Có Câu Truyện Truy Thê Hỏa Táng Tràng Nào Không?

Chương 6




26.

Trở về nhà, cả người vô cùng đau đớn.

Tôi nằm trên giường.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Lâm Viễn đã trở lại.

Có thanh âm sột soạt c ởi quần áo.

“Sao cô lại từ chối kịch bản kia.”

Đây là lần đầu anh hỏi tôi vấn đề công việc, chỉ là tôi thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mí mắt cũng không nâng được.

“Không muốn làm.”

Lâm Viễn hừ lạnh một tiếng.

Tôi biết, anh nhất định là cảm thấy tôi sau khi làm thiếu phu nhân thì sự nghiệp của bản thân cũng từ bỏ, cảm thấy tôi không có chí tiến thủ.

Tôi chỉ là quá mệt mỏi thôi.

Mệt đến mức không buồn phản bác lời Lâm Viễn.

Coi như anh nói đúng đi.

Tôi mơ màng nghĩ.

27.

Tôi trồng rất nhiều hoa ở ban công.

Lại nuôi thêm hai con rùa.

Bọn chúng ngược lại rất hưởng thụ, thường trốn vào dưới bóng hoa nghỉ ngơi, cực kỳ xứng đôi.

Tôi không đi làm nữa, thú vui mỗi ngày chính là nuôi rùa, tưới hoa, xem tivi.

Ngoài ý muốn chính là, Lâm Viễn còn rất thích hai con rùa đen, sẽ cho chúng ăn, sẽ trêu chọc chúng lúc chúng chui ra khỏi mai rùa….

Tóm lại đối xử với chúng tốt hơn với tôi rất nhiều.

Tôi lại tới bệnh viện một chuyến

“Cô thật sự không muốn trị bệnh bằng hoá chất?”

Bác sĩ  trẻ tuổi nhìn thấy tôi, trong mắt lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.

Ta nhìn chằm chằm trên mặt bàn lịch ngày vào thần, nguyên lai ta cùng Lâm Viễn thế nhưng mau kết hôn một năm tròn.

Tôi nhìn chằm chằm vào ngày trên quyển lịch để bàn, hoá ra tôi đã kết hôn với Lâm Viễn được tròn một năm.

Tôi lắc đầu.

“Không chữa bệnh bằng hoá chất.”

“Bác sĩ, lúc lấy thuốc kê thêm cho tôi thuốc giảm đau đi, thuốc lấy lần trước tôi uống nết rồi. Tôi thật sự rất đau.”

Vốn dĩ tôi là người nhịn đau rất giỏi mỗi khi đi bệnh viện, đều được bác sĩ khen là không dễ dàng rơi lệ.

Chỉ là, lúc này tôi thật sự rất đau

Đau đến mức nửa đêm tôi phải gắt gao c ắn môi dưới mới có thể nhịn không phát ra âm thanh nức nở, dùng hết sức suy nghĩ những chuyện vui vẻ thời thơ ấu mới có thể nhịn xuống không run rẩy.

“Thuốc giảm đau không nên ăn quá nhiều, không tốt cho dạ dày.”

Tôi cũng bội phục chính mình còn có thể cười nói giỡn, tôi kéo miệng:

“Bác sĩ, tôi cũng sắp chết rồi, còn để ý dạ dày à?”

Lông mày của bác sĩ nhăn lại, môi mấp máy, sau một lúc lâu lại cũng không phát ra được âm tiết nào.

28

“Cô chờ tôi một chút, tôi đưa cô về nhà.”

“Đúng lúc tôi cũng muốn tan tầm.”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, quả nhiên, đã 6 giờ.

Tôi không cự tuyệt, loại thời điểm này,

bất kì thiện ý của người nào cũng rất trân quý

Tôi nhìn về phía bảng tên trên ngực bác sĩ.

“Chung Khải Dương”.

Lên xe, Chung Khải Dương tùy tay đưa tôi một chai nước.

“Sao cô lại tới một mình? Tôi nhìn trên bệnh án của cô có ghi là đã kết hôn.”

Tôi tự giễu cười.

“Chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi.”

Chung Khải Dương không nói gì.

“Tình huống này của cô thật ra……”

Tôi biết anh ấy lại muốn khuyên tôi trị bệnh bằng hoá chất, tôi đánh gãy lời anh ấy.

“Chẳng khác gì nói ta, chung bác sĩ kết hôn sao?”

“Đừng nói tôi nữa, bác sĩ Chung kết hôn chưa?”

Đề tài bị dời đi.

“Không có, không có thời gian.”

Ta “à” một tiếng, không tiếp lời, nhìn ra ngoài cửa sổ.

29

Tôi không ngờ tới trên đường sẽ đụng phải Lâm Viễn.

Hai chiếc xe đi lướt qua nhau, Trương Tâm ngồi trên ghế phụ của anh, cười đến vui vẻ.

“Nhìn đến vừa mới quá khứ chiếc xe kia sao? Là ta lão công cùng hắn người trong lòng.”

“Nhìn thấy chiếc xe vừa đi qua không? Là chồng tôi và người trong lòng của anh ta.”

“Thế nào, rất xứng đôi đi?”

Biểu tình của Chung Khải Dương cứng lại, theo bản năng nhìn kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm sau một lúc lâu, thanh âm chân thành lại thanh lãnh.

“Cô ta không tốt bằng cô.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy,

trong mắt lộ ra ánh sáng, thế nhưng nhìn không nhìn được dấu vết nói dối nào.

Tôi cười đến nước mắt đều chảy xuống dưới.

“Chung bác sĩ, ngươi thật sự thực sẽ an ủi người.

“Bác sĩ Chung, anh thật sự biết an ủi người khác.”

“Tôi cũng tin rồi.”

Ánh đèn bên đường lập loè, từng hình ảnh nhanh chóng xẹt qua. Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn thật lâu thật lâu.

Đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.

Cả đời này của tôi, hình như đều sống vì người khác.

Khi còn nhỏ, ba tôi mất sớm, mẹ nuôi tôi lớn lên.

Cho nên tôi sống vì mẹ.

Sau này, tôi thích Lâm Viễn.

Cho nên, tôi sống vì Lâm Viễn.

Tôi kinh ngạc phát hiện, cả đời này của tôi vậy mà chưa từng đơn giản chỉ sống cho chính mình.

30.

Tôi trở về nhà, nằm liệt trên sô pha xem phim kinh dị.

Cảm giác sợ hãi tựa hồ có thể phá tan gông cùm xiềng xích của đau đớn.

Lúc sadako sắp bò ra khỏi TV, trước cửa truyền đến thanh âm.

Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên.

Giây phút này, tôi thật sự cho rằng mình là người bình thường.

“Sao anh đã về rồi?”

Thấy rõ người kia, tôi có chút kinh ngạc.

Lúc này đáng lẽ ra anh phải đang ở cạnh Trương Tâm.

“Làm sao? Tôi không thể trở về à?”

Tôi cầm lấy điều khiển từ xa, ấn tắt màn hình.

“Đói bụng không? Muốn ăn cái gì không?”

Tôi đứng dậy.

Thần sắc Lâm Viễn lãnh đạm.

“Không cần.”

Tôi sớm đã sớm quen loại thái độ này của anh, ý muốn xem phim cũng không còn.

Tôi thong thả bò lên giường.

Nhắm mắt lại, không đi để ý tới thanh âm sột soạt truyền đến từ trên người Lâm Viễn, nghĩ nghĩ, tôi thế nhưng thật sự ngủ rồi.

Lần đầu tôi nằm mơ trong mấy ngày này.