Tối hôm qua cô tắt điện thoại sạc pin, hơn nữa 'dì cả' tới khiến bụng không thoải mái nên cũng sớm lên giường nghỉ ngơi.
Thẳng đến 7 rưỡi sáng thứ bảy rời giường mới thấy tin nhắn của Trọng Dã.
Cô vừa tỉnh ngủ đầu óc vẫn còn mê mang, tùy tiện gõ nhẹ mấy chữ:【Ừm, chị đã biết.】
Đơn giản đáp lại một câu, sau đó rời giường rửa mặt.
8 giờ rưỡi thư viện có chuyên gia tới toạ đàm, giảng cách vượt qua lớp 12 cho học sinh khối 11
Mỗi học sinh 11 sắp lên 12 trong tay đều có một tờ phiếu.
Nhất Trung quy định tất cả học sinh 11 phải đến đông đủ, còn phải đóng dấu lên trên.
Trọng gia thường dùng bữa sáng cuối tuần vào 8 giờ rưỡi, cô không đợi được cơm sáng đành nhẹ nhàng rời đi, sau đó ra bên ngoài mua sữa bò cùng bánh mì ăn đỡ đói.
**********
Sáng sớm 8 giờ rưỡi, bốn người Trọng gia vây quanh bàn hình chữ nhật dùng bữa.
Ba Trọng ngồi ở vị trí chủ tọa xem báo, Trọng Trạch dùng máy tính bảng tra tư liệu, Phương Cẩm Mai ở bên cạnh thay con trai rót sữa bò, lột vỏ trứng gà.
Trọng Dã một mình ngồi ở một góc, làm lơ cặp mẫu tử tình thâm đối diện.
Cả một bữa sáng người anh cứ uể oải ỉu xìu, hai tròng vốn vắng lặng ảm đạm hôm nay lại có chút ánh sáng nhàn nhạt.
Anh không ngủ được mà chờ tin nhắn đến bốn giờ sáng.
Trợn trắng mắt đến 8 giờ sáng hôm sau cũng chỉ thấy cô chỉ đáp lại mấy chữ.
Nhưng con gái là loài khẩu thị tâm phi*, chỉ có suy nghĩ chân thật nhất đều được bộc lộ qua hành vi cử chỉ.
(*) Nói một đằng nghĩ một nẻo
Giống như lúc này, cô đã trả lời tin nhắn nhưng lại không cùng anh ngồi ăn sáng.
Rõ ràng từ lần cô đem anh từ quán bar kéo về nhà, mỗi bữa cơm cô đều ngồi ăn với anh.
Chẳng hạn như lúc ăn sáng, cô sẽ ngồi kế bên cạnh nhỏ giọng lải nhải "Ăn nhiều trứng gà, bổ sung protein", "Uống nhiều sữa bò có thể cao đến 190cm".
Cô so với trước kia như thể hai người khác nhau, không còn trốn tránh anh, nhìn anh nơm nớp lo sợ.
Nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, anh có cảm giác mọi thứ lại quay trở về ban đầu, khiến anh không khỏi hoảng hốt lo sợ.
Ánh mắt ba Trọng tối tăm nặng nề xuyên qua tờ báo nhìn con trai út.
Tuy nói con ông vẫn luôn kỳ quặc, nhưng gần đây anh đã có chuyển biến tốt.
Hôm nay không biết sao tâm trạng lại rơi xuống đáy vực, biểu tình khổ sở bi thương không khác gì thất tình.
Ba Trọng khép lại tờ báo sang một bên, nhìn anh nói: "Nặc Nặc sáng nay đi thư viện học bài, 11 giờ hơn con đi đón con bé về đây."
Trọng Dã trố mắt ngạc nhiên nhìn ba.
Quả nhiên ba đúng là ba, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tâm tư của con.
"Ba, lát nữa con tới công ty, dù sao cũng tiện đường đến thư viện, giữa trưa con sẽ chở Nặc Nặc ra ngoài ăn." Trọng Trạch dời tầm mắt khỏi iPad, nhìn về phía ông.
Không đợi ba Trọng mở miệng, thiếu niên liền buông đũa lạnh lùng nói: "Không cần, tôi đi đón."
Ngay sau đó Trọng Dã đẩy ghế về sau, đứng dậy trầm giọng nói: "Con no rồi, đi trước."
Phương Cẩm Mai nhìn Trọng Dã xoay người, chanh chua nói: "A, nghiệt chủng của tội phạm giết người còn muốn đi tán tỉnh con gái nhà người ta. Rốt cuộc là ai mắt mù vậy, không sợ chết sao?"
Thiếu niên lạnh lùng dừng bước chân. Trong khoảng thời gian này anh đột nhiên có chuyển biến tốt đẹp cùng thay đổi, ai cũng có thể nhìn ra lí do.
Nhưng anh không chấp nhận người khác nói xấu về cô, cũng biết Phương Cẩm Mai cố ý.
Trọng Dã đưa lưng về phía Phương Cẩm Mai cười lạnh, mỗi một chữ nói ra đều mang theo khí lạnh thấu xương: "Bà còn dám nhiều lời một câu, tôi sẽ xé rách miệng bà! Tôi không sợ vào tù, còn bà, bà có sợ chết không?!"
Anh dùng sức nắm chặt tay, khớp xương thanh thúy ca ca rung động, trên cánh tay tinh tráng hiện rõ gân xanh, băng gạc bị máu thấm đẫm khiến người ta sợ hãi.
Phương Cẩm Mai bị dọa, chậm chạp không dám nói lời nào.
Trước đây anh sẽ trầm mặc mặc kệ bà ta khắc nghiệt chửi rủa, đâu giống hôm nay mở miệng ra là uy hiếp giết người.
Anh quả thật tốt hơn, cũng trở nên tệ hơn.
*********
Thời điểm Trọng Dã thay quần áo, Trọng Trạch đứng trước cửa phòng anh, ngữ khí bất thiện cảnh cáo: "Cậu căn bản không có tư cách nói chuyện như vậy với mẹ tôi!"
"Vậy bảo bà ta quản cái miệng mình cho tốt." Trọng Dã ánh mắt lạnh băng, không khách khí trả lời.
Anh khinh thường động tay chân với Trọng Trạch cùng Phương Cẩm Mai, chỉ cần đừng đụng vào điểm mấu chốt, anh sẽ không làm chuyện gì khác người.
Trọng Trạch không ngừng nhắc nhở tình trạng của anh: "Trọng Dã, cậu nên biết mình bị bệnh gì. Đây là bệnh di truyền, dù cho sau này Nặc Nặc có thật sự đồng ý, thì cậu cũng không qua nổi bài kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn."
Kết hôn sao?
Anh còn chưa nghĩ xa như vậy.
Anh bây giờ thích còn không dám nói.
Có điều tưởng tượng tương lai cô lải nhải thầm thì với anh, nhắc anh ăn cơm uống sữa bò gì đó, tâm anh nhũn còn mềm hơn bông.
Thiếu niên biểu tình ôn hòa không ít, nhàn nhạt nói: "Không phải chuyện của anh, lo mà quản tiền của mình đi."
Trọng Trạch bị một câu nói chọc đến đau chân, bảo trì phong độ đỡ mắt kính, miệng lưỡi việc công xử theo phép công: "Bởi vì chủ tịch cho cậu 20% cổ phần, tuần sau cậu phải tham dự quyết nghị của hội đồng quản trị."
"Nói sau."
Trọng Dã cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, lập tức lướt qua Trọng Trạch.
Anh không có thời gian nghe Trọng Trạch nói lời vô nghĩa, cũng không thèm để ý quyết nghị hội đồng quản trị gì gì đó.
Anh chỉ để ý cô gái kia.
************
Thư viện toạ đàm ở lầu 3, 8 giờ rưỡi bắt đầu giảng đến 11 giờ rưỡi.
Người tới phần lớn là học sinh Nhất Trung cùng Lục Trung, hai trường đều là trường trọng điểm ở Hoằng Nam, Nhất Trung vẫn luôn xa xa dẫn đầu, Lục Trung xếp ở đằng sau.
Nội dung toạ đàm được dự đoán trước buồn tẻ nhạt nhẽo, chưa nói hai câu đã có thể khiến cho phạm nhân thú tội.
'Dì cả' tới khiến cô không thoải mái, chỉ mong có một chiếc giường để cô thời thời khắc khắc nằm trên đó.
"Sơ Nặc, cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Lương Duệ Triết ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy thần sắc cô không tốt liền ân cần hỏi.
Sơ Nặc sắc mặt trắng bệch, lắc đầu lễ phép mỉm cười nói: "Không có việc gì, chắc là do dậy sớm quá, ngủ chưa đủ."
"Muốn uống nước không?"
"Không cần, cảm ơn."
Vì 'dì cả' tới cho nên cô cố ý chọn vị trí gần cửa nhất, như vậy có thể tiện đi tới phòng vệ sinh.
Ai biết Lương Duệ Triết vừa vào liền tìm cô, còn trực tiếp ngồi bên cạnh.
Nhưng bụng cô đau, đi đường hay đổi vị trí đều không tiện, may sao Lương Duệ Triết là một nam sinh an tĩnh thẹn thùng, bằng không cậu ta ríu rít sẽ rất phiền phức.
Tiểu tử 17 tuổi vẫn luôn tinh tế đoan trang ngồi bên cạnh cô, tầm mắt cũng không biết che giấu.
Cô đều biết, nhưng cũng không muốn để ý tới.
Sơ Nặc cũng không hiểu Lương Duệ Triết muốn làm cái gì, chỉ vô lực khom lưng đứng dậy: "Xin lỗi, tớ đi vệ sinh một chút."
*********
Kỳ kinh nguyệt của con gái thật sự đau đến tra tấn người.
Trong gương, sắc môi cô trở nên trắng bệch, cô đứng trước bồn rửa tay, bụng đau không còn tâm tình nghe chuyên gia toạ đàm.
"Hô ——" Cô thở phào một hơi, dùng nước lạnh vỗ vỗ cái trán muốn làm mình thanh tỉnh.
Gương mặt minh diễm thâm thúy bỗng dưng u sầu, cô không muốn trở về ngồi bên cạnh Lương Duệ Triết, cô cảm thấy thực rắc rối khó chịu.
Cô không có ý định yêu sớm.
Cô chỉ muốn thi đại học, đi lên cuộc đời của mình.
Chỉ khi nhân tài sống lại một lần nữa mới cảm thấy được hô hấp đáng quý tới cỡ nào.
Cô nhất định không thể làm việc có lỗi với chính mình.
Sơ Nặc dùng khăn giấy lau khô bọt nước trên tay, đi ra khỏi phòng vệ sinh, chuẩn bị trở lại hiện trường toạ đàm.
Bên ngoài, Sơ Nặc nhìn thấy Lương Duệ Triết đang ở gần cửa ra vào chờ mình.
Đời trước cô diễn qua không ít phim thần tượng, đại khái có thể đoán ra Lương Duệ Triết muốn làm gì.
Trong nháy mắt, lời kịch dùng để từ chối không sai biệt lắm hiện ra trong đầu cô.
Lương Duệ Triết đi tới chỗ cô, bộ dáng thẹn thùng cào cào cái ót.
Bạn học nữ ngày xưa chớp mắt trở thành hoa khôi, bạn cùng lớp cô đều cảm thấy vinh quang.
Lương Duệ Triết ậm ừ mở miệng: "Cái kia... Sơ Nặc, giáo viên Toán nói cậu gần đây tiến bộ rất nhiều, sau này khẳng định có thể thi vào trường tốt."
Cô khách khí mỉm cười, kéo giãn khoảng cách nói: "Cảm ơn."
Lương Duệ Triết mặt bắt đầu hồng, liên tiếp hỏi vài vấn đề, "Cậu muốn thi vào đại học nào vậy? 985 hay là 211? Phía Bắc hay Nam?"
"Để cho thành tích quyết định đi. Hiện tại có muốn mà thành tích không đủ cũng vô dụng." Sơ Nặc không dám nói, trước mắt cô chỉ muốn bình yên vô sự sống qua hai mươi tuổi.
Nghe được Sơ Nặc nói như vậy, Lương Duệ Triết vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, cậu nói đúng... Kỳ thật... Tớ muốn nói chuyện này với cậu, cậu thấy con người của tớ thế nào?"
Tới rồi, lại bắt đầu hỏi chuyện.
Cô chuẩn bị đem loại này vấn đề bóp chết ở trong nôi.
"Cậu là một cán bộ lớp rất có trách nhiệm."
"Vậy... Không còn gì khác sao?"
"Các thầy cô cùng các bạn học đều rất tín nhiệm cậu."
Sơ Nặc ngậm miệng không nói chuyện mình có gì ấn tượng về cậu ta, loại vấn đề này nên hướng đến tập thể trả lời mới thoả đáng.
Ai cũng không phải người ngốc, cô nói như vậy ý vị đã rất rõ ràng.
Cô giữ nguyên lễ phép, hi vọng Lương Duệ Triết đừng nói trắng ra, đả thương tình nghĩa bạn bè.
Nhưng cậu ta EQ không cao, căng da đầu biết khó mà lên, mặt đỏ nhìn cô, nói chuyện cũng nói lắp.
"Kỳ thật... Ngày đó tớ gọi điện thoại cho cậu là muốn nói... Tớ thí..."
Tiếng chuông di động đánh gãy lời Lương Duệ Triết, Sơ Nặc lấy di động ra, là Trọng Dã.
Cô nghe điện thoại: "Alo?"
Ống nghe truyền tới tiếng nói lạnh lùng: "Chị đang làm gì?"
Sơ Nặc vỗ trán, xin lỗi nói: "Đúng rồi, sáng nay chị đi hơi gấp, quên nói với em."
"Tên nhóc đối diện chị là người ngày đó gọi điện thoại cho chị sao?"
"A? Sao em biết..."
Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy thiếu niên cao lớn đứng cách cô vài chục bước ở bên ngoài, anh quang minh chính đại đứng ở đó, nhìn cô gọi điện thoại.
Di động bị cắt đứt, ống nghe phát ra tiếng đô đô đô.
Nhìn Trọng Dã từng bước một bước qua tới, Sơ Nặc hoảng đến da đầu tê dại, bởi vì Trọng Dã có vẻ như không có ý định giả vờ không quen biết cô.
Cô cực kỳ hoảng loạn, tốc độ nói chuyện không tự giác mà nhanh hơn: "Tớ vẫn muốn nghe toạ đàm, đi về trước đi, đừng chậm trễ nghe giảng."
"A... A." Lương Duệ Triết vừa mới chuẩn bị thổ lộ liền bị cô đánh gãy.
Ai không biết, còn tưởng rằng cô nợ tiền muốn trốn.
Muốn vào phải có vé vào cửa do trường học phát, Trọng Dã không có, cô biết anh chắc chắn sẽ không vào được bên trong.
Mắt thấy Sơ Nặc cùng tiểu tử kia đi vào lễ đường, Trọng Dã sắc mặt xanh mét chuẩn bị theo sau, vừa đi đến cổng đã bị nhân viên công tác ngăn lại.
"Xin chào bạn học, xin hãy đưa vé vào cửa ra."
Trọng Dã không kiên nhẫn lấy tiền ra, anh không đếm kỹ, tùy tiện rút ra bảy tám trăm tệ nhét vào tay nhân viên công tác.
Anh lấy lý do nghiêm túc đàng hoàng: "Cảm ơn, cô gái của tôi bị một nam sinh quấn lấy không buông, tôi phải đi cứu cô ấy."
Nhân viên công tác nhìn xấp tiền trong tay, ngốc ngốc chỉ về bên trái: "Ách... Xin... Xin đi qua khu vực kiểm tra bên trái hẵng vào bàn."
Trọng Dã vừa lòng nhướng mày, đi đến đó rồi đi vào bên trong.
Ánh mắt thâm trầm quét một vòng, liếc mắt một cái đã phát hiện ra cô.
Cô ngồi bên trái, mà vị trí duy nhất bên cạnh cô là tiểu tử anh vừa nhìn thấy.
Trọng Dã có thể nghe được tiếng hàm răng mình ma sát vào nhau, bởi vì tên nhãi kia đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Mẹ nó!
Tròng mắt của tên nhóc này sắp rớt trên người cô rồi!
Anh cực kỳ tức giận, trước ánh mắt kinh ngạc chăm chú của cô, tiến lên ngồi vào vị trí bên phải Lương Duệ Triết.