Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Cô Cảnh Sát Đáng Yêu - Chương 9: Đi công tác ở Hoa Thụ




Để làm việc được thuận lợi, Lộ Phi Nhi thuê một phòng trọ ở gần sở cảnh sát, nhà không được mới lắm, cô thuê một phòng ở lầu ba. Lúc đầu hy vọng có thể tìm người thuê cùng, nhưng lại nghĩ lúc còn ở trường học, mấy người ngủ trong một phòng, thật sự là không muốn tiếp tục sống chung với người khác nữa, mặc dù cô phải gánh vác tiền thuê nhà ở thành phố không nhỏ, nhưng mà đổi lại có thể được tự do, xem như cũng đáng giá.

Nhớ lúc trước còn ở trường học, mấy sinh viên nữ cùng sống trong một phòng rất hòa thuận, nhưng mà một số người có thói quen khiến Lộ Phi Nhi rất ghét, ví dụ như về mặt vệ sinh, lỗ mũi của cô hơi nhạy cảm, có phản ứng rất lớn với mùi vị, bất kể là mùi không không tốt hay mùi thơm nồng nặc, cô đều không thích. Cô cũng không thích trên người mình có có mùi vị, cho dù đó là là mùi đặc biệt của cơ thể, có thể nói ở một phương diện nào đó, cô có tính đặc biệt thích sạch sẽ.

Ra ngoài đi học nhiều năm như vậy, Lộ Phi Nhi vô cùng nhớ những lúc còn sống ở nhà, thích tự bản thân mình nấu cơm ăn, hễ là người ra ngoài đi học, nhất định đều đã ăn đủ loại cơm tiệm, nhất định cũng ăn đủ các loại mì ăn liền, trừ khi không thể khác được, nếu không tuyệt đối Lộ Phi Nhi sẽ không ăn mì ăn liền. Hôm nay sếp cho cô nghỉ, cho nên chiều nay cô về sớm. Lộ Phi Nhi xách theo cánh gà hôm qua còn về nhà, khó có được một ngày nghỉ, cô nghĩ nhất định mình phải thư giản một phen mới được. Về nhà thay quần áo, vừa xem ti vi lại vừa lấy cánh gà ra gặm, bởi vì hôm qua còn rất nhiều. Lộ Phi Nhi đặc vào trong tủ lạnh, khá tốt, mùi vị dường như vẫn không đổi, Lộ Phi Nhi cảm thấy hương vị của cánh gà thật sự rất ngon, bất tri bất giác ăn thật nhiều, dĩ nhiên cô cũng nhớ đến người đưa cánh gà cho mình, không biết đội trưởng Lý Thanh Lưu đối xử với cô như vậy là có ý gì. Phải biết rằng anh không ấy không phải là cấp trên trực tiếp của cô, nhưng mà cũng coi như là là một nửa cấp trên đi, anh đánh giá cô như thế nào cũng không quan trọng mấy.

Thực ra, Lộ Phi Nhi cảm thấy bộ dạng của Lý Thanh Lưu thật sự rất tốt, lúc cười xấu xa, lúc nghiêm túc, ánh mắt lại sắc bén như thế, nhìn anh tuổi cũng không còn nhỏ, nhất định là đã kết hôn rồi. Một người đàn ông ưu tú như vậy, sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào chứ? Lộ Phi Nhi phát giác bản thân cô thật sự rất thích nhìn thấy anh, thậm chí còn cảm thấy được sự hồi hộp.

Sáng sớm, Phó cục trưởng Vương giao cho Lý Thanh Lưu hướng dẫn đội điều tra đi họp, phòng kỹ thuật cử Lộ Phi Nhi và Trì Ba tham dự, còn có bác sĩ pháp y Bạch Mai nữa. Trong phòng hội nghị, không khí rất nặng nề, mỗi khi đến lúc họp, ở đây luôn có khói trắng lượn lờ, đàn ông đều có sở thích này, mặc dù Lộ Phi Nhi nhạy cảm với mùi vị, nhưng lại không chán ghét mùi thuốc lá, bởi vì ba cô cũng là một người nghiện thuốc lá, vậy nên ngửi mùi thuốc lá này khiến cô cảm thấy thân thiết, có đôi khi cũng rất nồng nhưng cũng không tỏ vẻ chán ghét.

Rèm cửa được kéo lại, Phó cục trưởng Vương trực tiếp lên tiếng, “Trong tháng sáu vừa rồi, ở huyện Hoa Thụ xảy ra hàng loạt những vụ án đột nhập vào nhà giết người cướp tài sản, mọi người nhìn một chút đi.” Đèn chiếu không ngừng chiếu một số hình ảnh ở hiện trường lên tường, Lộ Phi Nhi nhìn thấy chỉ có một cách nghĩ, máu tanh, tàn nhẫn! Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ khi nhìn những hình ảnh như thế.

“Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, tài liệu đều ở trong tay mọi người, thời gian cấp bách, tự mình xem đi, cấp trên rất coi trọng những vụ án hàng loạt này, phần tử gây tội khá hung bạo, đã làm cho những người dân sống xung quanh vô cùng hoảng sợ, một câu thôi, kỳ hạn phá án, đối với một kẻ giết người đốt thi thể, thậm chí ngay cả một em bé tám tuổi mà tên hung thủ cũng không buông tha, nhất định phải nhanh chóng truy bắt hắn về quy án, làm không xong thì về nhà ôm con đi.” Phó cục trưởng Vương dường như chịu đựng khá nhiều áp lực, nhìn giọng điệu và vẻ mặt khi nói chuyện của ông ấy mà xem, chuyện này từ trước đến nay chưa từng có bao giờ, ông quay đầu nói với Lý Thanh Lưu:

“Lý Thanh Lưu, cậu chỉ đạo cấp dưới của cậu, còn người của phòng kỹ thuật nữa, mau đến hiện trường vụ án, nhất định phải nhanh chóng phá án, bây giờ đã hơn sáu giờ, một khi trời mưa, rất nhiều chứng cứ có thể bị cuốn trôi mất đó.”

“Vâng, chúng tôi sẽ xuất phát ngay lập tức.” Lý Thanh Lưu đứng thẳng tắp, khí thế của một người lính vô cùng lớn.

“Lãnh đạo trong cục chúng ta nhất định sẽ hết sức phối hợp, nhân vật quan trọng làm cho người ta, yêu cầu kỹ thuật xuất kỹ thuật, trên chỗ đồng chí cũng sẽ hết sức phối hợp, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh chóng phá án.”

“Rõ!”

Ra khỏi phòng họp, Lộ Phi Nhi có phần luống cuống, ý tứ của cấp trên là phải xuất phát ngay bây giờ sao? Nếu bây giờ lái xe đến huyện Hoa Thụ thì ít nhất cũng phải hơn hai giờ, sẽ không có khả năng quay về trong ngày, chẳng lẽ bọn họ không mang theo vật dụng, quần áo để tắm giặt sao?

“Đi mau! Mang theo hộp dụng cụ.” Trì Ba đến thúc giục cô, bây giờ Lộ Phi Nhi cũng không quản đến chuyện đó nữa rồi.

Vội vàng lên xe xuất phát, lần này bọn họ đi tổng cộng bảy người, ngoại trừ Trì Ba, Lộ Phi Nhi và Bạch Mai ở ngoài, còn lại là bốn người trong đội điều tra. Lộ Phi Nhi, Trì Ba, Bạch Mai và Lý Thanh Lưu cùng ngồi một xe, xe còn lại ba người Vân Tùng, Ninh Vệ Đông và Chu Kiến. Lúc khởi hành cũng không tồi, lát sau đến đường cao tốc thì vô cùng lắc lư, Lộ Phi Nhi thấy Lý Thanh Lưu đã cố gắng hết sức để tránh cho xe khỏi lắc lư, nhưng mà rõ ràng là hiệu quả không được lớn lắm, lại thêm bụi đất nữa, bọn họ đi trên đường này thật sự là chịu không ít dày vò.

“Không sao chứ?” Trì Ba quan tâm hỏi, anh thấy vẻ mặt Lộ Phi Nhi tái xanh, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

“Không sao!” Lộ Phi Nhi cười gắng gượng, xem ra là do gần đây tăng ca, không có nghỉ ngơi tốt, cho nên say xe rồi. Lộ Phi Nhi thấy trong kính chiếu hậu, Lý Thanh Lưu cũng nhìn cô một cái, trong lòng không khỏi lo lắng, để cho cấp trên biết bản thân vô dụng, thật sự là đủ xui xẻo mà. Nhìn Bạch Mai người ta thì vô cùng bình tĩnh.

Đi ngang qua một thị trấn nhỏ, Lý Thanh Lưu dừng xe, tự mình bước xuống, đi đến một quán ăn nhỏ, chỉ chốc lát sau đã quay lại, trong tay cầm theo một túi ni-lon nước, tiếp sau đó xe của bọn người Vân Tùng cũng dừng lại.

“Uống nước đi! Sau đó lại lên đường tiếp.” Lý Thanh Lưu nói với bọn họ, sau đó ra hiệu cho Lộ Phi Nhi và Trì Ba xuống xe, trong lòng Lộ Phi Nhi miễn bàn là khó chịu biết bao nhiêu, bởi vì dáng vẻ của bản thân cô nên mới khiến anh làm như vậy sao! Nhận lấy nước rồi nói một tiếng cảm ơn.

“Cậu không sao chứ?” Ninh Vệ Đông cũng thấy bộ dạng của Lộ Phi Nhi, bất ngờ qua hỏi, nhưng mà anh thật sự rất lo lắng.

“Không sao, cảm ơn!” Lộ Phi Nhi cũng không nhìn anh, không muốn để cho anh một chút hy vọng nào.

Hành động của hai người đều rơi vào trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều coi như không có gì, nên phàn nàn thì phàn nàn, nên uống nước thì uống nước, nghỉ ngơi một chút, mọi người lại tranh thủ thời gian lên đường. Đến đồn công an huyện, trước đây Lý Thanh Lưu và người phụ trách vụ án ở đây có qua lại một chút, đoàn người lại ‘ngựa không ngừng vó’ chạy tới hiện trường vụ án.

Huyện Hoa Thụ là một nơi khá lớn, trung tâm huyện xem như là khu thương mại, hai bên đường cái đều là cửa hàng, đoàn người và xe của Lộ Phi Nhi dừng lại ở thị trấn Đông Giao, vẫn còn chưa xuống xe, đã thấy rất nhiều người vây quanh nơi đó, dây phong tỏa được kéo xung quanh căn nhà bị thiêu cháy, còn có mấy cảnh sát địa phương canh giữ ở xung quanh, nhìn thấy bọn họ đến, thì tự động nói tình hình cho bọn họ.

Căn nhà hẳn là chỉ cháy bên trong, vẫn chưa bị thiêu hủy hoàn toàn, Lộ Phi Nhi và Trì Ba ở bên ngoài tìm kiếm những chứng cứ liên quan. Hiện tại, Trì Ba chịu trách nhiệm chụp ảnh, Lộ Phi Nhi giúp đỡ tập hợp những chứng cứ cảnh vật xung quanh, nhưng mà sau khi Trì Ba chụp ảnh xong, anh kiểm tra lại một lần nữa, tránh khỏi bị quên, bởi vì dù sao Lộ Phi Nhi vẫn là một người mới.

Khi Lộ Phi Nhi bước vào nhà, trước tiên là quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, phần lớn trong phòng đều bị thiêu hủy, khi cô nhìn đến thi thể, thật sự là khiếp sợ không nói nên lời, một trận choáng váng ụp tới, may mà được người phía sau giữ lấy thắt lưng. Là Lý Thanh Lưu đỡ cô, Lý Thanh Lưu nhíu mày, nói:

“Bây giờ không phải là lúc cô có thể yếu đuối, việc đáng sợ không phải là những nạn nhân này, mà là những kẻ gây nên tội ác này. Nếu không làm được thì thay đổi người khác ngay lập tức.”

“Tôi có thể làm được!” Lộ Phi Nhi thật muốn khóc mà, cô cho rằng dù Lý Thanh Lưu có bất mãn đến mấy cũng sẽ không nói thẳng trước mặt người khác, không chút lưu tình như vậy khiến Lộ Phi Nhi thiếu chút nữa rơi nước mắt rồi.

Lộ Phi Nhi lấy lại tinh thần, bắt đầu làm việc của mình. Lý Thanh Lưu cũng không truy cứu nữa, quay qua hỏi Bạch Mai:

“Thế nào rồi?”

“Nạn nhân là một nam, một nữ và một đứa bé, vết thương chí mạng của người lớn là do vết dao gây nên, còn đứa này… Là bị người ta dùng một thanh sắt dài 150cm xuyên qua bụng đính lên cạnh giường. Những cái khác còn phải đợi về xét nghiệm rồi mới biết được.” Tuy Bạch Mai đã quen nhìn những vụ án lớn, nhưng vụ án này cũng khiến cho cô cảm thấy một mặt yếu đuối của mình.

“Súc sinh!” Lý Thanh Lưu mắng to một tiếng.

“Nhất định phải tóm được hắn ta!” Vân Tùng đứng bên cạnh, nhìn thấy một màn thảm kịch như thế này, đến anh là một người đàn ông to con lực lưỡng mà cũng không chịu nổi nên đi ra khỏi phòng.

Kiểm tra hiện trường vụ án xong, vận chuyển thi thể đi, lần này bọn họ chọn bệnh viện trong trấn để làm việc. Mượn phòng phẫu thuật ở đây để khám nghiệm tử thi. Lộ Phi Nhi và Trì Ba tranh thủ thời gian bước đầu phân loại chứng cứ mang về từ hiện trường, sau đó cử người đưa về cục để xét nghiệm, ở đây căn bản không làm được cái gì cả, chỉ có thể thí nghiệm đơn giản một chút mà thôi.

Đến ba giờ chiều, Trì Ba và Lộ Phi Nhi mới xong việc, đồng nghiệp ở đồn cảnh sát ân cần đưa mì ăn liền đến cho bọn họ, Lộ Phi Nhi thật sự ăn không vào nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc nên chỉ có thể buộc bản thân cố gắng ăn cho hết.

“Tiểu Lộ, còn suy nghĩ đến chuyện bị phê bình hả?” Trì Ba cũng không ngẩng đầu lên vừa ăn mì ăn liền vừa hỏi.

“Không có, chỉ là trong lòng hơi ckhó chịu mà thôi, chứ không phải bởi vì bị phê bình.” Lộ Phi Nhi phát hiện bản thân càng ngày càng yếu đuối, không biết là do bản thân hay do gần đây cô gặp nhiều vụ án giết người, chẳng lẽ cô thật sự không nên chọn ngành này sao?

“Chúng ta làm việc này, cô cũng đừng nên bởi vì thấy nhiều mà sinh ra cảm xúc tiêu cực đấy!” Rốt cuộc Trì Ba cũng ngẩng đầu lên.

“Hả? Sẽ không đâu.” Quả thật bởi vì hai vụ án gần đây mà Lộ Phi Nhi có rất nhiều cảm xúc.

“Bây giờ bắt đầu hoài nghi bản thân đã chọn sai chuyên ngành rồi phải không?” Trì Ba nở một nụ cười, “Lúc mới bắt đầu tôi cũng giống như vậy, nhưng mà, nếu bây giờ để cho tôi làm một người cảnh sát bình thường tôi lại không muốn.”

“Tôi cũng không nghĩ sẽ bỏ qua.” Lộ Phi Nhi không thể không thừa nhận, cô đúng là đã từng hoài nghi, nhưng mà cô không muốn bỏ cuộc.

“Làm cảnh sát điều tra, việc tiếp xúc với thi thể và các loại hiện trường gây án đa số phụ nữ sẽ không làm được, bởi vì phụ nữ quá cảm tính, nhưng mà phụ nữ cũng mặt lợi ích của phụ nữ, tôi hy vọng cô thành công, chỉ mong cô sẽ không khiến tôi nhìn sai.” Trì Ba ăn rất nhanh, đã bắt đầu húp nước rồi.

“Tôi thích công việc này, thích thì sẽ không bao giờ buông tay.” Vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, chứng tỏ quyết tâm của mình, nhìn thấy biểu hiện như thế của cô, Trì Ba bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này thật là! Đôi khi giống một người phụ nữ trưởng thành đầy lý trí, cũng có đôi khi lại rất đáng yêu. Lộ Phi Nhi rất hiểu bản thân mình, ưu điểm lớn nhất của cô là cố chấp, bất kể là lúc còn ở trường học hay những chuyện liên quan đến tình cảm, thậm chí với công việc hiện tại có tính khiêu chiến này.