Editor: Kiều Tiếu
Hắn nhịn không được nhắc nhở.
"Cô bạn nhỏ à, cháu đừng trách ông chú này không nhắc nhở cháu. Không phải tất cả mọi người đều có thể đọc hiểu số hiệu.
Nếu cháu tặng thứ ấy cho Trịnh Vinh, không chừng hắn sẽ kích động tới mức suốt đêm không ngủ. Nhưng nếu cháu tặng nó cho người không hiểu số hiệu thì ·······"
Tống Cảnh Hiên dừng một chút.
"Cho dù nhìn có vẻ rất lợi hại, nhưng bọn chú cũng không hiểu a."
Nam Tinh tựa lưng vào ghế ngồi, vừa xoa ngón tay vừa mở miệng.
"Anh ấy hiểu."
Bộ dáng rất tin tưởng vào năng lực của Quyền Tự.
Thấy cô chắc chắn như vậy, Tống Cảnh Hiên chỉ nhún nhún vai, không nói thêm câu nào nữa.
Trong thư phòng ở nhà cũ Quyền gia.
Quyền lão gia tử ngồi trên ghế chủ vị, cứ cách mấy phút là lại đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, thông qua ô cửa kính quan sát tình hình bên dưới.
Cũng không biết ông đã đợi bao lâu, cuối cùng Vương quản gia cũng tới.
Ông ấy cười cười.
"Lão gia, cô gái kia tới rồi."
Lão gia tử nhẹ nhàng thở ra.
Tới rồi là được.
Lão gia tử xắn cổ tay áo lên.
"Đi, đi xuống nhìn xem."
Nói xong, hai người một trước một sau đi xuống phòng tiệc ở tầng 1.
Nhà cũ Quyền gia, nếu nhìn từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ rất giống một tòa tứ hợp viện.
Nhưng tòa tứ hợp viện này lại có sự kết hợp với thẩm mỹ hiện đại, đổi thành hình thức nhà lầu 1-3.
Tiền viện rất lớn, có thể cất chứa tới hơn trăm người.
Khách khứa tới dự tiệc được phân thành hai nhóm, một nhóm được an bài ở tiền viện, còn một nhóm được an bài ở sảnh ngoài.
Mọi người ai cũng ăn mặc long trọng, khắp nơi toàn là lễ phục lộng lẫy.
Nhị thiếu gia thần bí điệu thấp của Quyền gia, hiếm khi lộ diện càng hiếm khi tổ chức sinh nhật.
Bây giờ đột ngột thông báo muốn ăn sinh nhật, mọi người đều là nhân tinh, đối với chuyện này ai cũng có suy đoán mơ hồ, chắc là có chuyện lớn gì đó muốn tuyên bố.
Liễu Huyên Nhu và Đổng Tuyết Nhi một trước một sau đi vào tòa nhà.
Liễu Huyên Nhu mặc một chiếc váy dài thuần sắc trắng, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nhìn qua cực kỳ thuần khiết.
Mà Đổng Tuyết Nhi thì mặc một bộ váy đỏ liền thân, một tay nâng tà váy, một tay khác kéo tay của Liễu Huyên Nhu, dắt cô ta vào trong.
Đổng Tuyết Nhi rất vui vẻ.
"Huyên Nhu, cậu đoán xem lát nữa Quyền Tự có xuất hiện hay không? Tớ mặc như này đã đủ xinh đẹp hay chưa? Có cơ hội khiến anh ấy liếc mắt một cái đã nhìn trúng tớ không a?"
Dáng vẻ của Đổng Tuyết Nhi có vẻ rất khẩn trương, vân vê đùa nghịch váy áo.
Liễu Huyên Nhu cười gật gật đầu.
"Cậu rất xinh đẹp, nếu thiếu gia xuất hiện, liếc mắt một cái nhất định sẽ nhìn thấy cậu."
Đổng Tuyết Nhi chu chu miệng.
"Huyên Nhu, cậu chê cười tớ ư? Uổng công tớ đã thay cậu chuẩn bị một phần lễ vật."
Nhắc tới việc này, Liễu Huyên Nhu thực nghiêm túc mở miệng.
"Tuyết Nhi, cảm ơn cậu đã chiếu cố tớ như vậy."
Đổng Tuyết Nhi hất hất tóc, cười hừ hừ hai tiếng.
"Tớ tặng kẹp cà vạt cho anh ấy, cậu tặng anh ấy cà vạt. Tớ cảm thấy, chắc chắn anh ấy sẽ thích."
Liễu Huyên Nhu nhéo chiếc hộp nhỏ trong tay, không biết vì sao, ánh mắt chợt ảm đạm.
"Có lẽ, thiếu gia sẽ không quan tâm tới món đồ mà chúng ta tặng đâu."
Đổng Tuyết Nhi cười hì hì.
"Chẳng phải cậu có quen biết anh ấy hay sao? Cậu tặng quà cho anh ấy, thêm nữa tớ cũng tặng, khẳng định anh ấy sẽ nể mặt mà nhận."
Mặt của Liễu Huyên Nhu đỏ hồng.
"Tớ, tớ quen biết với thiếu gia từ khi còn rất nhỏ, lúc trưởng thành rồi cũng chỉ gặp mặt có vài ba lần, nói không chừng, nói không chừng thiếu gia đã sớm quên tớ rồi."
Đổng Tuyết Nhi kéo kéo cánh tay của Liễu Huyên Nhu nài nỉ.
"Ai nha, chắc chắn anh ấy sẽ không quên cậu đâu, cậu nhất định phải đem quà đưa tới tận tay cho anh ấy a, hơn nửa chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh ấy lớn lên rất đẹp hay sao, dáng vẻ mặc tây trang đeo cà vạt chắc chắn cũng rất đẹp."
Liễu Huyên Nhu nhớ tới bộ dáng tuấn mỹ tự phụ của thiếu gia, bất chợt hoảng hốt, lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, ngài ấy mặc tây trang đeo cà vạt, nhất định sẽ rất đẹp."
Đổng Tuyết Nhu dùng vai chạm chạm vào bả vai của Liễu Huyên Nhu.
"Cậu tự tưởng tượng mà xem, cậu cũng cảm thấy rất đẹp mà đúng không?"
Phòng tiệc, sau khi Quyền lão gia tử hàn huyên với mọi người, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài.
Vương quản gia cầm ảnh chụp, chỉ về một phía và xác nhận với Quyền lão gia tử.
"Chắc là cô gái đó."
Lúc này, khách khứa đều đã đến khá đông đủ rồi, cũng chỉ có cô gái kia là giống với ảnh chụp nhất.
Dù sao ảnh chụp với ngoài đời có chút khác nhau cũng là chuyện bình thường.
Quyền lão gia tử nhìn ảnh chụp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Huyên Nhu, gật đầu.
"Ừ, không tồi."
Vương quản gia khụ một tiếng,
"Lão gia, ông có muốn lại gần đó quan sát hay không?"
Dù sao ở đây cũng có gần 80 người, đứng xa như vậy chắc chắc sẽ không thấy rõ con gái người ta có dáng vẻ như thế nào.
Liễu Huyên Nhu đang trò chuyện với Đổng Tuyết Nhi.
Bỗng nhiên, Đổng Tuyết Nhi hô lên.
"A, Huyên Nhu, vị kia là Quyền lão gia tử đúng không? Ô? Sao ngài ấy lại đi về phía của chúng ta nhỉ?"
Đang nói, Đổng Tuyết Nhi như thể nhớ tới điều gì.
"Huyên Nhu, ngày trước hồi cậu còn ở Quyền gia, lão gia tử có từng gặp cậu chưa?"
"Có gặp qua rồi, nhưng mà đó là chuyện của nhiều năm về trước, từ đó tới giờ tớ chưa từng gặp lại lão gia tử."
Đổng Tuyết Nhi kinh ngạc nói.
"Nhưng mà lão gia tử đang nhìn cậu mà? Chẳng lẽ đã nhận ra cậu?"
Nói xong, lão gia tử chào hỏi với người xung quanh, đi qua chỗ này.
Liễu Huyên Nhu nhận thấy tầm mắt của lão gia tử cứ chăm chú tập trung lên người mình, có chút khẩn trương nắm chặt quà tặng trong tay.
Lão gia tử đến gần, cười mở miệng.
"Chắc là cháu rồi, người mà A Tự vừa ý."
Lão gia tử nói chuyện thẳng thắn, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh.
Vương quản gia liên tục ho khan, ý bảo lão gia tử thu liễm một chút.
Đáng tiếc, lão gia tử nhìn thấy người thật nên quá vui vẻ, hoàn toàn làm lơ mọi người chung quanh.
Khuôn mặt của Liễu Huyên Nhu lập tức đỏ lên.
"Ngài, ngài đang nói cái gì?"
Đổng Tuyết Nhi ở bên cạnh khiếp sợ.
Cái gì?
Người Quyền Tự thích là Liễu Huyên Nhu?
Lão gia tử xua xua tay với Liễu Huyên Nhu.
"Không cần giấu ông, ông đã biết hết rồi. Hai đứa các cháu quen biết đã được một thời gian rồi đúng không? Cháu cảm thấy A Tự thế nào a?"
Liễu Huyên Nhu đỏ bừng mặt, bị người xung quanh chăm chú quan sát càng khiến cô ta không được tự nhiên, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ.
"Thiếu gia, thiếu gia anh ấy rất tốt."
Nhìn qua, có vẻ như là đang thẹn thùng.
Lão gia tử nghe xong, lập tức gật đầu.
"Đúng đúng đúng, tính cách của đứa nhỏ A Tự này có hơi lạnh lùng một chút, nhưng lại không có ý xấu."
Đôi tay của Liễu Huyên Nhu nắm chặt lễ vật, cũng theo đó gật gật đầu.
"Kỳ thật thiếu gia rất ôn nhu, chỉ là không thích nói chuyện."
Lão gia tử nghe vậy, càng thêm tán đồng.
Càng nhìn Liễu Huyên Nhu càng cảm thấy thuận mắt.
Ai nha, cô gái nhỏ này vẫn rất có ánh mắt, thế mà lại nhận ra nhiều ưu điểm của A Tự như vậy.
Lão gia tử cười ha hả hỏi.
"Cháu gái, tên của cháu là gì?"
"Thưa ông, cháu tên Liễu Huyên Nhu."
"Ừm, tên hay."
Liễu Huyên Nhu được khích lệ như vậy, mặt càng đỏ hơn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lão gia tử nhìn đồ vật trong tay Liễu Huyên Nhu, cười nói.
"Đây là quà cháu chuẩn bị cho nó?"
"Vâng, thưa ông, ông có thể giúp cháu chuyển tới anh ấy không?"
"Đương nhiên có thể."
Vương quản gia đứng ở một bên quan sát, phát hiện tầm mắt của mọi người xung quanh đều dồn về đây.
Lão quản gia thấp giọng nói với lão gia tử.
"Lão gia, nếu không, đổi chỗ khác nói chuyện?"
Lão gia tử phản ứng lại, cười ha hả nói.
"Người trẻ tuổi mà, vẫn nên chừa lại chút không gian cá nhân cho bọn nhỏ. A Tự dậy chưa?"
"Chưa ạ."
Lão gia tự đưa quà tặng của Liễu Huyên Nhu cho quản gia.
"Đem đồ đưa qua đó đi, chờ nó tỉnh dậy thì nói cho nó, con gái nhà người ta đã đợi nó rất lâu."
"Vâng, lão gia."