Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Cô Cảnh Sát Đáng Yêu - Chương 34




Chương 34

Editor: Trần Thu Lệ

Giữa lúc Lộ Phi Nhi đang có tâm sự nặng nề, thầy cô giáo cũng đã bắt đầu có hành động, đầu tiên là tìm Tần Tranh và Vu Băng để hiểu rõ tình huống, sau đó là tìm Lý Minh Bác và Ninh Vệ Đông, hi vọng bọn họ có thể đè chuyện này xuống.

Tần Tranh quay lại, nói bên chỗ Ninh Vệ Đông vẫn tương đối im lặng, chỉ có điều người có liên quan trực tiếp cũng chính là sinh viên nữ kia cảm xúc vẫn còn vô cùng kích động. Cái này không cần bọn họ phải lo lắng.

Chiếm đoạt bạn trai của người khác, chung quy cũng do Vu Băng không đúng, dù cho là không có giành được gì, nhưng mà cô ấy vẫn có ý này, đây là điều mà tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được. Sau đó, Vu lqd Băng cố gắng hy vọng chị em trong phòng có thể hiểu được, Lộ Phi Nhi không biết người khác suy nghĩ như thế nào, nhưng cô thì lại không đồng ý. Bây giờ cô cũng không tâm trạng để quan tâm đến chuyện của người khác, cô đang rất rối rắm đấy! Trong lòng luôn suy đoán rốt cuộc bố mẹ của Lý Thanh Lưu là ai, làm sao có thể biết nhanh như vậy được.

Khi gần tối, Lộ Phi Nhi trở lại phòng ngủ trước,bởi vì có tâm sự nên ở căn tin cô ăn rất ít, trở lại phòng ngủ chỉ có một mình Vu Băng ở đó.

“Sao chỉ có một mình cậu vậy?” Ý tứ của Lộ Phi Nhi là lo lắng chỉ có một mình cô ở lại phòng sẽ bị người khác tìm tới cửa, không phải Tần Tranh nên bố trí người ở cùng với cô ấy sao?

“Bối Bối đi mua cơm rồi.” Lúc này, tâm trạng của Vu Băng có vẻ hơi sa sút, đều là chị em, đáng nhẽ Lộ Phi Nhi nên an ủi cô, nhưng mà đối với cô có chút ý kiến, chuyện tình cảm không ai có thể nói rõ được, Vu Băng nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lộ Phi Nhi, trong lòng cũng hiểu rõ.

“Nhất định cậu cũng đang trách mình đúng không? Mình biết, các cậu coi mình là chị em cùng phòng nên mơi ra mặt giúp đỡ, nhưng thật ra trong lòng các cậu vẫn đang giận mình.” Vu Băng nhìn Lộ Phi Nhi, trong mắt cô ấy đã có nước mắt, Lộ Phi Nhi bị cô ấy nói như vậy cũng không biết phải trả lqd lời như thế nào, bởi vì cô ấy nói đúng, thực sự cô đã nghĩ như vậy, nhưng mà Lộ Phi Nhi cũng hơi bất ngờ, Vu Băng khiến Lộ Phi Nhi cảm thấy cô ấy là vô cùng thông minh, chính là kiểu người từ trước đến nay sẽ không bao giờ nói ra tâm sự của mình với người khác, người như vậy mà lại có thể làm ra chuyện không lí trí như vậy, thật sự rất khó hiểu.

“Lúc đầu, bọn mình không nhận ra, nhưng mà thực tập ở đơn vị, bọn mình từ từ hiểu rõ, anh ta giống như ánh mặt trời, chính xác là dịu dàng như ngọc, anh ta rất biết chăm sóc người khác, giống như một người anh trai chăm mình vậy, mình biết trong lòng anh ta không có mình, anh ta thường xuyên nhắc tới bạn gái của anh ta, sẽ nói với mình cô ấy đáng yêu biết bao nhiêu, thật bộ dạng của cô ấy không hề xinh đẹp, nhưng mà trong mắt anh ta, cô ấy là thiên sứ. Mình lqd biết mình yêu anh ta, mình biết sẽ không có khả năng, mình là một người thực tế, làm sao có thể làm ra chuyện không có đầu óc như vậy chứ? Mình đã nói ‘Em nhận anh làm anh trai được không?’, anh ta liền vui vẻ đồng ý, sau đó mình cũng nhận ra người khác đã bắt đầu bàn luận rồi. Nhưng mình vẫn không thể buông tay. Gia thế của bạn gái anh ta rất tốt, mình hoàn toàn không so bì với cô ấy được. Mình biết bọn họ mới thích hợp, điều gia đình của mình và anh ta cũng không tốt, mình biết bọn họ mới thích hợp nhất.”

Nghe xong những lời nói của cô ấy, Lộ Phi Nhi cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, cô ấy cũng không phải là người xấu, Lộ Phi Nhi ngồi vào bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy bả vai Vu Băng,

“Mình biết con người phải đối mặt với thực tế, mình có thích anh ta nữa cũng không có tác dụng, thực ra mình cảm thấy anh ta đã sớm biết được tâm tư của mình, nhưng là đàn ông mà! Trong lòng bọn, điều quan trọng nhất vĩnh viễn không phải là phụ nữ. Anh ta có thích mình không? Bạn gái anh ta tới tìm mình, đáng lẽ mình có thể đúng lý hợp tình đuổi đi, nhưng mà mình không có, trong lòng mình muốn dò xét tâm tư của anh ta, đây là mình muốn cho mình một cơ hội cuối cùng. Mình muốn nhìn thấy tâm tư thật sự của anh ta. Chỉ có điều kết quả...” Nói tới đây, rốt cuộc nước mắt của Vu Băng cũng rơi xuống

“Anh ta vừa mới gọi điện thoại cho mình, nói là rất xin lỗi, là bạn gái của anh ta hiểu lầm, anh ta sẽ dẫn bạn gái đến giải thích với mình. Anh ta nói anh ta sẽ xử lý thật tốt.”

Lộ Phi Nhi cũng hiểu rõ, nhưng mà cô lại không biết an ủi Vu Băng như thế nào, “Sẽ tốt thôi, tất cả mọi thứ sẽ tốt thôi.”

“Ha ha... Mình bất chấp tất cả thiên hạ để làm chuyện xấu, nhưng mà... Phi Nhi, cậu đã từng nghe nói qua chưa? Ở trên thế gian này, có một số chuyện không có cách nào đạt được. Có một số người không có cách nào để đến gần, có một số chuyện không có cách nào để hoàn thành, không có cách nào chữa trị chỗ thiếu sót, càng không có cách nào có thể đoạt lấy tình cảm. Mình chỉ có thể đối mặt với hiện thực.”

Lộ Phi Nhi có thể nói gì chứ? Nói tình yêu? Nói thực tế? Hay là nói toàn bộ cảm giác tình yêu tay ba? Cho dù là người lí trí như Vu Băng cũng giải quyết không được .

Trên đời này không có một cuộc tình tan vỡ nào giống nhau. Dù sao thì vẫn phải lo cuộc sống trước rồi mới nói đến chuyện tình cảm. Cho nên không bị tình cảm tổn thương chỉ trong đồng thoại mới có.

Nhưng mà nếu đối tượng này là Lý Thanh Lưu thì cô nguyện ý chịu đựng loại đau khổ này, cô muốn mãi mãi kính trọng anh, mãi mãi yêu, bởi vì ích kỷ mà nói thì như vậy cũng là cho bản thân mình hạnh phúc.

Đi gặp bố mẹ chồng tương lai cũng chỉ là một cuộc sóng gió giữa người yêu với nhau, dưới sự áp lực của đàn ông lí trí và trường học, yên lặng kết thúc, Lộ Phi Nhi thấy Vu Băng hành động không đáng giá, làm lqd như vậy chỉ có cô ấy là bị tổn thương nhiều nhất, tuy rằng ngoài mặt cô ấy vẫn có dáng vẻ không sao cả, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra, trong lòng cô ấy đang chịu đựng dằn vặt rất lớn, Lộ Phi Nhi kể lại những lời Vu Băng đã nói cho Ngô Viện Viện nghe, Ngô Viện Viện cũng vô cùng kinh ngạc,

“Trên đời này, phụ nữ sẽ luôn luôn có một lần ngu ngôc như vậy.”

Đây lời nhận xét của Ngô Viện Viện, chỉ có điều Lộ Phi Nhi biết Ngô Viện Viện sẽ giúp đỡ, khuyên nhủ Vu Băng, như vậy có thể giảm thiểu sự hiểu lầm của các chị em, để cuộc sống của Vu Băng dễ chịu hơn một chút, chẳng qua người ngoài sẽ đánh giá không tốt, đều nói Vu Băng cướp bạn trai của người khác. Lộ Phi Nhi nghĩ, thực ra kết quả như vậy cũng là cho bản thân Vu Băng một chút trừng phạt, cô sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ nỗi đau này.

Cả ngày hôm nay tâm thần Lộ Phi Nhi đều không yên, bởi vì sắp đi gặp bố mẹ chồng tương lai, việc này làm sao có thể không căng thẳng chứ? Hiện tại có thể nói là thật hoang mang lo sợ, nhanh chóng tìm người bàn bạc, lúc đầu chỉ nghĩ muốn nói một chút với Ngô Viện Viện, nhưng lại bị con nhóc Tôn Bối Bối nghe lỏm được

“Cậu nói cậu muốn đi gặp bố mẹ chồng tương lai, oa, đây chính là việc lớn đấy nha! Mọi người mau tới đây nhanh lên.” Tôn Bối Bối miệng rộng nhanh chóng gọi người, tin tức này quá mạnh mẽ, tất cả mọi người đều dừng việc trong tay, bu lại.

“Phi Nhi, mau nói một chút, bạn trai cậu làm gì? Nói nhanh lên.” Thạch Thanh cũng hiếu kỳ, từ trên giường phóng xuống cái vèo, cũng may mấy người Lộ Phi Nhi đều nhìn thấy đã quen, nếu không thì thật sự đã giật mình rồi.

“Nhanh chóng khai báo đi!” Tần Tranh cũng ngồi chồm hổm trên giường đối diện, dự định chính thức mở một cuộc hội nghị, Vu Băng cũng đã cười lên rồi. Mắt thấy không thể thoát khỏi tình huống này, Lộ Phi Nhi cũng không cần phải giấu diếm, dù sao thì cũng đã đến nước này rồi.

“Mình quen anh ấy ở trong cục, xem như là cấp trên của mình, chỉ có điều hiện tại anh ấy là đặc công, đặc công vũ trang, là bộ đội đặc chủng.” Lộ Phi Nhi đỏ mặt nói

“Chờ một chút, Phi Nhi, cậu là nói cậu yêu đương với người khác ở dưới mí mắt của Ninh Vệ Đông?” Ngô Viện Viện phát hiện ra điểm này

“Ừhm!” Lộ Phi Nhi đưa ra một đáp án khẳng định, cho dù cô không thích nhắc đến Ninh Vệ Đông nhưng cô cũng không muốn nói chuyện về cậu ta với người khác.

“Nhanh nói một chút xem, bạn trai của cậu là dạng người như thế nào? Bao nhiêu tuổi, có thể có được Phi Nhi của chúng ta coi trọng, nhất định là không tầm thường chứ?” Ngô Viện Viện hối thúc, bình thường mọi người cũng ít quan tâm đến vấn đề này, đều bắt đầu gào to, Lộ Phi Nhi nhịn không được muốn cười, hít sâu một hơi, sau đó nghiêm mặt nói:

“Anh ấy là một người rất thông minh, giải quyết công việc không khéo, chẳng qua là đối xử với công việc lại vô cùng nghiêm túc, cũng rất nghiêm khắc, nếu mình làm sai anh ấy cũng không nể tình. Bình thường thì rất hiền lành, hơn nữa bản lĩnh cũng không tệ.” Cái này xem như trả lời rất đúng trọng tâm rồi.

“Bản lĩnh? Bản lĩnh gì?” Tần Tranh nghiêm túc hỏi

“Cái đó mà còn phải hỏi?” Ngô Viện Viện trách mắng, liếc mắt trừng Tần Tranh một cái, trong lòng Lộ Phi Nhi nghĩ vẫn là Ngô Viện Viện bênh vực cô, chỉ có điều... “Đương nhiên là bản lĩnh trên giường!”

“Ha ha...” mấy cô gái cười lăn lộn, Lộ Phi Nhi tức giận cấu véo cần cổ Ngô Viện Viện, cười đùa được một lúc, mới trở lại vấn đề chính. Đầu tiên, mấy cô gái tư vấn cho Lộ Phi Nhi nên mặc quần áo gì, Tần Tranh lấy áo đầm của cô ra, Tôn Bối Bối đưa một số bộ quần áo hàng hiệu đơn giản của cô. Chỉ có điều tất cả đều không hài lòng.

“Mình thấy hay là mặc đồ đồng phục cảnh sát đi!” Cuối cùng Ngô Viện lên tiếng, mọi người suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy như vậy cũng tốt.

Đến năm giờ chiều, rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng nhận được cuộc điện thoại mà cô chờ đợi đã lâu.

“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Lộ Phi Nhi không?” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói xa lạ.

“Xin chào, tôi là Lộ Phi Nhi.”

“Tôi đến đón cô, mời cô hãy ra trước cổng trường, tôi ở đây đợi cô.”

“Được.” Lộ Phi Nhi để điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, cô có chút căng thẳng

“Phi Nhi, cố lên, đừng lo lắng.” Mấy chị em trong phòng đứng thành một hàng, cùng động viên cô. Lộ Phi Nhi gật gật đầu, cứ như vậy sải bước đến cổng trường học.

Lộ Phi Nhi đi ra đến cổng, nhìn thấy một người đàn ông mặc Tây trang mang giày da, đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen, tràn đầy khí khái.

“Xin chào, tôi là Lộ Phi Nhi.”

“Xin chào, tôi tên là Hồng Xán, là thư ký của Tổng giám đốc Chu.” Người đó nói, chỉ có điều Lộ Phi Nhi nhíu mày, cô không biết ai là Tổng giám đốc Chu hết nha. Có lẽ là đã nhận thấy được thắc mắc của Lộ Phi Nhi, người đó lại nói tiếp, “Tổng giám đốc Chu chính là mẹ của đội trưởng Lý, bố của đội trưởng Lý là... người trong quân đội.”

“À... Cảm ơn.” Lộ Phi Nhi nghe anh ta nói giống như vẫn chưa hết ý, chỉ có điều Lộ Phi Nhi cũng không hỏi tiếp nữa, sớm muộn gì cũng biết không phải sao?

Xe chạy thẳng đến một căn biệt thự riêng biệt, ở đây vô cùng ấm áp, nhưng Lộ Phi Nhi nhạy bén thấy được bóng dáng của bảo vệ. Nhà Lý Thanh Lưu thật đúng là không tầm thường mà!