Có Câu Chuyện Nào Hành Hạ Người Ta Đến Ứa Gan Không

Chương 5




9.

Sau đó, tôi vừa gửi sơ yếu lý lịch tìm công việc mới, vừa giúp đỡ ở "Ngôi nhà của những vì sao".

Từ khi bắt đầu học đại học, tôi đã làm tình nguyện viên ở đây.

Những đứa trẻ ở đây đều giống tôi.

Không có cha mẹ, bị người nhà khác ghét bỏ, gần như chưa từng được quan tâm.

Cái khác chính là, gia cảnh bọn họ bần hàn.

Con cái nhà nghèo, đường có thể đi thật sự rất ít.

Cá chép vượt long môn, nói thì dễ nhưng được mấy người.

Nhưng cô Trần nói: "Đọc sách thay đổi vận mệnh, những lời này, không phải chỉ là nói thôi đâu."

Trong những năm qua, cô đã giúp đỡ hơn 100 trẻ em. Cung cấp cho bọn họ ăn mặc ở, đưa bọn họ đi đọc sách.

Cô ấy biết tôi mất việc, dứt khoát bảo tôi ở lại đây.

"Dù sao nhà của em cũng sắp hết hạn rồi, cứ ở chỗ này đi. Như vậy em cũng không cần bắt xe buýt sớm, cũng có thể dành nhiều thời gian cho bọn nhỏ."

"Từ nơi này đi bệnh viện cũng gần, sau này cậu đi thăm Tiểu Diệp cũng tiện. Bác sĩ nói sắp đến lượt em ấy, chờ em ấy làm phẫu thuật cấy ghép xong, chúng tôi cùng nhau đón em ấy trở về."

Tiểu Diệp cũng là một trong những đứa trẻ được cô Trần giúp đỡ.

Mỗi lần tôi đến bệnh viện, cơ bản là đi thăm ấy.

Em ấy là đứa thông minh nhất trong đám này. truyện teen hay

Tuy rằng nghèo, trong nhà còn có một ông nội lớn tuổi, nhưng em ấy luôn nằm trong top 10 khối.

Em ấy vốn nên có tương lai tốt đẹp, lại bị bệnh tật bỗng dưng phá hủy.

Nhưng cũng may, trong xã hội người tốt bụng không ít.

Tiền phẫu thuật đã gom đủ, hiện tại chỉ cần chờ thận phù hợp.



Cô Trần híp mắt cười, "Mấy con khỉ kia nếu biết em muốn ở lại, không biết cao hứng thành cái dạng gì nữa."

Tôi không hứa.

Tôi cũng sợ, sợ tôi thật sự là một ngôi sao chổi.

Sợ rằng nếu tôi đến quá gần, sẽ mang đến tai họa cho bọn trẻ.

Trong vô thức, tôi cũng mặc nhận mình là một thứ xui xẻo.

Thật thảm hại.

Cuộc sống trôi qua bình thường.

Hôm nay, tập đoàn Trì thị phái người tới tìm tôi.

"Cô Thịnh phải không? Công ty chúng tôi muốn mảnh đất trong tay cô, trả cô số này."

Hắn hướng tôi giơ năm ngón tay.

"Hy vọng cô suy nghĩ một chút."

Mảnh đất đó, là món quà ba chuẩn bị cho sự ra đời của tôi, đối với tôi ý to lớn.

Sinh nhật lần thứ 18 của tôi, hầu như không ai nói chúc mừng sinh nhật với tôi.

Chỉ có luật sư đưa cho tôi một tờ giấy và nói đó là thứ ba để lại cho tôi.

Tôi nói với người nọ: "Muốn mảnh đất này phải không? Gọi Trì Cận đến nói chuyện."

Trì Cận một ngày không có lúc nào rảnh, đương nhiên sẽ không đến.

Anh ấy chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại.

Giọng điệu giải quyết công việc, hoàn toàn khác với "cá voi có răng".

Tôi hỏi hắn: "Tôi tại sao phải bán cho anh?"

"Mảnh đất kia ở trong tay cô không phát huy được giá trị, Thịnh Tinh, điểm này, cô rõ ràng hơn tôi."

Ba cho tôi mảnh đất kia, là muốn tôi sau khi trưởng thành, dưới sự trợ lực của Thịnh gia, gây dựng sự nghiệp lớn.

Đáng tiếc, Thịnh gia không cung cấp cho tôi một chút tài nguyên nào.

Và tôi là một kẻ vô danh, một ngôi sao tai họa.

Không ai muốn mạo hiểm đầu tư và làm ăn với tôi.

Bán đi, thật sự là lựa chọn tốt nhất.

"Tôi biết cô còn đang tức giận. Tôi thừa nhận, chúng tôi không có suy nghĩ đến ý kiến của cô.

Nhưng cô nên nghĩ đến vấn đề của mình.

Trì gia sẽ không nhận một người bình thường làm con dâu. Tôi sa thải cô, cũng chỉ để tránh bị nghi ngờ thôi."

Mỗi người, đều dùng mấy từ "sao chổi", "Tai Tinh", "Khắc cha khắc mẹ" để hãm hại tôi.



Đây là một thanh kiếm sắc bén trong tay bọn họ.

Trì Cận cùng những người này, không có gì khác.

Người đàn ông luôn miệng nói cho tôi biết, sẽ không để gia tộc và lợi ích chi phối hôn nhân của anh ta.

Hiện tại, lại dùng gia tộc làm cái cớ, giống như hắn bất đắc dĩ cỡ nào mới phải huỷ hôn với tôi.

Đồ đạo đức giả.

Ngay lúc này, hình ảnh về "cá voi không răng" hoàn toàn bị vỡ.

"Thịnh Tinh, tôi không có lỗi với cô, Trì gia càng không. Lần này từ hôn, Trì gia dâng lễ nhận lỗi, bà nội của cô cũng vui vẻ chấp nhận. Cô cũng không cần canh cánh trong lòng."

Bà nội rõ ràng được lợi từ việc đó.

Những lời này của Trì Cận, từng câu từng chữ đều là giảng đạo đức cho với tôi.

Ngữ khí tôi cứng rắn, "Trì Cận, nếu anh vẫn giữ thái độ này, chúng ta không có gì để nói."

Hắn có nhiều đối thủ như vậy, tôi sẽ bán cho đối thủ của hắn.

Trì Cận nở nụ cười, tựa hồ là đang cười nhạo tôi lấy trứng chọi đá.

"Thịnh Tinh, đối nghịch với tôi không có gì tốt đâu."

Anh cúp máy.

10.

Trì Cận con người này, nói được làm được.

Từ đó về sau, tôi không ngừng nhận đuoejc lời mời phỏng vấn.

Lần nào tôi cũng tràn đầy tự tin đi phỏng vấn, nhưng chưa bao giờ được nhận hồi âm.

Trì Cận đang trêu chọc tôi.

Tôi tức giận, gọi cho anh ta.

Là trợ lý của hắn tiếp nhận.

"Thật ngại quá, Trì tổng đang họp, lát nữa tôi gọi cho cô được không?"

Tôi đợi cả buổi chiều, cũng không đợi được điện thoại của anh.

Không hổ là Trì Cận, quá tâm kế.

Hắn đang làm cho tôi sốt ruột, làm cho tôi tự mình hoảng loạn.

Tôi chạy xuống lầu công ty chặn anh ta lại.

Trì Cận ngồi ở ghế sau của một chiếc Maybach màu đen.

Khi nhìn thấy tôi, cũng không tỏ vẻ bất ngờ.



Tôi chất vấn anh, "Trì Cận, anh có ý gì? Trêu chọc tôi như vậy, anh cảm thấy rất vui phải không?"

Anh gật đầu nói, "Phải, Thịnh Tinh, thủ đoạn của tôi còn rất nhiều, cô có muốn thử thêm không?"

Vẻ mặt hắn lãnh đạm, ánh mắt như có như không đảo qua bả vai ta.

Trên vai, là giấy dán bọn nhỏ dán lên người tôi.

"Tôi nghe nói cô đang làm tình nguyện ở 'Ngôi nhà của các vì sao', và nếu có chuyện gì xảy ra với cô Trần, tôi không biết đám trẻ đó sẽ đi đâu."

Trong lời nói của hắn có uy hiếp trắng trợn.

"Thảm lắm, cũng chỉ là trở về điểm xuất phát thôi. Ai về nhà nấy, bước vào cuộc sống vốn thuộc về bọn họ."

Cuộc sống vốn có.

"Giống như bậc cha mẹ của họ, ở tầng dưới chót đau khổ giãy dụa, nhận hết khi uất ức và xem thường."

Hắn làm sao có thể cao cao tại thượng, nói ra loại lời này?

"Anh có biết, đối với những đứa trẻ kia mà nói, cô Trần có ý nghĩa như thế nào không?"

Lúc này, Trì Cận chuyển đề tài, "Chỗ tôi còn chuẩn bị một phần hiệp nghị quyên tặng, nếu cô ký giấy chuyển nhượng, tập đoàn Trì thị mỗi năm sẽ trợ cấp hai mươi vạn cho 'Ngôi nhà của những ngôi sao'.

Hắn quá hiểu lợi ích tối đa của việc này."

Mấy năm nay, việc của cô Trần được rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin.

Đợi tôi bán đất, sau đó hắn trợ cấp tiền, chỉ sợ hắn sẽ trắng trợn thổi phồng việc từ thiện của tập đoàn Trì thị, thu hoạch một làn sóng hảo cảm của người qua đường.

Bất luận nhìn thế nào, đối với Trì thị mà nói, đây đều là một vụ mua bán kiếm lời không lỗ.

"Cô nên suy nghĩ kỹ một chút. " Trì Cận nhìn thoáng qua đồng hồ, " Thời gian của tôi không đợi ai."

Nói xong, anh nâng cửa sổ xe lên.

Xe chạy đi.

- ------