Có Bệnh

Chương 76




(* Chú thích nho nhỏ:

- Cửu cung cách ghép vần là như này: Bính âm của Kiều Kiều là "Qiao Qiao"

Edit: Mạn Già La

Mặc dù Thời Niên không muốn để Kiều Ngộ An đi ngó ngàng gì Lương Uyển Thu, Kiều Ngộ An cũng không muốn làm trái ý, nhưng ngay hôm sau khi ra cửa đi làm vẫn ngoài dự kiến bị Lương Uyển Thu ngăn lại, bà ta chắn trước đầu xe, Kiều Ngộ An muốn chạy qua thì chỉ có thể cán qua người bà ta, nên vẫn đành tắt máy bước xuống xe.

Lương Uyển Thu thấy Kiều Ngộ An xuống xe, vội vàng chạy tới nắm lấy tay áo Kiều Ngộ An:

"Cậu cho tôi gặp nó đi, tôi chỉ nhìn nó một cái thôi."

Kiều Ngộ An thờ ơ rút ống tay áo mình về: "Em ấy không muốn gặp bà."

"Cậu không nói với nó tôi ở đây thì sao biết nó không muốn gặp tôi?" Lương Uyển Thu rất kích động: "Cậu để nó gặp tôi đi, tôi xin cậu, tôi chỉ muốn gặp mặt nó thôi, tôi không làm gì cả, được không? Tôi chỉ muốn nói chuyện với nó."

Kiều Ngộ An là bác sĩ, anh vẫn coi như là người rất có lòng đồng cảm, nhưng thấy nhiều sinh ly tử biệt, anh cũng coi như là một người tâm địa cứng rắn, đối với Lương Uyển Thu, anh không có bao nhiêu lòng đồng tình, nếu cái gì cũng có thể được tha thứ, những vết thương của Thời Niên lại nên do ai đi chữa lành đây?

"Bà cảm thấy bà làm sai chưa?" Kiều Ngộ An hỏi.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi." Lương Uyển Thu muốn gặp Thời Niên, gần như vội vàng mở miệng.

"Vậy thì, bà có thể chấp nhận em ấy là gay, và yêu nhau với tôi không?"

Lần này Lương Uyển Thu muốn nói, nhưng há miệng lại không phát ra âm thanh nào, Kiều Ngộ An liền hiểu, cười một tiếng.

"Bà vẫn không tiếp nhận được, bà vẫn cảm thấy đồng tính luyến ái là bệnh, đợi em ấy gặp bà, bà vẫn sẽ để em ấy sửa thẳng lại, có phải còn muốn mang em ấy về nhà không? Có phải cảm thấy học viện Dục Chương chỉ là ngoài ý muốn và sẽ luôn có nơi khác có thể thay đổi Thời Niên đúng không?"

"Đàn ông ở bên đàn ông là sai." Lương Uyển Thu nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì sao các người lại muốn làm thế chứ?"

Nghe thấy lời này, trước kia Kiều Ngộ An sẽ cảm thấy bất lực, nhưng bây giờ, anh đã miễn dịch.

Quá nhiều đạo lý, Kiều Ngộ An đã không muốn giải thích với Lương Uyển Thu nữa, mặc kệ là anh hay là Bạch Cẩm Thư cùng Kiều Bình Sinh đều đã nói qua cả rồi, bà vẫn cho rằng là như vậy, ai cũng không còn cách nào.

"Bà ở đây gần nửa tháng, bà tưởng tôi sẽ không nói cho em ấy biết tin bà ở đây à? Em ấy biết bà ở đây, nhưng vẫn không đi ra." Kiều Ngộ An nói: "Tôi không biết bà muốn nói gì với em ấy, nhưng giai đoạn hiện giờ này, bà có nói gì cũng không thể thay đổi cuộc sống như địa ngục của Thời Niên mười năm nay, hơn nữa, bây giờ tình trạng của Thời Niên vừa mới chuyển biến tốt, tôi cũng không muốn bà quấy rầy em ấy, bà đối với em ấy mà nói, đã không còn là mẹ từ lâu rồi, mặc dù không tính là ác mộng, nhưng cũng không phải hồi ức gì tốt đẹp."

Lương Uyển Thu muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Kiều Ngộ An cản lại:

"Thời Niên tái sinh, đã sớm không phải con của bà, bà cũng nên coi như con trai của mình đã chết từ mười năm trước rồi đi, người hiện tại cũng không có quan hệ gì với bà."

"Hơn nữa bây giờ Thời Niên đã nói với toàn dân cả nước rằng em ấy là gay và người yêu của em ấy là tôi, cho dù bà đưa em ấy về, những người xung quanh vẫn biết điều này, bà thực sự không quan tâm à?"

Nói xong câu đó, Kiều Ngộ An quay về xe rời đi.

Không biết là lời nói của Kiều Ngộ An có tác dụng hay Lương Uyển Thu thực sự hết hi vọng, ít nhất khi Kiều Ngộ An tan làm về không thấy bà ngồi ở cửa nữa, anh hỏi bảo vệ mới biết được là đã rời đi vào buổi trưa rồi.

Kiều Ngộ An vốn muốn nói cho Thời Niên biết chuyện này trước, nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã nghe thấy một tràng cười vui vẻ trước tiên, nghe thế nào cũng toàn là vui vẻ, nhưng Kiều Ngộ An vẫn vô cớ hoảng sợ, ngay cả giày cũng không kịp thay đã trực tiếp chạy vào phòng khách.

Hết thảy trong phòng khách làm Kiều Ngộ An không ngờ tới, có ra sao anh cũng không ngờ được Khương Tiểu Mễ lại ở đây.

"Cậu út!" Khương Tiểu Mễ nhảy xuống khỏi sô pha, chạy về phía Kiều Ngộ An: "Cậu về rồi."

Kiểu Ngộ An không để ý đến Khương Tiểu Mễ, anh chỉ nhìn Thời Niên đang ngồi trên sô pha, Thời Niên cười với anh: "Em kêu Tiểu Mễ vào."

Còn nửa tháng nữa là đến Tết, trường học của Khương Tiểu Mễ đã cho nghỉ sớm, nhưng công ty của Khương Chanh lại là lúc bận rộn nhất, cho dù dẫn Khương Tiểu Mễ đến công ty cũng không chăm sóc được cho cô bé, nên đành nhờ giúp việc ở nhà làm bạn cho đến khi cô đi làm về.

Nhưng Khương Tiểu Mễ ở nhà chán quá, rảnh rỗi không có việc gì làm liền ở khu Đông đắp người tuyết, nhưng dẫu gì cũng chỉ có một mình, đắp đắp cũng không thấy có gì vui, nên cô bé nghĩ đến những gì mình nghe được lúc trước, rằng là người sống ở căn biệt thự số 2 chính là người yêu của cậu út, thế nên tò mò muốn đến xem thử.

Cô bé biết người yêu của cậu mình khá là nhát, không thích bị người lạ quấy rầy, Khương Tiểu Mễ cũng không muốn quấy rầy nên muốn đứng ngoài cửa sổ nhìn xem xem thử có nhìn thấy người mà cậu mình thích không, nhưng cô bé nhìn thế nào cũng không thấy, lúc thất vọng xoay người định rời đi thì cửa sổ lại được mở ra, khuôn mặt Thời Niên xuất hiện trong tầm mắt Khương Tiểu Mễ:

"Tiểu Mễ, muốn vào chơi không?"

Khương Tiểu Mễ khác với Thời Niên nhút nhát, cô bé là kiểu có tính cách hoạt bát, xác định Thời Niên sẽ không thấy lo âu, thì lễ phép nói cảm ơn rồi đi vào.

Thời Niên không phủ nhận rằng mình có chút xíu hồi hộp, nhưng cũng thật sự chỉ có chút thôi, có lẽ do hắn đã gặp một Khương Tiểu Mễ khác quá nhiều lần nên hắn không quá xa lạ với một nhân cách khác của cùng một người, cho nên chỉ lo lắng một xíu, nhưng không cảm thấy sợ hãi.



Thời Niên biết, một nhà Kiều gia đều là người đáng yêu.

"Cảm ơn chú đã mời con vào." Khương Tiểu Mễ ngồi trên sô pha đơn nhìn Thời Niên mang nước trái cây đến cho mình, lễ phép nói cảm ơn.

"Đây là nhà của mẹ con, không cần cảm ơn chú."

Khương Tiểu Mễ cười: "Nhưng chú sống ở đây, vậy thì nơi này chính là không gian riêng của chú, không chỉ con, ngay cả mẹ con cũng không có quyền lợi tùy tiện vào đây, đây là sự tôn trọng tối thiểu, chú không thích người lạ, nhưng lại mời con vào làm khách, con nên cảm ơn, hơn nữa, chú rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả cậu út của con nữa, nhìn thấy người đẹp là tâm trạng liền tốt hơn, chú khiến tâm trạng của con tốt hơn, con cũng nên nói cảm ơn."

Đã quen nhìn thấy Khương Tiểu Mễ âm u lạnh nhạt, Khương Tiểu Mễ như thế này cho Thời Niên một cảm giác chênh lệch rõ ràng, nhưng cũng phải công nhận đây là một đứa trẻ rất dễ làm người ta thích, thấy hắn thích yên tĩnh thì cũng liền yên lặng ngồi đó xem TV, không ồn không quậy.

Thời Niên làm cơm trưa cho cô bé, cô bé tấm tắc khen đủ kiểu, thấy Thời Niên vẫn cứ im lặng nhìn mình thì bịt miệng:

"Hình như con nói nhiều quá, buổi chiều con sẽ ráng bớt nói lại."

"Con cứ việc nói." Thời Niên nói: "Chú chỉ không thích nói chuyện thôi, không có nghĩa là chú không muốn nghe."

Khương Tiểu Mễ cười: "Vậy chú muốn nghe cái gì ạ? Chú là người yêu của cậu con, vậy chú có muốn nghe chuyện của cậu ấy không?"

Vì do Thời Niên không ra ngoài, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với người nhà Kiều Ngộ An, cho nên hiểu biết trước giờ đối với Kiều Ngộ An đều là sau khi quen mới biết, Kiều Ngộ An chưa từng nói về quá khứ của mình, hắn cũng chưa từng hỏi, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không muốn biết.

Thế là đến buổi chiều, Khương Tiểu Mễ lại bật chế độ lảm nhảm tiếp, kể cho Thời Niên những chuyện về Kiều Ngộ An, thực ra những gì trẻ con nhớ rõ phần lớn đều là những chuyện mà em thấy khá hứng thú, kể cho Thời Niên chính là Kiều Ngộ An đang chọc ghẹo trẻ con, nhưng nghe cũng thấy thích, như thể hắn cũng nhìn thấy được Kiều Ngộ An lúc đó.

Kiều Ngộ An chính là vào cửa ngay lúc này, anh hoảng sợ, nghe là Thời Niên nói là hắn mời vào thì càng kinh ngạc, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rất mau thì hiểu rõ.

Suy nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì xấu, một người ở nhà hoài sẽ luôn thiếu can đảm tiếp xúc với người khác, mặc dù Thời Niên đến giai đoạn này vẫn chưa chấp nhận tiếp xúc với người khác lắm, nhưng Khương Tiểu Mễ thì không có vấn đề gì, trước đây bọn họ đã từng tiếp xúc rồi, huống chi Khương Tiểu Mễ cũng chỉ là tò mò về Thời Niên, cũng sẽ không khiến hắn thấy áp lực, cần phải nói chuyện thật bài bản như với người trưởng thành.

Để Khương Tiểu Mễ chơi cùng Thời Niên, xem như là chuyện lợi nhiều hơn hại.

Sau khi Khương Chanh biết chuyện cũng không quá đồng ý, chuyện Khương Tiểu Mễ làm Thời Niên bị thương lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với Thời Niên, bây giờ Khương Tiểu Mễ lại chạy đến bên cạnh, còn là khi mọi người đều không có mặt, Khương Chanh dẫu ra sao cũng không yên lòng, thậm chí còn cấm Khương Tiểu Mễ không cho cô bé đi nữa.

Cuối cùng vẫn là Kiều Ngộ An nói rằng đây là chuyện tốt đối với Thời Niên thì mới xem như miễn cưỡng đồng ý.

Khương Tiểu Mễ bắt đầu mỗi ngày đều chạy đến biệt thự số 2, sẽ không quấy rầy quá nhiều, cũng sẽ không quá yên tĩnh, này vừa hay là âm thanh phù hợp với Thời Niên, tuy rằng Kiều Ngộ An yên tâm, nhưng rốt cuộc vẫn quan sát mấy ngày, hôm nay sau khi tắm xong lên giường còn hỏi Thời Niên:

"Cảm thấy không có ảnh hưởng thật chứ? Em không cần ngại, anh sẽ nói với Khương Tiểu Mễ cho"

"Thật sự không có." Thời Niên khép sách lại, không muốn nhắc lại chủ đề này, mấy ngày nay hắn đều đã trả lời không biết bao nhiêu lần, hơn nữa hắn và Khương Tiểu Mễ ở chung thật sự rất tốt, nhất là sau khi Khương Tiểu Mễ lén lút cầm tấm ảnh Kiều Ngộ An hồi nhỏ mặc quần hở đũng cho hắn xem thì mối quan hệ trở nên thân thiết hơn.

Nhưng bây giờ Thời Niên càng quan tâm một vấn đề khác hơn là chuyện về Khương Tiểu Mễ, hắn nhìn Kiều Ngộ An hỏi: "Ngày mai là ngày nghỉ đúng không?"

"Ừ." Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: "Sao vậy?"

"Bốn ngày." Thời Niên nói: "Hôm nay nên làm."

Kiều Ngộ An hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Đừng nói là mỗi ngày em đều nhẩm tính đó chứ?"

"Đúng vậy." Thời Niên thừa nhận không chút do dự: "Mỗi ngày đều nghĩ."

Nếu đã muốn, Kiều Ngộ An không có khả năng không cho hắn, cười hỏi hắn: "Nằm hay quỳ?"

Thời Niên lật người đè lên: "Thử hết được không ạ? Thầy Kiều."

Kiều Ngộ An không nghe được nổi Thời Niên gọi mình là 'thầy Kiều', nhất là vào lúc này, vừa nghe thấy cách gọi này là nghĩ ngay đến đêm đó mình tay cầm tay dạy Thời Niên nên làm với mình như thế nào, cảm giác ấy thật sự quá là xấu hổ:

"Đừng gọi anh như vậy." Kiều Ngộ An quay đầu tránh ánh mắt Thời Niên nhìn mình.

"Vì sao?" Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An chằm chằm, từng chút hôn anh: "Nhưng đúng là anh dạy em biết, dạy em cách làm thế nào..."

Kiều Ngộ An nhắm mắt lại, Thời Niên dưới giường ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu thì Thời Niên trên giường lại phản nghịch bấy nhiêu, anh hoàn toàn không khống chế được, Thời Niên thấy lỗ tai Kiều Ngộ An đỏ bừng, khẽ thì thầm với anh:

"Hôm nay không cần thầy Kiều lên lớp, thầy chỉ cần nằm, nhìn xem học trò làm bài thế nào, được không?"

......

Học trò Thời Niên làm bài vô cùng tốt, giỏi đến mức học được hết những điều mà thầy Kiều không làm được, cuối cùng lại dạy ngược cho thầy Kiều, làm thầy Kiều đến sức lực giơ tay cũng không có.



Khi ôm Kiều Ngộ An xuống khỏi bồn rửa mặt, Thời Niên lùi lại một bước, cúi đầu thoáng qua, nói xin lỗi:

"Rách rồi."

Kiều Ngộ An cụp mắt liếc lướt qua, quả vậy, tuy không dễ rửa sạch nhưng rách là rách, cũng chẳng còn cách nào, anh ôm cổ Thời Niên hôn một cái:

"Không sao, rửa sạch ra là được."

Thời Niên hôn lại anh: "Em giúp anh."

Kiều Ngộ An rất muốn nói không, nếu Thời Niên giúp, ai mà biết lúc nào sẽ giúp xong, còn có thể giúp được lên chuyện khác luôn không, nhưng sự thật là Kiều Ngộ An hiện tại ngay cả đứng cũng không vững, nên cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Lúc này, Thời Niên bế Kiều Ngộ An lên đặt vào bồn tắm đầy nước.

Vừa rồi bọn họ vào là muốn đi tắm, không ngờ lại bị Thời Niên bế lên bồn rửa mặt, hiện tại nước đã sớm xong.

Trong bồn tắm, Kiều Ngộ An nằm ở bên mép, Thời Niên ở phía sau giúp anh, vừa rồi Kiều Ngộ An đã bị Thời Niên rút sạch sự xấu hổ, nói gì cũng nghe theo hắn nói ra, không đến mức như bây giờ.

Kiều Ngộ An mơ màng sắp ngủ dưới sự tỉ mỉ hầu hạ của Thời Niên.

Kiều Ngộ An nói không sai, Thời Niên đúng là lại nổi lửa dâm, hắn đúng là có chút ý nghĩ khác, nhưng Thời Niên cũng thật sự không dám, Kiều Ngộ An lại bị sưng lên rồi, nếu lại tiếp nữa, sợ là anh sẽ rất khó chịu.

"Lát nữa em bôi thuốc cho anh." Thời Niên nói.

Kiều Ngộ An mơ màng mở mắt nhìn thoáng qua phía sau: "Sưng rồi à?"

"Ừm." Thời Niên có chút áy náy: "Đau không?"

"Không đau, nhưng thuốc ở biệt thự số 4, ở đây không có." Kiều Ngộ An ngáp một cái: "Ngày mai rồi tính."

"Không được, lát em đi qua lấy."

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, có chút lo lắng, nhưng Thời Niên cảm thấy không có gì: "Em sẽ phải ra ngoài mà, hơn nữa cũng gần mười hai giờ rồi, đừng nói khu Đông, cả khu biệt thự cũng không có người đâu, để em thử một lần, được không?"

"Anh đi với em."

Thời Niên cười nói: "Anh như vậy rồi, đi được à?"

Kiều Ngộ An chậc lưỡi, muốn nói sao lại không được? Nhưng thử nhúc nhích một chút, đành bất đắc dĩ đầu hàng: "Thôi chịu."

Lo lắng là một chuyện, nhưng Kiều Ngộ An biết rất rõ sẽ không có nguy hiểm gì nên đành để Thời Niên đi, lúc đi còn nhìn Thời Niên mặc áo khoác lông dày vào, cầm điện thoại:

"Nhanh về, có cảm thấy không khỏe thì gọi điện cho anh."

"Em biết rồi."

Đây là lần đầu tiên Thời Niên bước ra khỏi biệt thự số 2 kể từ sau lần đến bệnh viện trước đó, có thể là do đi làm chuyện khác biệt nên tâm trạng cũng thấy khác hẳn, hắn thậm chí còn ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, rất sáng.

Nếu thời gian lùi lại một tháng trước, Thời Niên cũng không dám tin được, không dám tin rằng một tháng sau mình sẽ một mình bước ra khỏi nhà, chậm rãi tản bộ trong bóng đêm, nhưng bây giờ hắn đã làm được rồi, cũng không có chút không ổn gì, có lẽ lần sau Khương Chanh mời mọi người cùng ăn cơm chúc mừng, mình sẽ có thể xuất hiện cùng chung vui rồi.

Đến lúc đó, mình phải thật cảm ơn họ, cảm ơn họ đã bao dung, ủng hộ và thấu hiểu mình, cảm ơn họ đã không ngần ngại đứng trước mặt mình, bảo vệ mình.

Nghĩ nghĩ, biệt thự số 4 cũng gần ngay trước mặt, Thời Niên từ xa nhìn, quả thật không khác gì với người ngoài miêu tả, giống như nhà ma, âm u khủng bố, khi lần đầu nhìn thấy nơi này, hắn chỉ thấy thích, bởi vì nhìn bằng mắt thường là biết sẽ không có ai đến, nhưng hôm nay nhìn thì Thời Niên không thích nữa, thậm chí cảm thấy sự tồn tại của nó phá hủy vẻ đẹp của cả khu Đông.

Có lẽ Kiều Ngộ An nói đúng, hắn nên sửa sang lại thôi.

Đứng trước cửa nhập mật khẩu 74267426, lúc trước khi Kiều Ngộ An nói với hắn là phải đặt mật khẩu, hắn theo bản năng liền nghĩ tới tổ hợp số này, nhưng dường như Kiều Ngộ An không hề biết đây là cửu cung cách ghép vần của Kiều Kiều.

Nhưng cũng không có gì để nói, đây chỉ là chút tâm tư lúc ấy hắn thích nhưng không dám nói ra, cũng sẽ không cố ý nói cho Kiều Ngộ An.

Đã gần một tháng không ở bên đây rồi, nhưng vẫn vô cùng ấm áp, Thời Niên không muốn ở đây lâu, thời gian đã muộn rồi, Kiều Ngộ An còn ở nhà chờ bôi thuốc, về muộn quá thì không hay, cũng sẽ làm Kiều Ngộ An lo lắng cho mình, vì thế bật đèn rồi đi vào trong, muốn về thật nhanh.

Nhưng có lẽ gần đây thời gian hắn ở cùng Khương Tiểu Mễ nhiều, cũng đã lâu không gặp một Khương Tiểu Mễ khác, nên trước khi lên lầu lấy thuốc hắn đến phòng bếp một chuyến trước, trái cây bên trong có lẽ là không ăn được rồi, nhưng hắn nhớ đâu bên trong còn đồ ăn vặt.

Nhưng khi mở tủ lạnh ra nhìn thấy thứ bên trong, tay Thời Niên bất giác run lên.

Nếu Kiều Ngộ An không nhàm chán đến độ hai người còn đang sống ở biệt thự số 2 mà vẫn tới bên này ăn cơm, vậy thì trong biệt thự có người ở.