Trong phòng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Lục Nghị chống cằm, nhìn chằm chằm con mèo nằm úp sấp trên bệ cửa sổ, trong mắt nóng lòng muốn sờ thử.
Con mèo uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.
"Tiểu Hoa không thích có người đụng vào nó đâu", tôi nhắc nhở.
"Thanh Thanh, em biết không", Lục Nghị vươn bàn tay trắng nõn, "Anh có bản lĩnh vuốt ve mấy bé mèo rất điêu luyện, tụi nó chắc chắn sẽ không kháng cự đôi tay thần kỳ này của anh."
Anh ra sức xoa hai bàn tay vào nhau tạo ra chút độ ấm rồi ngập ngừng đưa tay sờ cái đầu đầy lông của tiểu Hoa.
Giây tiếp theo, bàn tay thon dài trắng nõn của anh bị móng vuốt của tiểu Hoa đánh bay, rơi xuống sàn nhà.
Lục Nghị: "..."
Lục Nghị nhặt mấy ngón tay về, xấu hổ giải thích: "Khụ, cũng có thể là do con mèo này quá khác biệt với mấy con mèo em gửi cho anh."
Tôi bỗng cảm thấy quá mức hoang đường, nhịn không được cúi đầu hung hăng nhéo chân mình một cái.
"A!.... Đau."
"Em làm gì vậy?", Lục Nghị cau mày lại gần xem xét, "Sao lại tự nhéo mình tàn nhẫn như vậy?"
"Không có gì", tôi lắc đầu, "Em chỉ là có chút không dám tin tưởng."
Lục Nghị chống trán nỉ non: "Cũng đúng, anh cũng không dám tin, bốn năm trôi qua còn có thể gặp lại em."
"Bốn năm rồi anh không đi đầu thai sao?"
Anh ngẩng đầu, ánh mắt u oán nhìn tôi chằm chằm: "Đáng lẽ đã định đi đầu thai, nhưng mấy trăm con chó con mèo em đốt cho anh kia thì làm sao bây giờ?"
"...", tôi không hiểu sao có chút chột dạ, "Nhiều vậy sao?"
Lục Nghị ánh mắt chân thành: "Tiểu khả ái, em có muốn biết cảm giác trong nhà nuôi cùng lúc mấy trăm con mèo không?"
"Em có biết trong nhà lông lá bay dính khắp nơi, cảm giác như mình bị viêm phổi tới nơi rồi vậy?"
"Nếu không có Hắc Vô Thường giúp anh đến chia sẻ áp lực, anh thật sự sẽ chịu không nổi mà ch.ết thêm lần nữa đấy."
Tôi rụt rụt cổ: "... Vậy lần sau em bảo ông chủ tìm một đám mèo không có lông nhé."
Lục Nghị đỡ trán: "Em im miệng, đừng đốt nữa."
"Em muốn đốt cũng được, nhưng không được đốt nhiều. Thỉnh thoảng đốt một con gấu trúc xuống chơi là được rồi."
"Ò...", tôi không khỏi thất vọng, "Em sợ anh ở dưới đó quá cô đơn."
"Có một chút", Lục Nghị từ phía sau ôm lấy tôi, cọ cọ vào cổ tôi,"Nhưng anh biết có Thanh Thanh vẫn luôn nhớ đến anh, liền không cảm thấy cô độc nữa."
"Làm sao anh biết?" tôi hỏi.
"Tất nhiên anh biết rồi. Anh còn đi tìm Hắc Vô Thường nhờ giúp đỡ. Anh ta nói sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng. Thuận tiện anh ta còn bảo anh khuyên em, các nghiệp vụ dưới địa phủ có hạn, bảo em đừng gửi đám chó mèo xuống gây áp lực cho anh ta nữa."
"Nguyện vọng?", tôi sững người, "Hắc Vô Thường mà anh nói có phải mặc đạo bào màu đen không?"
"Nói nhảm."
"Còn bịt mắt?"
"Sao em biết?"
"...Tất nhiên là em biết rồi. Hôm qua em còn mắng anh ta là kẻ lừa đảo trên mạng đấy."
Lục Nghị dở khóc dở cười nói: "Thật đúng là Hạ Thanh Thanh mà anh biết."
"Không sao, tính tình anh ta rất tốt, sẽ không so đo với em."
Tôi cẩn thận vuốt ve ngón tay anh, trong lòng cảm thấy có chút chua xót khó tả.
"Lục Nghị"
"Ơi?"
"Ngón tay này của anh sao lại dễ rơi ra như vậy? Là tại vụ tai nạn xe lần đó sao?"
Anh ngẩn người: "Tai nạn xe?"
"Ừm, em nghe nói ngày đó anh xảy ra tai nạn xe, cũng không biết tại sao em bị mất trí nhớ. Cái gì em cũng không nhớ rõ. Nhưng vẫn nhớ là muốn gặp anh, nhưng cuối cùng em cũng không gặp được."
Ký ức của tôi dường như có chỗ đứt đoạn.
"Em chỉ nhớ mình đang vui vẻ tan tầm về nhà, khi tỉnh lại liền thấy bản thân đã ở bệnh viện nhận được tin anh đã mất."
"A, vậy sao. Không nhớ rõ cũng tốt", Lục Nghị lẩm bẩm nói.
"Hả?"
Anh chớp chớp mắt trả lời câu hỏi trước đó: "Không phải do tai nạn xe. Do anh ở địa phủ quanh năm không thấy ánh mặt trời nên bị loãng xương."
"???"
"Anh nói đau thắt lưng hay viêm phổi em còn hiểu được. Loãng xương là chuyện quái gì nữa?"
Lục Nghị buồn bực cười khẽ, vỗ mặt tôi đầy cưng chiều: "Thanh Thanh, em thật sự là một chút cũng không thay đổi."
Tôi ngẩng đầu lên, liền không phòng bị mà nhìn vào đôi con ngươi màu nâu nhạt của anh. Cặp mắt ấy vẫn trong vắt tràn đầy tình yêu gợn sóng lăn tăn, sâu sắc không thấy đáy.
Tôi nhịn không được lại gần, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh, cảm nhận lông mi anh khẽ run.
"Em rất nhớ anh"
Đã bốn năm rồi. Bốn năm không có anh.
"Thanh Thanh", đôi mắt Lục Nghị thâm thúy, nụ hôn lưu luyến từng chút lan tràn, "Anh cũng rất nhớ em."