Có Câu Truyện Truy Thê Hỏa Táng Tràng Nào Không?

Chương 9




41

“An Nhiên.”

Lâm Viễn gọi tôi, tôi không trả lời.

Tôi vươn tay, Tống Hạo tự giác bế tôi lên.

Tôi có thể tự cảm nhận được bản thân càng ngày càng nhẹ, lúc Tống Hạo bế tôi không có chút khó khăn nào.

“An Nhiên, em bị bệnh sao lại không nói cho tôi?”

Lâm Viễn chắn trước mặt tôi.

“Đúng, tôi bị bệnh. Bây giờ nói cho anh rồi đó.”

Lâm Viễn bị tôi trào phúng, nhưng lần này anh không phản bác tôi.

Anh chỉ ngơ ngác nhìn tôi, giống như một con rối gỗ.

“Có thể nhường đường không?”

Tống Hạo vòng qua anh, gân xanh trên tay nổi lên.

Tôi đoán là, nếu không phải nó đang bế tôi, thì nhất định nó sẽ xông lên đánh Lâm Viễn.

42

Không biết ai trong nhà mở cửa cho Lâm Viễn, anh lại tới lần nữa.

Anh cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Giống như tôi còn nhỏ, lẳng lặng đi theo anh.

Chỉ là lúc ấy tôi biết, anh sẽ quay đầu lại.

Nhưng hiện tại.

Chúng tôi đều không quay đầu lại được.

43

Kỳ thật, tôi cũng không phải thật sự thích Lâm Viễn.

Tôi sẽ chỉ trộm viết tên anh trên giấy, lúc sinh nhật sẽ vụng trộm cầu nguyện anh hạnh phúc, sẽ vụng trộm nhờ ánh trăng mà miêu tả từng tấc từng tấc trên khuôn mặt anh, lại vụng trộm nhân lúc anh không có ở đó mà mặc áo sơ mi của anh….

Làm nó dính hơi thở của tôi.

Tôi chỉ là thích anh hơn người khác thôi.

44

“An Nhiên.”

Tôi cố sức nâng lên mí mắt nhìn anh một cái.

Bộ dáng của anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, một chút cũng không phải là bộ dáng vì tôi mà khổ sở, vì thế tôi lại nhắm hai mắt lại.

“Anh đã thảo luận bệnh tình của em với bác sĩ nước ngoài, có khả năng sẽ tốt chúng, chúng ta lại cố gắng thêm một chút có được không?”

Thanh âm Ong ong ong, Lâm Viễn đang nói gì đó tôi không nghe rõ.

“Lâm Viễn, anh nghĩ tốt thật.”

Nói xong tôi lại cười.

Cười chính mình ở thời điểm này còn phải cãi nhau với anh.

Bình tĩnh một lát, tôi quyết định làm người thiện lương ở những giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

“Hãy chăm sóc rùa đen của tôi thật tốt.”

“Nhân tiện nói thêm một câu, chúc anh tương lai hạnh phúc.”

Anh còn chưa kịp đáp lại, Tống Hạo đã trở lại.

Nó nhìn thấy Lâm Viễn, tuỳ tiện ném túi xuống đất, bộ dáng muốn đánh nhau.

“Sao anh vào được đây?”

Lâm Viễn cũng có chút tức giận.

“Cậu có thái độ gì vậy? Tôi là anh rể cậu!”

Tống Hạo mắng một câu:

“Anh rể cái rắm.”

Cuối cùng cũng để ý tôi đang ở đây, cũng không thật sự đánh nhau.

Lâm Viễn nhìn tôi một cái.

“Mai anh lại tới.”

45

Hiện tại, tôi một chút sức lực cũng không có.

“Tống Hạo.”

Nó ngồi xổm xuống dưới, nhìn tôi.

“Làm sao vậy?”

Nó thật sự thay đổi rất nhiều, sẽ không đấu võ miệng với chị gái là tôi, dù trước nay nó cũng chưa từng gọi tôi một tiếng chị gái.

“Ngày mai có thể đi ngắm mặt trời mọc không?

Tống Hạo cúi đầu, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của nó.

Chờ đến khi nó ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

“Được.”

46

Tôi giống như càng ngày càng khỏe hơn.

Hoặc có thể là cái gọi là hồi quang phản chiếu.

Sau khi bị bệnh, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cả người nhẹ nhàng đến vậy.

Cả buổi tối không ngủ, tôi chờ đợi đến lúc mặt trời mọc.

Tống Hạo đẩy tôi tới bờ biển, trên biển vẫn cứ một mảnh đen kịt. Chỉ có tiếng sóng biển mãnh liệt.

Dần dần, ở giữa lộ ra vùng bụng cá trắng.

Bên trên là bầu trời xanh thẳm, trên hải đăng có một cái đèn xoay tròn, ở giữa biển không ngừng vẽ ra một mạt ánh sáng trắng.

Mặt trời…..

Mọc lên rồi……

Thật là đẹp.

Tôi đã thấy đủ rồi.

Mí mắt tôi dần trở nên nặng nề, Tống Hạo đột nhiên ngồi xổm xuống, đầu ghé vào đùi tôi, dùng sức ôm lấy eo tôi, thanh âm run rẩy:

“Chị ơi, đừng đi.”

Cuộc đời của tôi thật ra cũng không thất bại đến vậy.

Mặc dù không có chồng, cũng không có sự nghiệp.

Nhưng tôi còn có một em trai, nó trở nên ngoan ngoãn, sẽ gọi tôi là chị gái.

Tôi muốn vươn tay xoa đầu nó.

“Thật xin lỗi, để em một mình đưa chị đi như thế này.”

Chỉ là tay của tôi không nâng lên nổi, cũng không thể nói được lời nào.

Cuối cùng chỉ có thể thầm nói ở trong lòng.

Ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, tôi nhìn thấy một thân ảnh chạy về phía tôi.

Thế nhưng trong lúc nhất thời tôi lại không nhớ ra người này là ai.

À, hình như là chồng cũ của tôi.

47

Tôi đã chết.

Thời điểm ý thức được việc này, linh hồn của tôi đã thoát ly khỏi thể xác.

Tôi trơ mắt nhìn thi thể của mình bị đốt thành tro, mẹ tôi khóc giống như biến thành người nước, Tống Hạo đứng ở một góc yên lặng ch ảy nước mắt.

Duy chỉ có Lâm Viễn, trên mặt anh không có bất kì biểu tình gì.

Tôi không khỏi tức giận.

Tôi cũng đã chết rồi.

Cùng đã tạm biệt thế giới này rồi.

Đến vì tôi mà rơi vài giọt nước mắt anh cũng không làm sao?

Tôi hận không thể hung hăng mà mắng anh một trận, đáng tiếc, anh không nhìn thấy tôi, cũng không nghe được lời tôi.

48

Tôi bị Hắc Vô Thường mang đi.

Qua hai ngày, hắn hỏi tôi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không.

Tôi nói với hắn: “Tôi muốn quay lại nhân gian nhìn một chút.”

Âm ti một ngày, nhân gian một năm.

Lúc tôi trở lại nhân gian.

Tống Hạo đã lên đại học, dường như nó trở nên thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, không mặc hàng hiệu hoa hòe lòe loẹt, mặc một thân tây trang, lên bục phát biểu, nhìn qua cũng có chút ra dáng.

Tôi nhìn thấy có nữ sinh ánh mắt e lệ ngượng ngùng tỏ tình với nó.

Tống Hạo cong môi, ngữ khí ôn nhu:

“Ngại quá, chị gái tôi không cho phép.”

Thằng ranh này, lúc tôi còn sống không chịu gọi chị gái cho tử tế, sau khi chết rồi lại lấy tôi làm lá chắn.

Công ty của cha dượng cũng thật sự tốt hơn, mấy năm nay làm ăn không tồi, dùng mắt thường nhìn cũng thấy mẹ tôi bị nuôi béo thêm một vòng.

Như vậy cũng không tồi, chờ đến khi tôi gặp cha ruột cũng có thể nói với ông:

“Vợ của ba con đã yên tâm giao cho người đàn ông khác rồi.”

Thật muốn nhìn vẻ mặt của ông lúc đó.

Đáng tiếc, hẳn là ông đã đầu thai.

49

Cuối cùng, tôi đi nhìn Lâm Viễn.

Qua hai năm, anh cũng không thay đổi gì, vẫn xuân phong đắc ý như cũ.

Chỉ là hình như anh càng ngày càng trở nên càng thêm trầm mặc ít lời.

Tôi thấy có người đẩy cửa ra gọi anh.

“Lâm tổng, cửa hàng váy cưới nói đã đưa váy cưới đến cho Trương tiểu thư.”

Hóa ra anh sắp kết hôn.

Tôi còn muốn trở lại nhìn hoa tôi trồng và rùa đen tôi nuôi.

Cho nên, tôi đi phía sau Lâm Viễn.

Tôi kinh ngạc phát hiện, cách bày trí trong nhà không có gì thay đổi, thậm chí hoa hồng mà anh từng ghét bỏ cũng vẫn còn như cũ.

Tôi chạy đến ban công nhìn rùa đen.

Hai con rùa đen vẫn hạnh phúc an nhàn như cũ, nằm ở dưới bụi cỏ.

Lâm Viễn từ phòng tắm đi ra.

Rõ ràng thời gian đã đến.

Chỉ là Hắc Vô Thường lại không có thúc giục tôi, vì thế tôi chán đến chết đi theo Lâm Viễn.

Anh tắm xong cũng không xem những thứ văn kiện rườm rà đó, nằm liệt trên sô pha, thế nhưng lại mở…..shin cậu bé bút chì?

Trước kia không phải anh ghét nhất xem loại mà chỉ có trẻ con mới xem à?

Tôi bay tới trước mặt anh, anh không có bất kỳ phản ứng gì.

Cũng đúng, tôi là quỷ mà.

Tôi phát hiện, hình như anh không phải đang xem TV, anh chỉ đặt tầm mắt ở trên hình ảnh kia, cũng không nhúc nhích.

Cứ như vậy rất lâu, lâu đến mức tôi cũng phải ngáp rồi.

Kỳ thật quỷ không cần ngủ, chỉ là mấy tập này tôi đều xem vài lần rồi, có thể đọc cốt truyện làu làu.

Cho nên, tôi có chút nhàm chán.

Lâm Viễn đứng đứng dậy, vào phòng bếp.

Một lúc sau có mùi hương bay ra, quỷ cũng không có khứu giác, mùi hương là tôi tự tưởng tượng.

Anh làm một đ ĩa sườn heo chua ngọt, lại ăn một bát cơm, ăn rát nhanh, một chút cũng không giống dáng vẻ quý công tử.

49

Ăn xong anh lại chạy đến ban công xem rùa đen.

Một con rùa đen duỗi cái cổ dài cướp lấy thức ăn, bị Lâm Viễn ngăn lại, thanh âm ôn nhu:

‘Tiểu Viễn, đừng cướp đồ ăn.”

“Tiểu Nhiên cũng chưa ăn no.”

Tôi rất ngạc nhiên, tại sao anh lại biết tên của hai con rùa đen?

Rõ ràng tôi chưa từng nói với anh……

Mới 9 giờ, anh trở về phòng, c ởi quần áo bò lên trên giường.

Tôi nhìn anh nằm xuống giường, cuộn người nhắm mắt lại.

Môi mấp máy, đếm số, giọng nói có chút run rẩy.

“Một.

“Hai.”

“Ba……

“97.

“98.

“99.”

Qua rất lâu, anh cũng không nói số tiếp theo, vẫn luôn dừng lại ở 99.

50

Hắc Vô Thường sao còn chưa tới?

Thật sự muốn đi báo cáo hắn.

Tôi bay tới mép giường của Lâm Viễn, tính toán dọa anh một chút.

Không ngờ anh đã ngủ rồi, nhưng ngủ cũng không được yên ổn, đắp chăn, cả người cuộn tròn lên, dường như sắp dán vào tường, tay vẫn làm thành một tư thế ôm ai đó…..

Chỉ là cái anh ôm, là một mảnh hư vô

Tôi thấy môi anh mấp máy, có chút tò mò đến gần, cuối cùng cũng nghe được lời anh nói.

“Lạnh quá.”

Không đúng, bây giờ là tháng bảy, tôi nhìn lên tường, anh cũng không mở điều hòa.

Trên trán Lâm Viễn đổ mồ hôi, thoạt nhìn một chút cũng không giống bị lạnh, ngược lại càng giống cảm nắng hơn.

Anh lặp lại.

“An Nhiên, anh lạnh quá….”

Tôi dừng lại, cho là bản thân nghe nhầm.

Theo lý thuyết, tôi đã chết hai năm, khẳng định anh đã quên sạch tôi.

Nhưng tiếp theo lại cho tôi biết tai mình vẫn còn tốt.

Anh lại liên tục hô vài tiếng:

“An Nhiên.”

Hoàn toàn là động tác vô ý thức.

51

Tôi thật sự ngạc nhiên.

Lâm Viễn bỗng chốc ngồi dậy, ánh mắt thanh tỉnh, không có chút buồn ngủ nào.

Anh ngồi dậy, dựa vào sô pha, mở TV.

Kẻ sĩ ba ngày không gặp, Tôi thật sự lau mắt mà nhìn Lâm Viễn.

Từ khi nào anh bắt đầu xem phim kinh dị?

Nếu không phải Sadako hoá trang quá mức đáng sợ, tôi thật sự khó có thể từ vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Viễn nhìn ra đây là phim kinh dị.

Đêm quá dài, bộ phim kinh dị phát lại hai lần.

Lâm Viễn không ngủ tiếp, động tác duy nhất chính là chớp mắt, tôi cảm thấy may mắn anh còn chớp mắt, làm tôi cảm nhận được anh là một người đang sống.

52

Hôm sau Lâm Viễn sẽ kết hôn.

Nhưng anh lại không ở cùng Trương Tâm.

Trước hôn lễ một ngày, anh xem phim kinh dị hai lần, không nhìn thấy vẻ hạnh phúc nào trên khuôn mặt.

Tôi không hiểu.

Nhưng không đợi tôi nghĩ nhiều, linh hồn của tôi đã đi theo Lâm Viễn đến buổi lễ kết hôn.

Tôi có thể cảm nhận được hồn phách của mình càng ngày càng trong suốt, thể lực cũng càng ngày càng không chống đỡ được.

Tôi thầm mắng trong lòng.

Nếu tôi hồn phi phách tán, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hắc Vô Thường!

Lúc tôi miên man suy nghĩ như vậy.

Hôn lễ bắt đầu rồi, nam thanh nữ tú, cực kì xứng đôi.

Tất cả mọi thứ như thường….

Cho đến khi……

Cha xứ hỏi:

“Lâm Viễn tiên sinh, anh bằng lòng cưới Trương Tâm tiểu thư làm vợ, bất kể tương lai cô ấy giàu có hay nghèo khó, bất kể thân thể cô ấy khỏe mạnh hay ốm đau, anh cũng bằng lòng vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy chứ?”

Lâm Viễn trả lời:

“Tôi bằng lòng.

“An Nhiên.”

Nói năng có khí phách.

Chỉ là…..

Chỉ là…..

An Nhiên…… Là tên của tôi.

Tôi hơi giật mình, cho rằng anh nhìn thấy tôi.

Nhưng anh không nhìn về phía của tôi, thoạt nhìn có vẻ anh còn kinh ngạc hơn tôi.

Hết thảy đều lộn xộn.

“An Nhiên là ai?”

“Không phải cô dâu tên Trương Tâm à?”

“An Nhiên hình như là tên vợ trước của anh ta.”

…………

Phóng viên liên tục chụp ảnh, mắt Trương Tâm đỏ bừng.

Lúc cha xứ còn muốn chữa cháy tình hình này.

“Lâm Viễn, anh có…….”

Lâm Viễn hoàn hồn.

Anh cầm microphone, cuối cùng, anh cho dừng buổi lễ kết hôn này lại.

53

Trò khôi hài như vừa mới bắt đầu, nhưng chú rể đã chạy trốn vào phòng nghỉ.

Mặt anh không cảm xúc nhìn chiếc nhẫn trong tay, lại bắt đầu đếm đếm.

“Một.

“Hai.”

“Ba.”

…………

“97.

“98.

“99.”

Anh tạm dừng rất lâu, cuối cùng vẫn đếm tiếp.

“Một trăm.”

Có tiếng cười, nước mắt từ khóe mắt anh chảy xuống.

“Kẻ lừa đảo, rõ rang em đã nói với anh đếm đến một trăm em sẽ xuất hiện.”

Đầu của anh cúi thấp xuống, vùi mặt vào đầu gối, thanh âm khàn khàn.

Tôi có chút ngạc nhiên.

Điều anh nói chính là lúc chúng tôi chơi trốn tìm khi còn nhỏ.

Lúc Lâm Viễn làm người tìm thường không có kiên nhẫn, tôi đã từng hứa với anh, chỉ cần anh đếm đến một trăm, cho dù anh có tìm được tôi hay không, tôi cũng sẽ xuất hiện ở trước mắt anh.

Giống như từ trước tới nay, cũng đều là như vậy.

“Kẻ lừa đảo.

“Em nói không giữ lời.”

Anh từng tiếng từng tiếng lên án, nước mắt thấm đẫm mặt đất.

54

Ngực tôi có chút đau, rõ ràng đã là quỷ, vốn dĩ không sẽ không có chút cảm giác nào.

“Phải đi sao?”

Hắc Vô Thường cuối cùng đã trở lại.

Tôi quay đầu nhìn Lâm Viễn một cái, anh vẫn ngồi đó khóc.

Hình như đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy anh khóc.

Thậm chí ngày tôi chết anh cũng chưa từng khóc.

“Đi thôi, không nên bỏ lỡ thời gian đầu thai.”

Hắc Vô Thường nhìn tôi, lại nhìn Lâm Viễn.

“Muốn lưu lại cho hắn giấc mộng làm niệm tưởng không?”

Tôi lắc đầu.

“Không cần đâu.”

“Ai cũng cần phải nhìn về phía trước.”

(HOÀN CHÍNH VĂN)