Cố Chấp Không Muốn Rời Xa
Đêm đó sau khi từ cục cảnh sát trở về, Dịch Tuyên nói được làm được, ngay ngày hôm sau cậu liền đem toàn bộ đồ đạc dọn về nhà. Bởi vì cậu trọ ở lại trường không lâu, đồ đạc cũng không có quá nhiều, một chiếc túi xách đủ thu dọn hết thảy. Quan trọng hơn đây đâu phải đồ đạc gì quan trọng.
Tân Nguyệt hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình hình như rơi vào bẫy rồi.
Cô căn bản không muốn để cậu dọn về, nhưng vô tình liền biến thành cô đồng ý để cậu dọn trở về.
Việc duy nhất đáng được ăn mừng chính là, mấy ngày nay biểu hiện của Dịch Tuyên rất ngoan, không gây chuyện, cũng không làm chút hành động gì kỳ quái, chuyện học tập cũng giống như rất chuyên chú. Buổi tối tự nhốt chính mình ở trong phòng, học tới tận nửa đêm.
Tối hôm qua cũng vậy. Đối với kỳ thi đại học hôm nay, Tân Nguyệt khuyên cậu đi ngủ sớm một chút, nhưng đèn phòng cậu vẫn luôn sáng đến tận 5 giờ.
Ba năm học ở cao trung, muốn trong một đêm bổ túc toàn bộ kiến thức hiển nhiên là không có khả năng, nhưng cậu có lòng biết ôm chân Phật như vậy, tốt hơn là không làm gì hết.
Tân Nguyệt nghĩ vậy, đảo mắt thấy Dịch Tuyên đang mơ màng sắp ngủ trên bàn, cô cũng không đành lòng đánh thức cậu.
Không bao lâu nữa là tới trường thi, cô nhẹ nhàng đẩy tỉnh cậu.
"Dịch Tuyên, chúng ta phải dậy rồi."
Dịch Tuyên mở mắt ra, cơn buồn ngủ mông lung mà dụi dụi mắt, có chút mê mang mà nhìn ngoài cửa sổ.
Cái dáng hiện tại này của cậu, ngay cả sợi tóc cũng thật là mềm mại đáng yêu.
Tân Nguyệt thay cậu sửa sang lại mấy đồ dùng cần thiết, mới để cậu xuống xe.
Đám người Tần Thừa đã chờ sẵn trước cổng trường thi, nhìn thấy bọn họ, Tần Thừa cùng Lê Thiên Hạo lập tức chân chó mà chạy đi lên chào hỏi Tân Nguyệt: "Em chào chị Nguyệt!"
Sự việc ngày đó Dịch Tuyên đổ lên đầu Tần Thừa, Tân Nguyệt sớm biết tám phần là giả, nhưng đối với Tần Thừa vẫn bực mình mấy ngày, bất quá hôm nay không giống. Cô đối với bọn Tần Thừa cười cười, "Chút nữa thi tốt nhé."
Thời điểm Tân Nguyệt cười rộ lên đặc biệt ngọt ngào, Lê Thiên Hạo nhìn mãi không rời.
Dịch Tuyên thoáng nhìn ánh mắt cậu ta, nhíu mày đẩy cậu ta ra, đem thân mình che trước mặt Tân Nguyệt, nắm lấy gương mặt cô, thấy miệng cô bị cậu bóp lại có chút buồn cười, thần sắc cậu trở nên vui vẻ, "Em đi vào đây, buổi chiều nhớ tới đón em nha! Đừng có quên đó."
Tân Nguyệt nhíu mày đánh lên cái tay làm loạn kia, "Giữa trưa chị cũng tới. Em không cần ở bên ngoài ăn cơm, chị mang cho em, ăn xong liền ở trên xe nghỉ ngơi một chút."
"Chị Nguyệt, cái kia......"
"Được"
Tần Thừa muốn nói cái gì, Dịch Tuyên liền đánh gãy cậu.
Tân Nguyệt giơ tay bẻ lại cổ áo ra đằng sau hộ Dịch Tuyên, ôn nhu dặn dò: "Nhớ kỹ, nếu còn thời gian một khắc cũng không được nộp bài thi, biết làm hay không biết làm, nhất định phải viết hết, văn thì phải chém gió hết giấy, biết chưa?"
"Dạ biết." Dịch Tuyên gật đầu. Cậu rũ mắt nhìn Tân Nguyệt, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Biết thì tốt, mau vào đi."
"Vâng."
Dịch Tuyên xoay người hướng trường thi đi, Tần Thừa bọn họ đi theo phía sau cậu.
"Chị Nguyệt hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Nhìn bọn họ đi thẳng vào cổng trường, lại xa xa mà nhìn cậu vào phòng học, Tân Nguyệt mới yên tâm quay đầu.
Ba năm cao trung, chung quy cô vẫn lo lắng Dịch Tuyên sẽ không thể an ổn đi đến ngày hôm nay, hai ngày cuối cùng này, nhất định phải bình yên vô sự.
Đưa Dịch Tuyên đi thi xong, Tân Nguyệt dừng xe ở giao lộ, xa xa liền thấy một người dựa gần xe mình.
Đến gần cô, người nọ cùng cô chào hỏi: "Tân Nguyệt."
Tân Nguyệt mỉm cười, "Cao lão sư."
Cao Phi cũng không hổ là chủ nhiệm của lớp cao tam, cho dù ngày đó bị đánh thảm như vậy, anh ta cũng chỉ xin nghỉ một ngày, mặt sau vẫn như cũ mà kiên trì đi làm. Dù sao trên mặt không có vết thương nào, quần áo đều che hết vết thương trên người, người ngoài đương nhiên không thấy.
Sự tình ngày đó anh ta lựa chọn không báo cảnh sát, cũng không có đem chuyện này báo lên trường học. Thời điểm chạm mặt với Dịch Tuyên anh ta ôn hoà, hai người thậm chí còn có thể nhìn thẳng vào nhau, biểu hiện giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh ta bội phục sức mạnh của Dịch Tuyên, cũng bội phục luôn khí độ của bản thân.
Hôm nay anh ta tới, ở cổng trường xa xa thấy Tân Nguyệt ôn hoà từ trên xe bước xuống, đưa học sinh vào phòng thi xong anh ta vẫn luôn chờ ở đây.
"Đưa cậu ta vào rồi?" Cậu ta là nói Dịch Tuyên.
"Vâng thầy." Tân Nguyệt gật đầu.
"Cô hiện tại có thời gian không?" Cao Phi chỉ vào một tiệm trà sữa phía bên kia giao lộ, "Tôi mời cô ly trà sữa nhé, vừa lúc có việc muốn cùng cô nói chuyện."
"Thật ngại quá Cao lão sư, tôi còn muốn về nhà chuẩn bị cơm trưa cho cậu ấy." Tân Nguyệt lễ phép mà mỉm cười, "Có chuyện gì thầy liền ở chỗ này nói đi ạ."
Tuy rằng diện mạo Tân Nguyệt chưa thể nói tới kinh diễm, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất xinh đẹp. Bề ngoài cô thoạt nhìn nhỏ nhắn mảnh mai, khuôn mặt lúc nào cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt cùng xa cách. Cao Phi cảm thấy lúc cô cười lên, ngoài mặt vẫn là nụ cười xa cách, đều cự tuyệt người khác, lạnh nhạt, không có cảm tình.
Anh ta nhìn kỹ cô gái trước mắt, nhíu mày hỏi: "Tài khoản tôi tự nhiên nhận được khoản tiền lớn, có phải hay không do cô làm?"
Tân Nguyệt vẫn duy trì nụ cười, "Ngại quá, tôi không rõ Cao lão sư đang nói tới chuyện gì."
"Cô không rõ?" Cao Phi lấy ra một tấm card hơi mỏng đưa trước mặt cô, "Nửa tháng trước, trong tài khoản tôi được chuyển vào mười vạn đồng. Tôi vẫn luôn tò mò lai lịch của số tiền này, nếu ngay cả cô cũng không biết, tôi nghĩ nên giao cho cảnh sát thì hơn. Dù sao số tiền này lai lịch không rõ ràng, nói không chừng ngày nào đó liền sẽ trở thành một củ khoai nóng bỏng tay, không biết lúc nào lại đem đến nguy hiểm."
Nhìn tấm thẻ kia, lại nghe anh ta nói muốn giao cho cảnh sát, nụ cười trên mặt Tân Nguyệt giảm xuống một chút, nhưng giọng nói vẫn cứ mềm mại: "Cao lão sư, tôi xác thật không rõ thầy đang nói cái gì. Chỉ có điều tôi nghĩ Cao lão sư là một thầy giáo ưu tú như vậy, hẳn là sẽ có không ít học sinh hoặc phụ huynh muốn cảm tạ thầy, Cao lão sư không ngại thì cứ nhận lấy."
"Nếu không phải cô đưa, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng nhận lấy?" Ngữ khí Cao Phi có chút hùng hổ doạ người.
Tân Nguyệt không cười nữa, khuôn mặt vô biểu tình nói với Cao Phi: "Thầy có thể tin, cũng có thể không tin, tùy thầy." Nói xong, cô mở cửa lên xe.
Thời điểm cửa xe chuẩn bị đóng lại, thì Cao Phi đột nhiên duỗi tay cầm cửa xe, hắn ta lạnh giọng hỏi: "Đây là phương thức phụ trách với Dịch Tuyên của cô sao?!"
Giọng anh ta cao vút, Tân Nguyệt từ đầu tới cuối thái độ không chút gợn sóng cùng với biểu tình điềm nhiên như không làm anh ta không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, anh ta thật sự muốn lột bỏ vẻ giả dối của cô.
Trong chớp mắt, anh ta thấy được bàn tay nhỏ nhắn của cô vịn vào tay nắm cửa, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời mơ hồ trong suốt.
Trong lòng anh ta tức giận, nhưng lời nói không nên quá phận.
Tân Nguyệt giữ nguyên động tác đóng cửa cứng đờ ước chừng ba giây, lông mi dài run rẩy, cánh tay cô dùng sức đóng cửa xe, khóa chốt, khởi động.
Cao Phi ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, anh ta cho rằng cô sẽ cứ như vậy đi luôn, nhưng cửa sổ xe bỗng nhiên lại hạ xuống.
Sườn mặt điềm tĩnh của Tân Nguyệt đẹp giống như một bức tranh, "Em ấy cần phải tốt nghiệp, các người sau này sẽ không có bất kỳ đụng chạm nào, tôi chỉ có thể nói với thầy, thật xin lỗi, còn có cảm ơn. Cho nên Cao lão sư, tiền này, xin thầy nhất định phải nhận lấy."
"Cô......"
Tân Nguyệt nói xong, cửa sổ xe kéo lên, tốc độ thực nhanh rời khỏi giao lộ.
Cao Phi nhìn phương hướng cô rời đi, vừa rồi trên mặt cô chợt lóe lên vẻ yếu ớt cùng áy náy làm anh ta không thể hoàn hồn.
Hai ngày thi đại học, Tân Nguyệt kiên trì đưa đón, mỗi ngày đều tự mình đưa cơm trưa đến trường thi.
Tần Thừa vốn dĩ đã tìm được tiệm cơm để ăn trưa cùng nghỉ ngơi, nhưng Dịch Tuyên không chút nghĩ ngợi liền lựa chọn Tân Nguyệt.
Mặc dù đồ ăn nhạt nhẽo, ghế ngồi không rộng rãi lắm, nhưng có Tân Nguyệt, cậu liền thỏa mãn.
Tần Thừa lắc đầu thở dài, cậu bị cái tình yêu ngu ngốc kia dắt mũi rồi. Đương nhiên, cậu ta không dám ở trước mặt Dịch Tuyên nói như vậy.
Dịch Tuyên bước ra khỏi cổng trường, nhìn thoáng qua liền thấy Tân Nguyệt.
Cô mặc một chiếc váy không tay, áo khoác trắng bị mọi người xung quanh chen chúc làm rớt xuống, lộ ra nửa phần xương quai xanh thanh tú và bờ vai tròn trịa. Nhìn thấy cậu, cô giơ tay vẫy vẫy ra hiệu cho cậu.
Dịch Tuyên cổ họng khẽ nhúc nhích, Tần Thừa ở phía sau cậu lại hét lên, nhưng bị cậu cho một bạt tai.
Cậu có ngoại hình khá nổi bật, khi vừa ra khỏi cổng trường, có rất nhiều máy quay đã nhắm vào cậu, một phóng viên muốn phỏng vấn nhưng liền bị cậu đẩy ra.
Tần Thừa đi theo phía sau cậu xin lỗi, nhìn về phía cậu đi thẳng tới, Tần Thừa không khỏi thở dài trong lòng, Tân Nguyệt đẹp như vậy, khiến ai cũng động tâm, cũng khó trách Dịch Tuyên đối với cô một lòng như vậy.
Trong số các bậc cha mẹ lớn tuổi, thì khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của Tân Nguyệt là duy nhất, khác hẳn với mọi người xung quanh.
Dịch Tuyên tiến lại gần cô và ngay lập tức đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác bị rơi của cô. Không để Tân Nguyệt có thời gian để nói chuyện với cậu, cậu đột nhiên nắm lấy tay cô và xoay người cô lại.
Cậu đặt một tay lên vai cô, để cô sát vào ngực cậu, đồng thời mở nhẹ vòng tay để giữ cô tránh khỏi đám đông.
Trái tim mạnh mẽ của cậu đập mạnh xuyên qua lớp quần áo mỏng manh và có chút chạm vào lưng cô.
Tân Nguyệt chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, trong lòng có cái gì nóng hổi đang lan tràn.
Bên cạnh xe, Tân Nguyệt rũ mi xuống, không được tự nhiên mở cửa xe ra, khí lạnh của điều hòa truyền ra khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
"Lên xe."
"Chờ một chút." Dịch Tuyên nói, "Buổi tối có tiệc, chị cùng đi với bọn em đi."
Tân Nguyệt sững sờ, ngước mắt lên thì thấy Tần Thừa và Lê Thiên Hạo đang chạy về phía bên này, cô nói nhỏ: "Các em tụ tập, chị sẽ đưa mọi người tới đi."
Cô từ chối, Dịch Tuyên biết.
Cậu định nói gì đó, thì ở phía sau lưng đột nhiên có người gọi tên cậu.
"Dịch Tuyên!"
Tân Nguyệt quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt xa lạ.
Chiêm Thanh Nhuế hôm nay không trang điểm, khuôn mặt tràn đầy sự trẻ trung, xinh đẹp và ngập tràn ý cười. Cô ấy đang nhảy xuống từ một chiếc xe Mercedes, chiếc váy đồng phục học sinh màu xanh đậm của cô ấy cũng bị gió làm bay lên, và cô ấy vui vẻ đi về phía Dịch Tuyên.
"Dịch Tuyên! Em thi xong thì liền chạy tới đây đó. Khiến anh đợi lâu rồi!" Chiêm Thanh Nhuế định kéo cánh tay Dịch Tuyên.
Dịch Tuyên bình tĩnh dời mắt đi chỗ khác, giơ tay ôm lấy Tân Nguyệt, đồng thời quay lại nói với đám người Tần Thừa: "Các người chậm chết đi được."
"Chúng ta chậm, là chúng ta chậm!" Tần Thừa giơ tay đầu hàng, sau đó ngoan ngoãn mà kêu lên với Tân Nguyệt: "Chị Nguyệt ơi! Chị Nguyệt, tối nay chúng em muốn đi D&M, chị đi cùng chúng em đi!"
Tân Nguyệt mỉm cười với bọn họ, đẩy tay trên vai ra và nói: "Chị sẽ đưa mọi người đến đó, mọi người tự chơi đi,chị sẽ không đi đâu."
"A..." Tần Thừa liếc nhìn khuôn mặt Dịch Tuyên, thấy vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng, nói rõ nếu Tân Nguyệt không đi, thì bọn họ hôm nay đừng nghĩ đến chơi cho đã.
Lê Thiên Hạo trước giờ đều giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tân Nguyệt, khi cảm thấy Tần Thừa đẩy mình, anh lập tức phản ứng và dễ nghe kêu lên: "Chị Nguyệt, chị thấy anh Tuyên của chúng ta gần đây ngoan như vậy. Vả lại cũng mới thi xong, chị phải cho anh ấy ăn mừng nha!"
Tân Nguyệt nhướng mắt nhìn Dịch Tuyên, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Thế nhưng, các người trẻ tuổi đi chơi, chị đi không thích hợp lắm."
"Cái gì, không phải chị Nguyệt cũng là người trẻ tuổi đấy sao! Buổi tối, còn có chúng ta, chị cũng biết hết rồi, không có gì là không thích hợp cả!" Lê Thiên Hạo nói, mạnh mẽ nháy mắt với Dịch Tuyên.
Anh à, tất cả chúng tôi đều giúp anh nói tốt, anh có thể nói một chút!
Tuy nhiên, Dịch Tuyên chỉ đứng nhìn mà không nói gì cả.
Chiêm Thanh Nhuế thấy thế, đột nhiên nhảy tới trước mặt Tân Nguyệt, nắm lấy tay cô, cười nói: "Chị chưa từng đến quán bar sao? Không thành vấn đề, chúng ta có thể dẫn chị đi chơi mà!"
Khi cô ấy nói vừa xong lời này, Tân Nguyệt giật mình, "Tôi..."
Tần Thừa và Lê Thiên Hạo ở bên cạnh cũng trực tiếp bật cười, ngay cả vẻ mặt nhàn nhạt của Dịch Tuyên cũng có chút buông lỏng.
Chiêm Thanh Nhuế không biết tại sao, hỏi "Các anh cười cái gì chứ?"
Khi nói chuyện, cô ấy vẫn tiếp tục cầm tay Tân Nguyệt lôi kéo, Dịch Tuyên thấy vậy liền giơ tay lên, hất tay Chiêm Thanh Nhuế ra và nắm lấy tay Tân Nguyệt và giúp cô kéo cửa lại.
"Cùng em đi ăn cơm rồi về."
Đây là cậu nhượng bộ, Tân Nguyệt do dự một giây sau mới gật đầu: "Được."
Đưa Tân Nguyệt lên xe, Dịch Tuyên giúp cô ấy đóng cửa xe, sau đó đi vòng qua chỗ ghế phụ.
Khi hai người lần lượt lên xe, Tần Thừa cảm thông mà vỗ vai Chiêm Thanh Nhuế, "Nhuế Nhuế à, em có biết không, thật ra là do chị Nguyệt mở ra. Mà em muốn dẫn chị ấy đi chơi sao? Khi em vẫn còn ngậm núm vú giả khi chị ấy đang chơi trong quán bar đó!"
Chiêm Thanh Nhuế sững sờ.
Khi kéo cửa xe lại, Lê Thiên Hạo vẫn chế nhạo cô không thương tiếc: "Hahaha, đồ ngốc! Hahaha — Gah?!"
Lúc này, Tần Thừa đã đi vòng để chuẩn bị lên xe, lại quay lại gõ cửa kính xe: "Chị Nguyệt, sao cửa xe này mở không ra vậy?"
Ngay khi Tần Thừa vừa dứt lời, cửa sổ trên đỉnh nóc xe đột nhiên vươn một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt ra, thản nhiên gạt sang một bên, trong xe nhàn nhạt vang lên một tiếng "Cút".
Sau đó--
Tần Thừa và Lê Thiên Hạo cùng nhau mím môi lại, tự giác lùi về phía sau hai bước, để lại đủ không gian cho Tân Nguyệt khởi động xe.
Khi xe của Tân Nguyệt biến mất, Chiêm Thanh Nhuế giơ chìa khóa xe trong tay lên: "Ai là đồ ngốc, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để lựa chọn đó."
Tần Thừa cùng Lê Thiên Hạo đồng loạt chỉ vào nhau: "Cậu ta!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Tuyên: Tôi ghen đến mức cả phụ nữ đều ăn dấm chua! Muốn đi lên xe của vợ tôi? Hức!
Con dân: Ohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh...