Thời khắc nhìn thấy Trọng Dã khiến Sơ Nặc kinh hãi ngây người.
Giây tiếp theo cô liền bất giác quay người lại, đầu óc trống rỗng theo bản năng chỉ muốn tìm chỗ trốn đi.
Nhưng cô nào phải đối thủ của anh, thiếu niên chỉ sải vài bước chân đã có thể đuổi kịp, đứng chặn trước mặt cô.
Sơ Nặc lần đầu tiên cảm thấy hành lang trường học dài như vậy, phòng vệ sinh nữ như cách cô cả ngàn dặm.
Hành lang ầm ĩ bỗng dưng im lặng, phần lớn các học sinh vươn đầu ra xem náo nhiệt, phóng ra ánh mắt tò mò dán lên người cô.
Sơ Nặc thậm chí còn cảm thấy không khí như bị ngưng đọng, cô hô hấp không thuận, gương mặt cũng nóng lên, đầu đau muốn nứt ra.
Xung quanh vang lên tiếng nói khe khẽ của các bạn học, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai cô.
"Ai, đó là nhị thiếu."
"Đúng vậy, nhưng mà cô gái kia là ai? Đối tượng nhị thiếu theo đuổi?"
"Cút sang bên đi, mắt nhị thiếu không bị mù, Diệp Nhiêu còn chưa đủ hay sao? Cô gái này còn chẳng có gì đặc biệt."
Sơ Nặc vì chột dạ khẩn trương mà đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, xấu hổ nâng mắt kính.
Cô không sợ Trọng Dã thấy mình giả xấu, cô chỉ lo anh nói ra mấy câu khiến cô trở tay không kịp.
Dù gì cô vẫn muốn trải qua ngày tháng yên bình ở trường học, nếu bị lôi ra làm chủ đề bàn tán sẽ không còn yên ổn như trước nữa.
Trọng Dã tay đút túi, ung dung nhìn chăm chú vào gương mặt cô sau khi ngụy trang.
Anh không nóng lòng vạch trần chuyện này, khóe môi cười như có như không nhìn cô.
Kính đen cồng kềnh đủ để che khuất nửa khuôn mặt, hơn nữa cô dường như đen đi vài tông, trên mặt còn lấm tấm tàn nhang.
Huống chi trên người còn mặc đồng phục xanh trắng, càng nhìn càng không thuận mắt.
Nếu như không phải cô vừa nhìn thấy anh đã làm rơi sách vở rồi chạy, anh còn cho rằng mình nhận sai người.
[Keng keng keng ~~ Keng keng keng ~~ Keng keng keng ~~]
Tiếng chuông vào lớp kết thúc nửa phút giằng co, các bạn học vây quanh xem náo nhiệt chưa đã thèm đã phải sôi nổi lùi về lớp.
Sơ Nặc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm tạ tiếng chuông đã vang lên đúng giờ.
Cô bối rối lướt qua Trọng Dã, khom lưng nhặt sách giáo khoa sau đó bước nhanh trở lại phòng học.
"Nặc Nặc, cậu quen nhị thiếu à?" Lâm Tử hóng chuyện quay đầu lại hỏi.
"Không quen, khả năng là... Nhận sai người." Sơ Nặc gục đầu xuống, ánh mắt chột dạ né tránh, trái tim vì khẩn trương mà đập mãnh liệt.
Bộ dáng cô như vừa mới chạy một vòng 800m, mệt đến nỗi thở hổn hển, yết hầu vì mất nước mà trở lên nóng rát phát đau.
May mắn là Trọng Dã cũng chưa nói gì, bằng không cô không còn giữ được bình tĩnh như vậy.
*******
Tan học, Sơ Nặc từ cửa sổ lớp nhìn ra phía bên ngoài, xác nhận không thấy Rolls-Royce đỗ dưới sân, mới dám ra khỏi cửa lớp tới nhà ăn ăn cơm.
Nhà ăn Nhất Trung chia làm hai tầng, dòng người chen chúc xô đẩy lẫn nhau, Sơ Nặc cùng Lâm Tử tìm được một góc dưới tầng một để ăn cơm.
Đồng thời cũng có ba nữ sinh bưng đồ ăn ngồi vào bàn bên cạnh các cô.
Đồng phục 12 tuy rằng cũng là màu xanh trắng, nhưng sọc chỗ tay áo không giống 11, cực kỳ dễ nhận ra.
"Ai, các cậu có biết vừa rồi tan học nhị thiếu tới cảnh cáo Diệp Nhiêu không được bịa đặt mấy tin đồn vớ vẩn không."
"Tớ nghe được, nhị thiếu cũng không thèm lưu lại cho Diệp Nhiêu một chút mặt mũi."
"Diệp Nhiêu suốt ngày đồn thổi cái gì mà 'chị dâu', 'nhị thiếu phu nhân', tớ nhìn bộ dạng cô ta lúc đó mà muốn chửi."
"Diệp Nhiêu lúc này mất mặt lắm đấy, thấy cô ta khó chịu thật là sướng! Ha ha!"
Lâm Tử nghe được mấy nữ sinh nói chuyện, ngửa mặt lên trời trợn mắt, sau đó làm bộ không liên quan tới mình cúi đầu ăn cơm.
Ong —— ong ——
Di động trong túi áo bỗng dưng chấn động, Sơ Nặc móc điện thoại ra, thấy có hai tin nhắn chưa đọc.
【Em cùng ba về rồi.】
【Như vậy không tồi.】
Sơ Nặc xác nhận lại hai tin nhắn này quả thực cùng một người gửi.
Cô khó hiểu nhìn tin nhắn.
Như vậy không tồi? Cái gì không tồi?
Tin nhắn khó hiểu không giống của thiếu niên gửi tới.
Cô cũng không hỏi lại, đơn giản rep "Ừm, về nhà là tốt."
"Ai gửi tin nhắn cho cậu vậy?" Ở phía Lâm Tử chỉ có thể nhìn thấy giao diện tin nhắn, lại không thấy tên ghi chú trên màn hình.
Cô cười nhạt, biểu cảm tự nhiên, ngữ khí ôn nhu: "Là em trai tớ."
********
"Đây là ai? Sơ Nặc?"
"Mẹ nó! Lớn lên như tiên nữ, này không phải phun ra?"
"Phun CMM, đây là do khách hàng chụp cậu ta sau đó dán lên."
Sáng sớm, bảng thông báo trường học bị học sinh vây kín như nêm.
Trên mục thông báo dán đầy ảnh một nữ sinh làm thêm ở tiệm trà sữa, phần lớn là lấy từ Weibo của khách hàng (?).
Dưới ảnh chụp viết: Lớp 11-3, Sơ Nặc.
"Nhường một chút, nhường một chút!"
Cô gái trên ảnh chen vào đám đông, nhìn trên đầu bảng thông báo, xưa nay cô nói chuyện luôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, hiếm khi đề cao âm lượng kêu la.
Cô nhìn ảnh chụp, thần sắc tái nhợt trong khoảnh khắc, cô nắm chặt tay, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Mặc dù đã sống lại một đời, nhưng những gì cô sợ hãi vẫn cứ lần nữa bức ép khiến người cô nhũn ra.
Bi kịch đời trước tái hiện ngay trước mắt, cuộc đời cô từng bị hủy hoại bởi những tấm ảnh này.
Nhắm mắt lại, cô dường như có thể cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo thấu xương chảy qua người mình.
Sơ Nặc cắn chặt môi, cả người không nhịn được rùng mình tiến lên trước, cố chống lại cảm giác choáng váng hít thở không thông, duỗi tay xé rách từng bức ảnh, xé thành từng mảnh nhỏ vứt vào không trung.
Bên ngoài cổng trường, một chiếc Lamborghini màu lam vừa lúc đi ngang qua.
Chủ xe Lamborghini thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, vội vàng gọi điện thoại.
"Anh Dã, xảy ra chuyện rồi, có người đem ảnh chị cậu làm thêm dán lên bảng thông báo."