Bốn mươi năm sau.
Tôi nằm trên giường cấp cứu ở bệnh viện, bình thản nhắm mắt lại.
Bốn phía sương trắng, miễn cưỡng chỉ có thể thấy được một con đường phía trước.
"Ơ, là em sao", vẫn là chị chủ tiệm quan tài xinh đẹp mặc sườn xám, tay phe phẩy cây quạt hương bồ, "Mau đi đi, bọn họ đang chờ em đấy."
Tôi kéo lê thân thể đã già bước lên cầu Nại Hà.
Mọi thứ trước mắt tôi dần trở nên rõ ràng.
Hai bên cầu, khắp nơi hoa bỉ ngạn nở rộ, không gian như được nhuộm một màu đỏ rực.
Ở phía bên kia của cây cầu có ba bóng người cao gầy.
Hắc Bạch đứng ở hai bên.
Một người nữa, là Lục Nghị.
Hắn không thay đổi chút nào, nhìn về phía tôi với ánh mắt chứa đựng đầy sao.
"Lục Nghị!"
Tôi dùng hết toàn lực chạy về phía bờ, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng, nếp nhăn mờ đi, mái tóc hoa râm dần dần nhuộm lại thành màu đen.
Khoảnh khắc tôi nhào vào lòng anh, tất cả mọi thứ đều giống như lần đầu gặp gỡ.Người tôi nhớ nhung, cuối cùng cũng gặp lại.