Editor: Kiều Tiếu
Quyền lão gia tử nhíu mày.
"Nhận lầm người?"
Vương lão quản gia mở miệng.
"Dáng vẻ của cô gái Huyên Nhu đó có chút tương tự với Nam Tinh tiểu thư. Quyền thiếu gia cho rằng món quà đó là do Nam Tinh tiểu thư tặng cho ngài ấy, lúc này mới dẫn đến chuyện hiểu lầm."
Quyền lão gia tử nhăn chặt mày, giọng điệu nghiêm túc.
"Đi xem."
"Vâng."
Nói xong, hai người rất nhanh đã rời khỏi thư phòng.
Ngoài yến hội, gương mặt của Liễu Huyên Nhu trắng bệch, thân hình run run rẩy rẩy, lung la lung lay, phảng phất như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể quật ngã cô ta xuống đất.
Nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống, nhục nhã vô cùng.
Đổng Tuyết Nhi vội vàng tới an ủi.
"Huyên Nhu đừng khóc."
Bạch Vũ đứng ở một bên, sắc mặt không chút thay đổi, ôn hòa mở miệng.
"Cô Huyên Nhu, lời của thiếu gia cũng không nhằm thẳng vào ai, ngài ấy chỉ sợ Nam Tinh tiểu thư hiểu lầm mà thôi.
Dù sao thì ngài và thiếu gia cũng không phải là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với cô mà nói, cũng sẽ có ảnh hưởng."
Đổng Tuyết Nhi giận dữ nói.
"Gì mà không nhằm thẳng vào ai, rõ ràng là hắn ta cố ý bảo rằng Huyên Nhu muốn trèo lên người hắn."
Sắc mặt của Bạch Vũ ôn hòa như cũ.
"Nếu cô Tuyết Nhi nhất định muốn lý giải mọi chuyện thành ra như vậy, tôi cũng không có cách nào."
"Chú!"
Đổng Tuyết Nhi bị chặn họng làm cho không nói nên lời.
Cuối cùng, Chu Mạc đứng ở một bên cuối cùng cũng đi tới.
Đi tới trước mặt Liễu Huyên Nhu, vươn tay vỗ về.
Cả người của hắn lạnh như băng, trên khuôn mặt lãnh ngạnh cất chứa một vài cảm xúc khiến cho người khác đọc không hiểu.
Liễu Huyên Nhu vừa nhìn thấy Chu Mạc đến đây, càng thêm ủy khuất mà khóc lớn.
Bỗng nhiên Chu Mạc mở miệng.
"Em quen biết Quyền Tự từ khi nào?"
Thân thể của Liễu Huyên Nhu run lên, không thể tưởng tượng được.
"Anh cũng muốn theo chân bọn họ, muốn thẩm vấn em sao?"
Chu Mạc không trả lời.
"Vừa nãy, vì sao em phải qua đó?"
Chuyện giữa Quyền Tự và Nam Tinh, cô ta tới đó trộn lẫn cái gì?
Liễu Huyên Nhu chỉ cảm thấy thêm phần ủy khuất.
"Em, em."
Cô chỉ có lòng tốt muốn tới giúp đỡ thôi mà.
Vì sao anh ấy phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô chứ?
Liễu Huyên Nhu ủy khuất, duỗi tay đẩy Chu Mạc ra.
"Chúng ta đã chia tay, chuyện của em có liên quan gì tới anh đâu chứ?"
Chu Mạc nhíu chân mày, con ngươi sắc bén thâm thúy nhìn chằm chằm Liễu Huyên Nhu một hồi lâu.
Tâm can của Liễu Huyên Nhu run lên.
"Anh, anh, ánh mắt đó của anh là có ý gì?"
Rất nhanh Chu Mạc đã dời tầm mắt.
Trong ấn tượng của hắn, trước giờ Liễu Huyên Nhu vẫn luôn là một cô gái nhỏ kiên cường.
Cho dù mẹ hắn có lấy tiền ra để chèn ép cô, cô cũng có thể quật cường y hệt như bông cỏ ven đường, không rơi một giọt nước mắt, dứt khoát nói chia tay là chia tay, nói rời đi là rời đi.
Cô làm cho hắn hồn khiên mộng nhiễu, khiến hắn không thể kiềm chế được mà tôn trọng và thưởng thức cô.
Những người ở bên cạnh hắn toàn là một đám đàn bà nhu nhược, suốt ngày chỉ biết vây quanh túm tụm lại gần hắn để nịnh nọt, hắn không thích.
Tuy bề ngoài của Liễu Huyên Nhu nhu nhược, nhưng xương cốt bên trong lại rất cứng.
Hắn muốn giữ cô lại, muốn bảo hộ cô, muốn che chở cô vẫn luôn như ngày trước.
Hắn tôn trọng mộng tưởng của cô, tôn trọng bất cứ việc gì mà cô muốn làm.
Bởi vì hết thảy, đối với cô đều đáng giá.
Nhưng kể từ khi hắn tìm được cô, đón người về đế đô, hắn cứ cảm thấy Liễu Huyên Nhu không còn giống như hồi trước.
Chỉ vì chút việc nhỏ cũng sẽ khiến cho cô ta phải khóc sướt mướt, chỉ vì mấy câu nói của người khác cũng có thể khiến cô ta trằn trọc suốt đêm.
Và, giống như hiện tại.
Trước mặt đám đông, khóc không thể kiềm chế.
Nếu không phải hắn được tận mắt chứng kiến, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy cô ta đã phải chịu ủy khuất cực kỳ lớn.
Liễu Huyên Nhu cảm nhận được Chu Mạc có chút thất vọng đối với cô ta.
Trong lòng cô ta hoảng hốt.
Chu Mạc bị sao vậy?
Cô ta mở miệng.
"Em quen biết thiếu gia từ nhỏ, sức khỏe của thiếu gia vẫn luôn không tốt, em chỉ cảm thấy đau lòng thay cho anh ấy mà thôi."
Bạch Vũ nhìn khách khứa xung quanh.
Thiếu gia kêu hắn xử lý chuyện này, là muốn hắn xử lý sạch sẽ, tới mức một chút sóng gió cũng không cho phép xuất hiện.
Hắn ôn hòa cười nói.
"Cô Huyên Nhu, sức khỏe của thiếu gia vẫn luôn không tốt, ngài ấy sống một mình trong biệt lầu đã lâu, không có bạn bè gì cả."
Sắc mặt của Liễu Huyên Nhu đỏ lên, nắm chặt tay.
Bạch Vũ lại nói tiếp.
"Cô cũng không cần phải lo lắng cho sức khỏe của thiếu gia đâu, chuyện đó Nam Tinh tiểu thư sẽ phải nhọc lòng. Dù sao thiếu gia đã nói, ngài ấy không quen biết cô."
Tại đây, trước mặt công chúng, Bạch Vũ phủi sạch mối quan hệ giữa Liễu Huyên Nhu và Quyền Tự.
Một chút cơ hội cho cô ta mơ màng cũng không để lại.
Nước mắt của Liễu Huyên Nhu lại lần nữa chảy xuôi xuống.
Bộ dáng đáng thương nhu nhược, nếu đổi lại là người đàn ông khác thì có lẽ sẽ đau lòng.
Đáng tiếc, Bạch Vũ không có chút rung động nào cả.
Hắn chỉ là một tiểu trợ lý không có cảm tình mà thôi~.
Chu Mạc nhíu mày, dùng một tay ôm lấy Liễu Huyên Nhu vào trong ngực, lạnh nhạt nói.
"Cô ấy chưa từng muốn leo lên Quyền gia các người, đừng nói chuyện quá đáng như thế."
Bạch Vũ cúi đầu, lập tức mở miệng.
"Có lẽ có vài lời khó nghe, đáng ra tôi phải chọn địa điểm thích hợp hơn rồi mới nói, thực xin lỗi. Nhưng mà cũng có chút việc, dù sao cũng nên nói rõ ràng từ sớm. Cụm từ 'thanh mai trúc mã' này quả thực cực kỳ ái muội.
Nếu như quan hệ giữa Huyên Nhu tiểu thư và thiếu gia nhà chúng tôi bị người khác hiểu lầm, bị người ta đồn đãi lung tung, về sau Chu tiên sinh ngài cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, đúng không?"
Nghe đến đây, Chu Mạc trầm mặc.
Xuyên qua đám khách khứa, Quyền lão gia tử chầm chậm đi tới.
Mọi người sôi nổi tránh ra.
Bạch Vũ cũng dừng miệng, tránh sang một bên.
Lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên người mang theo khí thế hỗn loạn của năm tháng, khuôn mặt nghiêm túc.
Huyên Nhu vừa nhìn thấy lão gia tử, hai mắt đỏ bừng.
"Ông."
Lão gia tử đến gần, thở dài.
"Huyên Nhu a, là ông già này có lỗi với cháu."
Lời này bao hàm ý khác, Vương lão quản gia ở bên cạnh vội bổ sung.
"Thực xin lỗi Huyên Nhu tiểu thư, là lão gia tử hoa mắt, nhận lầm người. Thực sự rất xin lỗi."
Liễu Huyên Nhu nghe hiểu rồi, cô ta mở to mắt.
Vậy, vậy nên, kỳ thật người mà bọn họ muốn tìm, là Nam Tinh đúng không?
Cô ta lập tức nắm chặt tay.
Vì sao chứ?
Vì sao người nào cũng nhận lầm cô ta thành Nam Tinh?
Liễu Huyên Nhu cảm thấy cô ta bị nhục nhã tới mức không có chỗ dung thân, quay đầu chạy ra ngoài.
Đổng Tuyết Nhi cả kinh.
"Huyên Nhu? Huyên Nhu?"
Cô ta nhịn không được nhìn về phía Chu Mạc.
"Anh còn không đuổi theo cô ấy? Không sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?"
Chu Mạc nghe xong thì nhíu mày.
Nhưng vẫn có chút lo lắng, quay đầu đuổi theo.
Lão gia tử lại thở dài, dặn dò Bạch Vũ.
"Dù sao cũng là chúng ta sai, đi theo cô gái đó đi, đừng để cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Chúng ta làm cô ấy mất mặt như vậy, bồi thường chút ít cho người ta cũng là điều nên làm."
Bạch Vũ đáp lại.
"Vâng."
Lão gia tử nhìn thấy Bạch Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, hừ nhẹ một tiếng.
"Thật là giống A Tự. Mặt ngoài thì quân tử phong độ, nhưng xuống tay lại sạch sẽ nhanh nhẹn."
Bạch Vũ sửng sốt, nghe một hồi cũng không rõ lão gia tử đang có ý muốn khen hắn hay là đang mắng hắn.
Lão gia tử không nói gì nữa, chỉ nhìn ngó khắp xung quanh, tìm nửa ngày cũng chưa thấy bóng dáng của Quyền Tự ở đâu.
Ông nhịn không được mà hỏi.
"Người đâu rồi?"
Vương lão quản gia trả lời.
"Chắc là thiếu gia và Nam Tinh tiểu thư đã về phòng rồi."
Quyền lão gia tử khẽ nhíu mày, có phần không yên tâm.
"Đi, đi xem."
Nói xong, hai người quay đầu đi lên lầu.
Kết quả đi tới cửa phòng, gõ cửa hết nửa ngày, cũng không thấy có động tĩnh gì.
Căn phòng của Quyền Tự có hiệu quả cách âm cực kỳ tốt.
Một chút tiếng động trong đó cũng không nghe được.
Quyền lão gia tử có chút ưu sầu thay cho đứa cháu nội này của mình.
"Ông nói xem, hai đứa nó ở trong đó làm cái gì?"
Vương lão quản gia lắc đầu.
"Không biết."
Quyền lão gia tử thở dài, càng ưu sầu.
"Sao có thể nhận lầm người được chứ?"
Ông chưa từng thấy được dáng vẻ của Nam Tinh, có chút lo lắng.
"Chẳng lẽ bộ dáng của Huyên Nhu và Nam Tinh cực kỳ tương tự?"
Vương lão quản gia nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Nếu được quan sát người thật mà nói, ngài sẽ không nhận lầm hai người họ thành một người."
Bởi vì tính cách của hai người hoàn toàn bất đồng, thân hình có phần giống nhau, gương mặt tương tự ba phần, chỗ ấy không đủ để nhận lầm thành một.