô không làm?!”
Lưu Lâm Lâm có chỗ dựa lưng, cảm thấy sung sướng, hoàn toàn không ý thức được hình tượng trước mắt mọi người, còn nâng cằm khiêu khích.
Ánh mắt Nam Từ dần dần phức tạp, người bên ngoài nhìn thấy như cô đang bị oan, giống như là nhẫn nhịn, càng giống như có một tia quật cường ở trong đó.
“Tôi không có gì để nói, kiểm tra CCTV đi.”
Ông Lưu và Lưu Lâm Lâm hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ nói vậy, nhất thời có chút lúng túng. Mà chủ tịch Chu nghe xong, trực tiếp phân phó: “Đúng, kiểm tra CCTV đi, chúng ta không nên nghe từ một phía đã vội kết luận.”
Trong câu nói của ông ta nghe thì có vẻ như muốn giải quyết chuyện này công bằng, nhưng người thông minh sẽ hiểu ra ông ta đang thiên vị nhà họ Nam.
Ông Lưu không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý. Mà đầu óc Lưu Lâm Lâm vô cùng rối bời, cô ta nhớ lại những lời khi dễ Nam Từ mà cô ta đã nói trước đó.
…Chỗ đó là góc chết, có kiểm tra CCTV cũng vô dụng thôi!
Không, không đúng, cứ cho là chỗ đó không thấy được, nhưng lúc Nam Từ kéo cô ta xuống nước thì chắc chắn quay lại được.
Nghĩ tới đây, Lưu Lâm Lâm cảm thấy an tâm.
Nhưng cô ta lại không ngờ, Nam Từ lại rất may mắn, từ chỗ góc quay của CCTV, hoàn toàn không bắt được hành động Nam Từ túm cô ta rơi xuống nước! Ngược lại, Nam Từ trông một mực sợ hãi lui lại, giống như Lưu Lâm Lâm đang hại cô!
“Không đúng! Không đúng! Nhất định con nhỏ này đã có kế hoach trước! Chứ tôi không có ức hiếp cô ta! Tôi còn bị cô ta đánh nữa! Mặt tôi, trán và gáy đều bị cô ta làm đau! Không tin thì mọi người nhìn nè!”
Đám người nghe xong, cũng nhìn sang phía Lưu Lâm Lâm, nhưng hoàn toàn không thấy vết thương gì, thậm chí cô ta còn nói mình bị Nam Từ tát, nhưng trên mặt lại không bị đỏ.
Trong lòng Nam Từ thầm cười lạnh, mặc dù cô dùng sức đánh, nhưng không có ngốc đến độ để lại vết trên mặt Lưu Lâm Lâm, cho nên coi như dấu vết đỏ không lưu lại quá lâu, huống chi cô ta còn bị ngâm dưới nước lạnh lâu như vậy nữa.
Tổn thương trên trán càng dễ che giấu hơn, bị đập dưới nước chắc chắn rất đau, nhưng không để lại dấu vết gì. Mà sau gáy càng có tóc cản trở, cho nên chỉ không cần chảy máu, thì cơ bản sẽ không nhìn ra.
Cho nên trong lúc Lưu Lâm Lâm nói tới vết thương, càng chứng minh cô ta đang nói dối.
Đám người bắt đầu so sánh, Nam Từ trông cực kỳ tỉnh táo và trầm mặc, còn Lưu Lâm Lâm trông như một bà chằn, không có một chút dáng vẻ của tiểu thư, cho dù là ai cũng sẽ đứng về phía Nam Từ.
Mà đúng lúc này, Nam Từ đâm một nhát cuối cùng vào Lưu Lâm Lâm.
“Lâm Lâm, tôi biết cô cực kỳ ghét tôi, khinh bỉ tôi, nhưng bởi vì mối quan hệ giữa hai nhà, nên tôi không dám mang phiền phức đến cho ông nội tôi, nên mới cắn răng chịu đựng. Nhưng cô cũng đừng lấy sự nhịn nhục của tôi để nói dối mọi người, ban nãy rõ ràng là cô nhục mạ tôi trước, còn đổ ly Champagne lên váy tôi, tôi đã không muốn gây chuyện với cô, đã tránh né cô, vậy mà cô lại hùng hổ dọa người, đuổi theo tôi, thậm chí còn đẩy tôi xuống nước, cô có lẽ bị mất trọng tâm khi đẩy tôi cho nên bị rơi xuống nước, bây giờ còn đổ lỗi cho tôi sao! Tôi không biết bơi, nếu như lúc nãy không có người nhảy xuống cứu tôi, thì có lẽ bây giờ tôi đã không ngồi đây nói chuyện với cô. Vậy mà cô còn nói là tôi ức hiếp cô sao?”
Nam Từ vừa nói vừa khóc, trông vừa đáng thương vừa quật cường.