Có Bệnh

Chương 79: Hoàn




Edit: Mạn Già La

Ngày hôm sau, Khương Tiểu Mễ còn đang ngủ, nhưng Khương Chanh đã tỉnh táo lại, chủ động tìm Kiều Bình Sinh nói chuyện cả buổi sáng, sau đó Kiều Bình Sinh liên hệ với cơ quan phương diện tâm lý học, Khương Chanh nói:

“Con muốn tiếp thu trị liệu tâm lý.”

Cô bắt đầu hiểu rõ hơn bất kì ai hết, hiểu rõ muốn Khương Tiểu Mễ tốt lên thì chính cô phải tốt lên trước.

Lúc Khương Tiểu Mễ tỉnh lại là chập tối ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Khương Chanh đang canh giữ ở bên cạnh mình thì cực kì vui vẻ, lập tức từ trên giường bò dậy:

“Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ không đi làm vậy?”

Khương Chanh không biểu hiện ra bất cứ gì khác thường, cười nói: “Tiểu Mễ bị bệnh, không cảm thấy hửm?”

Khương Tiểu Mễ cử động tay chân, cũng không cảm thấy có gì khác thường, cười nói: “Không có cảm giác gì ạ, nhất định là mẹ chăm sóc con quá tốt, mẹ vất vả rồi.”

Nói rồi thì ôm lấy Khương Chanh, Khương Chanh cũng ôm Khương Tiểu Mễ thật chặt.

Khương Tiểu Mễ khi tỉnh dậy cũng không khác gì cô bé vào ban ngày trước đây, ngoại trừ cảm thấy Khương Chanh hôm nay có chút lạ lạ, luôn thích nhìn chằm chằm vào mình ra, thì cô bé vẫn hoạt bát như thường, không hề có chút ấn tượng gì về chuyện đêm đó, Kiều Ngộ An thậm chí còn từng ám chỉ cô bé, nhưng Khương Tiểu Mễ không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí còn cảm thấy Kiều Ngộ An rất kỳ lạ.

Cô bé cũng không thèm để ý đến Kiều Ngộ An, thấy Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh đều tới, ngay cả người yêu của cậu út ở biệt thự số 2 cũng tới ở, trong nhà hiếm khi xuất hiện nhiều người như thế, cô bé rất vui còn có chút phấn khích.

Ngay cả hai nữ cảnh sát phụ trách giám sát cũng cảm thấy có chút khó tin, bọn họ đã từng nhìn thấy một Khương Tiểu Mễ khác, đối với một Khương Tiểu Mễ phù hợp ở độ tuổi này nên thấy có chút thần kỳ, nhưng lại cảm thấy đây mới là dáng vẻ của một đứa trẻ nên có.

Bữa cơm chiều Khương Tiểu Mễ ăn khá nhiều, khẩu vị cũng không hề bị ảnh hưởng chút gì, nhưng chắc là ngủ quá nhiều, còn là chập tối mới tỉnh dậy, nên 8h30 tối đến giờ cô bé nghỉ ngơi nhưng cô bé vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, vẫn nháo có thể không ngủ được không, dù sao cũng đã được nghỉ rồi, cô bé muốn chơi thêm một chút.

Kiều Ngộ An nhìn sang Kiều Bình Sinh, Kiều Bình Sinh cười:

“Có gì không thể đâu, nhưng không thể quá mười giờ, phải nghỉ ngơi hợp lí.”

“Dạ vâng, ông ngoại.”

Tiểu Mễ ban đêm thích Thời Niên, Khương Tiểu Mễ ban ngày hoạt bát sôi nổi cũng rất thích Thời Niên, cứ quấn lấy hắn chơi mãi, sự không được tự nhiên của Thời Niên cũng vì Khương Tiểu Mễ mà tan biến hết, mãi đến 9 giờ 45, Khương Tiểu Mễ nói được thì làm được về phòng đi ngủ.

Khương Tiểu Mễ đã ngủ, nhưng mọi người lại không tài nào đi ngủ được, đều đang đợi ở phòng khách, chờ đợi Khương Tiểu Mễ kia có thể còn xuất hiện tiếp hay không.

Chưa bao giờ biết nửa tiếng thôi thế mà cũng dày vò người ta đến vậy, nhưng cũng may vẫn đã tới rồi, lúc 10 giờ 30 tất cả mọi người nhìn lên phía cầu thang trên tầng hai, nhưng không có chút âm thanh nào truyền đến, từ 10 giờ 30 đến 10 giờ 35, đều không có.

Sau đó, Kiều Ngộ An lên lầu xem, nhưng rất lâu cũng không xuống lầu, kết quả này đã cho mọi người biết đáp án.

Gần nửa tiếng sau, Kiều Ngộ An từ trên lầu đi xuống, ngồi đối diện mọi người:

“Con bé tỉnh rồi, nhưng con bé không muốn đến biệt thự số 4, chỉ đứng bên cửa sổ không nói gì cả.”

Kiều Bình Sinh nghe vậy gật đầu:

“Có lẽ do đã giết chết ác ma trong lòng rồi, nên cũng không cần rèn luyện kỹ năng gì nữa, thay đổi được là chuyện tốt, cứ thong thả.”

Khương Chanh không thất vọng, cũng không nhụt chí, tự lẩm bẩm:

“Sẽ ổn thôi.”

Đúng vậy, sẽ ổn thôi, luôn sẽ ổn thôi.

Hai ngày sau, người nhà Bành Vĩ Dương đến Dung Thành nhận xác, không tỏ ý phản đối gì với điều tra của cảnh sát, vô cùng bình tĩnh, nghe nói vợ chồng họ đã ly thân gần mười năm, đã không còn tình cảm gì từ lâu.

Một tuần sau, cảnh sát cũng rút lực lượng cảnh sát khỏi Tứ Quý Nhập Mộng, đối với vụ án Khương Tiểu Mễ đâm chết Bành Vĩ Dương không bị lập án hình sự, giao trách nhiệm cho phụ huynh quản giáo nghiêm thêm.

Còn Khương Chanh bắt đầu tiếp thu can thiệp tâm lý hàng tuần, có lẽ thật sự có hiệu quả, có lẽ trái tim cô có thể vì Khương Tiểu Mễ mà chống lại hết thảy, tóm lại là cũng không nhìn ra cô có gì khác so với trước, đối xử với mọi người đều rất nhiệt tình, còn Khương Tiểu Mễ tuy mỗi đêm đều vẫn sẽ tỉnh lại, nhưng không đến biệt thự số 4 nữa, thời gian tồn tại của một nhân cách khác cũng dần ngắn lại.

Thời Niên từng hỏi Kiều Ngộ An, chị là thật sự tốt rồi sao? Kiều Ngộ An nói: Có lẽ thế, dù sao Tiểu Mễ cũng là cả thế giới của chị ấy mà.

Thời Niên im lặng hồi lâu: “Cho nên em cũng tốt rồi, anh cũng là cả thế giới của em.”

Kiều Ngộ An cười nhìn hắn: “Miệng bôi mật à? Nói chuyện ngọt thế.”

“Muốn nếm thử không?”

“Không được không được.” Khi hai người nói chuyện là vừa mới làm xong không bao lâu, lại hôn nữa, Kiều Ngộ An cảm thấy mình lại phải vất vả thêm một chuyến, nhưng Thời Niên vẫn hôn lên, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nói với anh: “Vất vả rồi.”

“Vất vả gì hửm?” Kiều Ngộ An híp mắt nhìn hắn.

“Gì cũng vất vả, vất vả gặp được em, vất vả chữa lành cho em, cái gì cũng vất vả cả.”

Kiều Ngộ An cười, nhắm mắt lại: “Ừ ừ, vậy phải mát xa cho tốt vào nhé.”

Thời Niên cười cười, tiếp tục xoa eo cho Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An được phục vụ rất thoải mái, lơ mơ sắp ngủ, ý thức cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là, sắp ăn tết rồi.

Năm nay hẳn là một năm đặc biệt náo nhiệt, Khương Chanh đang dần tốt lên, thời gian một nhân cách khác của Khương Tiểu Mễ tồn tại cũng đang từng chút giảm bớt, còn bên cạnh anh có Thời Niên.

Thật tốt.

Nhưng những điều tốt đẹp cũng không hề ít, ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch, là một lần Kiều Ngộ An trực ca đêm lần cuối trước thềm năm mới, đêm ba mươi dậy sớm tan làm anh đến khoa não thăm Tiểu Lôi, tình cờ gặp được chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Tôn cười nhìn Kiều Ngộ An:



“Nếu chú dự tính không sai, mấy ngày nữa Tiểu Lôi sẽ tỉnh, xem như quà năm mới.”

Có lẽ Kiều Ngộ An ngay từ đầu đã tin chắc vào điều này nên không có phản ứng gì đặc biệt, anh chỉ trịnh trọng cảm ơn chủ nhiệm Tôn: “Món quà rất đặc biệt, vất vả rồi.”

Tiểu Lôi vẫn nằm trên giường bệnh, nhưng toàn bộ các loại thiết bị trên người khi trước đã được cởi bỏ, vết thương cũng đã lành hết, sắc mặt hồng hào, tựa như chỉ đang ngủ mà thôi, Kiều Ngộ An nói chuyện với cậu bé chốc lát, trước khi đi thì lấy một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn đặt dưới gối Tiểu Lôi:

“Năm mới vui vẻ, một năm bình an, năm sau chú sẽ dẫn người rất ưu tú mà chú đã nói với con cùng đến thăm con.”

Kiều Ngộ An nhéo má Tiểu Lôi: “Con nhất định sẽ thích chú ấy.”

Lúc Kiều Ngộ An rời khỏi phòng bệnh, ngón út của Tiểu Lôi lại đột nhiên nhúc nhích một chút, giống như im lặng đáp lại.

Khi lái xe trở lại Tứ Quý Nhập Mộng, Triển Đồ đang cùng Khương Tiểu Mễ treo đèn lồng trong sân, không chỉ biệt thự số 1 mà cả khu Đông đều được giăng đèn kết hoa, không khí đặc biệt của dịp năm mới.

Kiều Ngộ An xuống xe, dựa vào thành xe nhìn một lúc, Khương Tiểu Mễ vẫy tay chào anh:

“Cậu út, buổi tối nhớ lì xì cho con nha.”

Kiều Ngộ An mỉm cười: “Được.”

Thời Niên không biết từ lúc nào đã đi ra, đi tới bên cạnh anh, hắn mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, có lẽ là sợ lạnh, toàn bộ khóa kéo đều kéo lên tận trên cùng, che mất nửa cằm, cả khuôn mặt trông cũng nhỏ hơn, cực kì làm người ta muốn nựng.

Ông xã của mình, muốn nựng thì nựng thôi, Kiều Ngộ An nắn nắn: “Buổi tối cũng lì xì cho em.”

“Em cũng cho anh.” Thời Niên cười: “Đi ngủ lát đi, làm việc vất vả rồi.”

“Ngủ cùng anh một lát.” Kiều Ngộ An đưa tay kia luồn vào vạt áo Thời Niên, nhéo eo hắn.

Trước đây vào lúc này Thời Niên đều sẽ không từ chối, hắn một chút cũng không chống đỡ được tán tỉnh, nhưng lúc này Thời Niên lại không chút do dự nắm lấy tay anh kéo ra:

“Anh đi ngủ mình đi, em muốn đi treo đèn lồng.”

Nói xong đi tìm Khương Tiểu Mễ và Triển Đồ, Kiều Ngộ An nhìn hắn đi xa, mỉm cười.

Anh có thể hiểu được cảm giác mới lạ của Thời Niên đối với năm mới, có lẽ mỗi một năm trước đây hắn chưa bao giờ trải qua vui vẻ trọn vẹn, thậm chí còn sợ hãi và bài xích tiếng nói cười, đây là lần đầu tiên trong mười năm, hắn muốn vui chơi, cũng có cảm giác mới mẻ, có lẽ cũng không khác Khương Tiểu Mễ.

Niên Niên muốn ăn tết.

Kiều Ngộ An sẽ không ngăn, cũng không ngăn được, đành để hắn đi chơi, còn mình xem một lúc rồi về nhà đi ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài đến ba giờ chiều, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Kiều Ngộ An bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ có lẽ sau khi mình thật sự bị ăn sạch sẽ thì không còn sức quyến rũ nữa, thế mà để mình anh ở nhà một mình.

Nhóc không lương tâm, Kiều Ngộ An quyết định sau năm mới phải chăm sóc bản thân thật tốt chút, không cho hắn chạm vào.

Nhưng vừa xuống giường chuẩn bị đi vệ sinh, Thời Niên đã mở cửa phòng ngủ đi vào, nhìn thấy Kiều Ngộ An, mỉm cười: “Dậy rồi à? Ngủ có ngon không?”

Tất cả cảm xúc nhỏ nhoi của Kiều Ngộ An đều bị nụ cười của Thời Niên làm tan biến, cảm thấy có số thứ thật ra có thể vừa dùng và bảo dưỡng được.

“Chơi vui không?” Kiều Ngộ An đi qua hôn Thời Niên một cái.

Thời Niên gật đầu, giống như trẻ con vậy, Kiều Ngộ An thích hắn như thế, Thời Niên cũng nên như vậy.

Kiều Ngộ An đi rửa mặt một chút, thay bộ quần áo rồi cùng Thời Niên ra cửa.

Hôm nay anh đã 29 tuổi, đã rất lâu không có trải qua cảm giác đón năm mới là như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy cả khu Đông đều được trang trí giăng đèn kết hoa, trong lòng chợt có chút hưng phấn, đây là năm đầu tiên anh với Thời Niên bên nhau.

Đi vào biệt thự số 1, Khương Tiểu Mễ còn đang chơi đùa với Triển Đồ, Triển Đồ nhìn không giống người lớn 26 tuổi chút nào, mà cứ như trạc tuổi Khương Tiểu Mễ vậy, nóc nhà cũng suýt nữa bị người dỡ luôn, nhưng cũng không ai cấm thấy ồn ào, tết mà, phải náo nhiệt chứ.

Khương Tiểu Mễ nhìn thấy Kiều Ngộ An xuất hiện thì chạy tới:

“Lì xì lì xì.”

Kiều Ngộ An cho bao lì xì, Thời Niên cũng cho bao lì xì, Khương Tiểu Mễ cười tủm tỉm: “Con cũng chuẩn bị quà cho hai người á.”

Hai người đều rất tò mò, nghe theo lời Khương Tiểu Mễ cúi người xuống, trên má cả hai đều bị Khương Tiểu Mễ hôn cái chụt thật kêu: “Nụ hôn của bổn công chúa không dễ cho ai đâu nha.”

“Được rồi.” Kiều Ngộ An vẫn cảm thấy mình có chút thiệt, nhưng Thời Niên lại rất vui vẻ.

Thời Niên luôn cảm thấy chỉ có trẻ con mới nhận được lì xì trong ngày Tết, nhưng không ngờ lúc ăn cơm tất niên Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh không chỉ cho Khương Tiểu Mễ mà còn cho cả hắn và Triển Đồ.

Thời Niên và Triển Đồ có phản ứng không khác gì nhau, đều sửng sốt hồi lâu cũng chưa nhận, cuối cùng vẫn là Kiều Ngộ An thay hai người nhận rồi nhét vào tay bọn họ:

“Cho thì cứ lấy.”

Thời Niên đã phần nào thích nghi với sự yêu thương chăm sóc của ba mẹ Kiều gia, nhưng đôi mắt Triển Đồ lại lập tức đỏ hoe, Thời Niên có bao lì xì, đó bởi vì là người một nhà, nhưng mình chỉ tới ăn ké, lại không ngờ cũng được ba mẹ Kiều gia quan tâm, hơi xúc động một lúc, y nói:

“Đây vẫn là lần đầu tiên con nhận được tiền lì xì kể từ khi trưởng thành đấy.”

Khương Tiểu Mễ nghe vậy cảm thấy y có chút đáng thương, đưa một phần trong tay mình cho y: “Vậy con cũng lì xì cho chú, năm mới vui vẻ nha.”

Triển Đồ không khách sáo nhận lấy, nhưng xoay tay lại móc ra một bao lì xì còn to hơn đưa cho Khương Tiểu Mễ:



“Cũng chúc Tiểu Mễ khỏe mạnh vui vẻ, một năm vô ưu.”

Khương Chanh cũng không chịu thua kém, cho Thời Niên và Triển Đồ bao lì xì, cuối cùng khiến Kiều Ngộ An có chút ghen: “Bạn nhỏ cả nhà cộng lại, chỉ có mình con không có lì xì?”

“Em biết xấu hổ không thế? Muốn lì xì á, em gần ba mươi rồi đấy.”

“Thời Niên cũng hai tám rồi.”

“Thời Niên còn nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ mười tám thôi.” Khương Chanh nói.

Kiều Ngộ An bĩu môi không tranh cãi với cô, sáp đến trước mặt Thời Niên khẽ nói: “Trở về chia cho anh một nửa được không?”

Thời Niên có gì cũng sẵn lòng cho Kiều Ngộ An, nhưng lúc này lại rất kiên định, không chút do dự lắc đầu, nói: “Không được.”

“Hửm?” Kiều Ngộ An bất ngờ nhìn hắn, vô cùng đau lòng: “Vì sao?”

“Em.” Thời Niên nói: “Người nhà của em cho em mà.”

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên mấy giây, cười nói: “Được thôi, không giành với em, dù sao trước đây anh nhận được nhiều rồi.”

Thời Niên cũng không ghen tị, thật cẩn thận cất bao lì xì đi, nói:

“Về sau em cũng sẽ có rất nhiều.”

Hắn có người nhà.

Sau bữa cơm giao thừa, cả nhà quây quần xem xuân vãn, Kiều Ngộ An cảm thấy hơi chán, đến gần 12 giờ thì dẫn Thời Niên vẫn muốn ở bên người nhà thành công trốn khỏi biệt thự số 1, Thời Niên có chút không vui, hắn đã sắp quên tư vị ăn Tết cùng gia đình là như thế nào, muốn cùng nhau đến khuya, Kiều Ngộ An phớt lờ chút kháng nghị của hắn:

“Người sẽ sống cùng em cả đời là anh, hiện tại anh muốn ở riêng với em thôi.”

Nói xong thì hôn lên.

Nếu chỉ là véo eo hay gì đó thì có lẽ Thời Niên còn có thể chống cự, nhưng Kiều Ngộ An liền hôn tới như vậy, Thời Niên không thể nào không có phản ứng, vốn chỉ là tên trêu chọc một chút là nổi lửa ngay, thấy Kiều Ngộ An chủ động thì cũng đáp lại anh, Kiều Ngộ An biết chút tật xấu này của hắn, đúng lúc rút lui, mỉm cười:

“Anh ăn hơi nhiều, trước cùng anh đi dạo đi.”

“Trước?” Thời Niên bắt được lỗ hổng trong câu nói của Kiều Ngộ An: “Vậy sau khi đi dạo thì sao? Có thể cho em làm chút vận động em thích không?”

Bởi vì câu nói này của Thời Niên, sống lưng Kiều Ngộ An hơi tê dại, lui về phía sau một bước: “Được được được.”

Năm mới mà, có thể cho thỏ nhỏ ăn chút thịt.

Được sự khẳng định từ Kiều Ngộ An, bấy giờ Thời Niên mới hài lòng, sánh bước cùng Kiều Ngộ An, thật ra hắn cũng rất muốn ở bên Kiều Ngộ An, dường như hôm nay bọn họ vẫn chưa ở riêng với nhau.

Hai người cũng không muốn đi quá xa, chỉ nhàn nhã tản bộ không mục đích quanh khu Đông, tay Thời Niên được Kiều Ngộ An nắm đút trong túi áo anh, vô cùng ấm áp.

Đi một hồi liền đến trước biệt thự số 4, vì chuyện Bành Vĩ Dương mà kế hoạch trang hoàng ban đầu đã phải thay đổi, ngay cả Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh vốn không phong kiến ​​mê tín cũng nói vẫn nên xây lại thì hơn, Khương Chanh cũng đồng ý, thế là điền thông tin và nộp đơn lên cục quy hoạch xin xây lại, có lẽ độ tà của căn biệt thự này không ai ở Dung Thành không biết, nên chỉ trong vòng mấy ngày đã được duyệt.

Công văn chính thức phê duyệt, qua mười lăm năm sau, biệt thự này cũng sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại.

Kiều Ngộ An và Thời Niên dừng bước dưới gốc tùng: “Có muốn đi lên nhìn chút không?”

Thời Niên nói: “Nghe anh.”

Rõ ràng là có cửa, nhưng cả hai người đều không ai đi cửa chính, Kiều Ngộ An vẫn trèo cây rất trôi chảy, hai ba sải tay là trèo lên được, nhưng Thời Niên thì có vẻ hơi vụng về, cuối cùng là Kiều Ngộ An giúp hắn lên, cả hai đạp lên cành cây bước vào căn gác nhỏ.

Kiều Ngộ An bật đèn trên gác xép rồi nhìn quanh, đống búp bê quỷ dị kia vẫn còn đó, đến ngày phá dỡ sẽ được dọn dẹp sạch hết, Kiều Ngộ An vẫn luôn không thích nơi này lắm, nhưng giờ phút này, thế mà không hiểu sao anh có chút luyến tiếc.

Có lẽ là bởi vì anh ở chỗ này gặp Thời Niên đi.

Anh nhìn thoáng qua Thời Niên, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống sàn nhà trước cửa sổ, nhìn Thời Niên vẫn đang đứng giữa căn gác xép:

“Hồi đó anh là ngồi ở vị trí này, lần đầu tiên gặp được em.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, dần mỉm cười, cất bước đi tới ngồi xổm xuống trước mặt anh, giống như lúc ban đầu gặp mặt, hỏi anh:

“Nhìn tôi làm gì?”

Đây là câu nói đầu tiên giữa hai người, hóa ra không chỉ Kiều Ngộ An nhớ rõ về lần đầu gặp mặt mà ngay cả Thời Niên cũng nhớ rất rành mạch.

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, ánh mắt chậm rãi dừng trên môi hắn: “Anh có nói với em rằng lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy môi của vô cùng đẹp, muốn hôn chưa nhỉ.”

Thời Niên cúi người qua: “Không có, nhưng hiện tại anh có thể hôn.”

Nói xong thì chủ động hôn Kiều Ngộ An.

Ngay thời khắc này tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên, pháo hoa nổ tung khắp chân trời, hai người đón nụ hôn đầu năm mới dưới bầu trời đầy pháo hoa.

Không có gì để kỷ niệm, bởi vì mỗi một năm sau này, họ đều sẽ ở bên nhau.

Tháng đổi năm dời, bình bình an an.

––0o0-TOÀN VĂN HOÀN-0o0––