Có Bệnh

Chương 72




(* Chú thích nho nhỏ:

- Liệu pháp Morita là một liệu pháp được phát triển bởi Shoma Morita. Mục tiêu của liệu pháp Morita là để bệnh nhân chấp nhận cuộc sống như hiện tại và nhấn mạnh vào việc để tự nhiên diễn ra.)

Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An sau khi bị cách chức tạm thời thì rời bệnh viện trở về Tứ Quý Nhập Mộng, nhưng không có về biệt thự số 2 tìm Thời Niên, mà là đến nhà Khương Chanh trước, không phải không thể về, nhưng nếu bây giờ anh về chắc chắn Thời Niên sẽ cảm thấy lạ, vậy nên vẫn nghiêm khắc tuân thủ giờ giấc tan làm

Nhưng anh cũng không nhàn rỗi, những tin tức Khương Chanh cho người đi điều tra đã tới, Kiều Ngộ An xem xét cả buổi chiều, nhưng chứng cứ vẫn có hạn.

Tư liệu chỉ điều tra ra được vài năm trước có đứa nhỏ được phụ huynh đưa đến Học viện Dục Chương để sửa thẳng nhưng tự sát không lâu sau đó, phụ huynh khiếu nại với nhà trường, nhưng không biết sau đó có ra sao mà sự việc lắng xuống nhanh chóng, gần như không để lại dấu vết gì.

Về phần khác, thì thật ra cũng tìm được vài người trước đây đã từng tiếp nhận cải huấn, nhưng thời gian đã quá lâu, họ cũng không muốn đứng ra, càng không muốn nhớ lại quá khứ, thậm chí họ còn nói với nhân viên điều tra rằng:

“Vô dụng thôi, các người không hạ ngã được bọn họ.”

Thật ra, ý tưởng ban đầu của Kiều Ngộ An là tìm một nạn nhân ra làm chứng, như vậy sẽ có lợi hơn, cũng hợp tình hợp lý hơn, sau đó Khương Chanh sẽ quạt gió thêm củi khiến sự việc thêm ầm ĩ.

Đây là thời đại dư luận, nếu thật sự nháo đến dư luận xôn xao, không có khả năng không gây bất lợi đến bọn chúng.

Nhưng không có ai đứng ra, Kiều Ngộ An hiểu ý nghĩ vì sao không muốn đứng ra của bọn họ, nhưng tư liệu trong tay anh lại không đủ.

Dĩ nhiên anh có thể thả đồ trong tay ra trước, nhưng có ích lợi gì đâu? Rút dây động rừng khiến Bành Vĩ Dương đề phòng, chuyện tiếp theo sẽ chỉ càng khó khăn hơn mà thôi.

Nhưng chẳng lẽ không làm gì ư? Nhưng nếu phải làm gì, vậy phải làm thế nào đây?

Lúc Khương Chanh cùng Khương Tiểu Mễ về đến nhà thì Kiều Ngộ An đã định đi về, Khương Tiểu Mễ nhìn thấy anh ở nhà thì phấn khích không thôi, cởi giày, thậm chí còn không thèm đi dép lê đã nhào thẳng tới, còn Khương Chanh thấy anh ở trong nhà thì cũng chẳng bất ngờ chút nào:

“Không biết em sẽ bị tạm cách chức bao lâu, cũng không thể ở chỗ chị mãi thế này được, không bằng quay về ở với Thời Niên đi.”

“Vâng, em biết rồi.” Kiều Ngộ An ôm Khương Tiểu Mễ, nhéo nhéo giữa mày: “Ngày mai em sẽ nói với em ấy là em xin nghỉ phép nghỉ đông.”

Khương Chanh liếc Kiều Ngộ An một cái, cũng không nói gì, Kiều Ngộ An chơi với Khương Tiểu Mễ một lúc rồi tống cô bé đi làm bài tập, sau đó mới xuống bếp tìm Khương Chanh:

“Những tư liệu đó em đều xem qua, cũng xin ý kiến của bộ phận PR và bộ phận pháp chế của chị, với giai đoạn hiện tại chỉ sợ là không thể dùng thứ này để tạo dư luận được.”

“Vậy đợi lát nữa chị sẽ kêu người bên kia tăng cường tiến độ, tiền không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ chịu đứng lên.”

“Vâng.” Hiện tại cũng chỉ còn cách này, Kiều Ngộ An đáp: “Vất vả rồi.”

“Chị không vất vả.” Khương Chanh nói: “Chị có tiền, có tiền là không cần vất vả.”

Kiều Ngộ An cười: “Vậy chị kiếm tiền vất vả rồi.”

Kiều Ngộ An thấy đã đến thời gian mình thường về nhà, chào hỏi một tiếng rồi định rời đi, nhưng không ngờ vừa quay người liền nhìn thấy Khương Tiểu Mễ rõ là đã đi làm bài tập đang đứng phía sau lưng anh từ lúc nào, không biết là đã đứng đó khi nào và bao lâu rồi.

Kiều Ngộ An biết cảm xúc gần đây của mình khiến Khương Tiểu Mễ có chút lo lắng, nhưng chuyện của người lớn mà còn là chuyện u ám như vậy, Kiều Ngộ An không muốn trẻ nhỏ biết, cười nói: “Mau đi làm bài tập đi.”

Khương Tiểu Mễ cười: “Tạm biệt cậu út.”

Khi trở về biệt thự số 2, Kiều Ngộ An cố ý đi quanh khu Đông một vòng, cả người anh đều ấm áp, nhìn kiểu gì cũng không giống như vừa đi từ cổng tiểu khu về nhà, anh đi một vòng cho đến khi trên người nhiễm hơi lạnh mới vào nhà, nhưng anh lại không biết rằng trong lúc anh đang đi vòng quanh khu Đông, Thời Niên đang đứng ở cửa sổ lầu hai mãi nhìn anh từ xa.

Khi Kiều Ngộ An trở về nhà, cũng gọi một tiếng như thường lệ:

“Anh về rồi này.”

Thời Niên ở trong bếp trả lời: “Em ở trong bếp.”

“Triển Đồ đâu?” Kiểu Ngộ An đi tới: “Sao không thấy cậu ấy?”

“Cậu ấy nói là nhà xuất bản có việc tìm nên đi trước.”

Kiều Ngộ An ứng tiếng, cũng không nói gì, đi qua đứng bên cạnh Thời Niên rửa tay, tiện đó trộm hít mùi:

“Nấu món gì vậy? Anh đói quá.”

Thời Niên liếc anh một cái: ”Trên người anh có hơi lạnh.”

“À.” Kiều Ngộ An hơi lùi lại một chút: “Gần đây thời tiết lạnh quá.”

“Xe đâu?” Thời Niên nói.

“Bảo dưỡng rồi.” Kiều Ngộ An nói: “Hôm qua không phải anh đã nói với em rồi à?

Hôm qua đúng là có nói, nhưng xe không có đi bảo dưỡng, lại không biết bị ai xịt rất nhiều lời lẽ khó coi, lái không được, dù đã báo cảnh sát rồi nhưng vẫn chưa tìm được người, cũng không biết có thể tìm được không.

Thời Niên nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc: “Quên mất.”

Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên có chút là lạ, song không biết cụ thể là khác chỗ nào, nhưng chính là cảm thấy không giống với trước kia lắm, ánh mắt khi nhìn anh có lúc khiến Kiều Ngộ An thấy dịu dàng, có lúc lại khiến anh ấy cảm thấy mình có thể bị Thời Niên bầm thành ngàn khúc bất cứ lúc nào.

Cảm xúc mâu thuẫn như vậy, Kiều Ngộ An chỉ coi như mình suy nghĩ nhiều quá, nên chuồn ra khỏi bếp gửi tin Wechat cho Triển Đồ, nhưng qua lúc lâu cũng không nhận được phản hồi, Kiều Ngộ An cũng đành bỏ cuộc, chắc có lẽ là thật sự đang có việc bận như Thời Niên nói.

Bữa cơm chiều rất phong phú, Kiều Ngộ An không có khẩu vị nhưng vẫn ăn không ít, anh không muốn làm Thời Niên lo lắng cho mình, nhưng Thời Niên lại không ăn nhiều mà cứ mãi nhìn anh, Kiều Ngộ An phát hiện ra, cười hỏi:

“Sao hôm nay thích nhìn anh dữ vậy?”

Thời Niên không trả lời câu hỏi không dinh dưỡng này, mở miệng hỏi:

“Gần đây có phát sinh chuyện gì không?”

Động tác ăn cơm của Kiều Ngộ An rõ là hơi khựng một chút, nhưng rất nhanh lại trở lại như thường, anh biết Thời Niên đang hỏi gì, cứ im lặng gạt không có gì mãi thì có vẻ giả tạo, thế nên gật đầu:

“Ý em là muốn hỏi hai người họ có tìm anh không à? Thế thì có tìm.”

Thời Niên im lặng nhìn Kiều Ngộ An.

“Anh biết được người đó đang điều trị ở khoa chỉnh hình của bệnh viện chúng anh.” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Anh cũng gặp mẹ em, bà ấy tìm anh nói vài câu, xem như tan rã trong không vui.”

Kiều Ngộ An không thể nào nói hết được, nếu mọi chuyện quá mức bình yên thì Thời Niên sẽ không tin, nên nhặt nhạnh chút ít có thể nói được, vẻ mặt Thời Niên cũng không vẻ kinh ngạc gì, nhàn nhạt nói:

“Còn gì khác không?”

Nếu trong lòng Kiều Ngộ An không có điều giấu giếm, nhất định sẽ thắc mắc tại sao lúc này Thời Niên không hỏi câu tiếp rằng: “Nói cái gì?”

Nhưng bây giờ anh nóng lòng muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này, vậy nên vội vàng chuyển chủ đề:

“Không có gì khác nữa, lo cho anh à? Yên tâm, có việc anh sẽ nói cho em biết.”

Thời Niên nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An vài giây, đáp lại rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Kiều Ngộ An cũng lén lút nhìn Thời Niên vài giây, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ăn xong, Kiều Ngộ An chủ động yêu cầu rửa chén, trước đây lúc này Thời Niên luôn từ chối, hắn không muốn Kiều Ngộ An sau khi đi làm về còn phải làm việc nhà, bản thân hắn không đi làm nên có thể làm hết tất cả, nhưng lúc này lại không nói một lời, thậm chí còn chủ động giúp Kiều Ngộ An dọn dẹp bát đũa, đeo găng tay cao su cho anh trước khi rửa chén.

Kiều Ngộ An cũng sửng sốt, nói:

“Có phải em hết yêu anh rồi không? Trước kia cũng không nỡ để anh rửa chén mà.”

Thời Niên kìm gáy anh lại rồi hôn anh, cắn cánh môi anh, ở khi Kiều Ngộ An thở hổn hển mới nói với anh:

“Em yêu anh, chỉ yêu anh.”

Kiều Ngộ An bị xoa dịu ngay tấp lự: “Vậy sau này cứ để anh rửa chén hết cho, nhưng trước mỗi lần rửa em đều phải hôn anh như vậy đấy.”

Thời Niên cũng cười, vuốt tóc Kiều Ngộ An:

“Em đi tắm trước.”

“Được.” Kiều Ngộ An đáp.

Thời Niên đi lên lầu, Kiều Ngộ An nhìn bóng dáng Thời Niên biến mất ở phòng bếp, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, cảm xúc của anh cũng không phải là đang giả bộ, khi ở bên Thời Niên, anh thật sự rất vui vẻ, cũng không nghĩ tới những chuyện rối ren kia, nhưng những chuyện gặp phải bây giờ dù sao cũng là ba mẹ của anh, trước khi trần ai lạc định, Kiều Ngộ An vẫn luôn không yên lòng.

Lúc rửa bát xong lên lầu thì Thời Niên đã tắm xong, hắn đang tựa vào đầu giường nhìn điện thoại, Kiều Ngộ An dựa vào tường cười nhìn hắn:

“Lạ nha, em vậy mà cũng sẽ chơi điện thoại?”

Thời Niên có điện thoại, nhưng lại cực kỳ không có cảm giác an toàn đối với điện thoại di động, cho nên trừ lúc Kiều Ngộ An không có ở nhà hai người mới gọi điện thoại ra, thì đối với Thời Niên điện thoại gần như không có bất cứ tác dụng gì, cho nên Kiều Ngộ An có ở nhà mà Thời Niên vẫn xem diện thoại thì vẫn là lần đầu tiên Kiều Ngộ An thấy.

Thời Niên nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An:

“Triển Đồ đang hỏi em chuyện xuất bản.”

“Cậu ấy trả lời em à?” Kiều Ngộ An hỏi: “Vậy sao không trả lời WeChat của anh nhỉ?”



Vừa mới dứt lời, Wechat của Kiều Ngộ An liền vang lên, mở ra nhìn thì quả nhiên là tin nhắn trả lời từ Triển Đồ, thế nên Kiều Ngộ An cũng không để ý nữa, cười đi đến tủ quần áo lấy quần áo, trước khi vào nhà tắm còn cố ý đi đến bên giường cúi xuống hôn Thời Niên một cái:

“Anh đi tắm đây.”

“Ừm.”

Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, nhiều đến ngay cả hôn môi và vận động trên giường của hai người cũng giảm mạnh, bây giờ trước khi đi ngủ họ sẽ chỉ hôn nhau một chút, không nhất thiết phải hôn môi, chủ yếu là hôn trán, nói một tiếng ngủ ngon hoặc chào buổi sáng.

Không phải vì thiếu ham muốn, mà là vì do tâm trạng nên cũng không ai nhắc đến, nhưng buổi tối nay Kiều Ngộ An rõ ràng là có tí tâm trạng, sau khi tắm xong lên giường liền hôn Thời Niên.

Trước kia vào lúc này Thời Niên luôn sẽ đáp lại anh trước tiên, hắn đã quen chiếm thế chủ đạo trong chuyện này, nhưng hôm nay hắn lại để mặc Kiều Ngộ An hôn một mình thật lâu mà không hề có động tĩnh gì.

Hắn nhìn Kiều Ngộ An, hiểu mục đích anh làm như vậy.

Anh sợ hắn hỏi thêm chuyện gì, không biết nên trả lời như thế nào, lại lo cảm xúc sẽ bộc lộ ra điều gì, nên thà rằng dùng ngôn ngữ cơ thể để thay thế che đậy.

Kiều Ngộ An không cảm thấy Thời Niên đáp lại, thoáng lui ra sau nhìn Thời Niên, cười hỏi:

“Sao vậy? Do anh hết sức hút rồi? Không hấp dẫn được em? Hay là em không muốn?”

Thời Niên có muốn không? Câu trả lời là có, thích một người liền muốn thân cận với người ấy, đây là việc không thể nghi ngờ, nhưng mấy ngày này Kiều Ngộ An quá bận, quá mệt mỏi, tuy rằng anh không nói, nhưng mấy ngày ngắn ngủi, Thời Niên đã cảm giác được anh gầy đi rồi.

Nghĩ đến chuyện mình phải làm vào ngày mai, Thời Niên có chút lo âu, có lẽ hắn còn cần tình cảm cuồng nhiệt vào lúc này hơn Kiều Ngộ An, vậy nên hắn không nói gì thêm, trực tiếp ghìm lấy đầu anh rồi hôn.

Giờ phút này Thời Niên mới là Thời Niên trước đây, cuồng nhiệt mãnh liệt và chuyên chú giống mỗi một lần khi trước, như thể giữa đất trời chỉ còn lại mỗi Kiều Ngộ An, mà hắn, muốn dành hết tất cả cuồng nhiệt cho anh, vây lấy anh, hòa tan anh.

Nhưng dù mặt cảm xúc có kích động đến đâu, rốt cục hai người vẫn không làm đến cuối cùng, Thời Niên ngày mai còn có việc phải làm, trạng thái của Kiều Ngộ An không chắc đã tốt hơn bao nhiêu, tuy không quan tâm lần đầu tiên phải duy mĩ cùng lãng mạn gì, nhưng ít ra cũng phải trong tình huống không buồn không lo.

Nhưng trạng thái của Thời Niên qua hồi lâu vẫn còn rất sung, Kiều Ngộ An muốn giúp nhưng bị Thời Niên ngăn lại, hắn nói:

“Không cần.”

Kiều Ngộ An liếc hắn một cái, cười: “Nếu anh nói anh muốn thì sao?”

Thời Niên im lặng nhìn Kiều Ngộ An, nhưng cũng không từ chối, tựa như lời Kiều Ngộ An đã nói lúc trước, đối với yêu cầu của Thời Niên trước nay anh đều chưa từng cự tuyệt, nên đổi lại là Thời Niên cũng giống vậy, hắn cũng chưa từng có cự tuyệt Kiều Ngộ An.

Nếu hiện tại Kiều Ngộ An nói muốn, vậy hắn không có gì không thể.

Nhưng ban đầu Thời Niên cũng không biết Kiều Ngộ An tính làm cái gì, chờ khi hắn phản ứng lại thì hết thảy đều đã muộn rồi…

Lúc kết thúc, Kiều Ngộ An xuống giường vào phòng tắm súc miệng, sau khi trở lại nằm trên giường, Thời Niên nhẹ nhàng ôm anh, hôn anh, Kiều Ngộ An cảm thấy có chút quái quái, đây vẫn là lần đầu tiên ở trên giường Thời Niên ôm anh ngủ, nhưng phải thừa nhận rằng là rất có cảm giác an toàn, cũng rất thoải mái, anh mỉm cười, tiếp nhận tư thế mới này, nói:

“Ngủ ngon, Niên Niên.”

“Ngủ ngon.” Thời Niên nói.

——

Ngày hôm sau, Kiều Ngộ An bị điện thoại đánh thức, tiếng bruz bruz liên tục khiến anh hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến khả năng sẽ quấy rầy Thời Niên nghỉ ngơi, anh lại cố gượng dậy.

Sau khi ngồi dậy mới phát hiện Thời Niên không ở bên cạnh, đây là dậy rồi?

Kiều Ngộ An không để ý, lấy điện thoại qua, là Khương Chanh gọi đến, vừa định bắt máy nhưng đối phương đã cúp máy, Kiều Ngộ An đầu óc chưa tỉnh táo cũng không gọi lại ngay, nhìn thời gian còn chưa đến bảy giờ, lại liếc sang vị trí bên cạnh, Thời Niên đi đâu rồi vậy?

Giấc ngủ bị quấy rầy, Kiều Ngộ An cũng không muốn ngủ tiếp, vén chăn đi toilet, nhân tiện gọi một tiếng Thời Niên, nhưng không ai đáp lại anh, nói thật ra, cho đến lúc này Kiều Ngộ An cũng không để ý lắm, dù sao giữa anh và Thời Niên, Thời Niên đúng là dậy sớm hơn anh một chút.

Thời gian này, có lẽ là đang ở dưới lầu làm bữa sáng cho anh.

Sau khi đi vệ sinh xong, Kiều Ngộ An vừa định xuống lầu tìm Thời Niên thì cửa dưới lầu bị gõ vang rầm rầm, vang lớn bao nhiêu ấy à, đại khái là lúc này Kiều Ngộ An đang đứng ở phòng ngủ trên lầu, cửa đóng nhưng đều vẫn có thể nghe rõ.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Ngộ An là Bành Vĩ Dương và Lương Uyển Thu tìm tới, nghĩ đến Thời Niên còn ở dưới lầu, anh gần như là theo phản xạ có điều kiện mở cửa đi xuống lầu, trong phòng khách không có bóng dáng Thời Niên, Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên đã lại tìm chỗ trốn khác nên chỉ hô lên một câu:

“Thời Niên, đừng ra.”

Nói xong liền đi tới cửa, bật chuông cửa camera ở chỗ huyền quan lên, Kiều Ngộ An lập tức thở phào nhẹ nhõm, không phải Bành Vĩ Dương, cũng không phải Lương Uyển Thu, mà là Khương Chanh, nhưng Khương Chanh bị sao thế này?

Biết rõ Thời Niên không thể bị doạ sợ, tại sao lại còn phải gõ cửa như vậy?

Kiều Ngộ An cũng không nghĩ nhiều, có thể khiến Khương Chanh như vậy, ngoại trừ Khương Tiểu Mễ vẫn là Khương Tiểu Mễ, Kiều Ngộ An liếc thoáng qua phòng khách phía sau, vẫn không có thấy Thời Niên, anh cũng không rảnh lo trấn an, đi thẳng tới mở cửa, vốn muốn đóng cửa lại rồi ra ngoài nói chuyện với Khương Chanh, lại không ngờ một câu hỏi của Khương Chanh liền làm Kiều Ngộ An đứng sững tại chỗ:

“Thời Niên đâu?”

Một câu hỏi đã làm Kiều Ngộ An sửng sốt: “Sao vậy chị? Chị hỏi Thời Niên làm gì? Em vẫn chưa thấy em ấy, chúng ta ra ngoài nói, chị như vậy sẽ dọa đến...”

“Thời Niên căn bản không ở nhà!” Khương Chanh ngắt lời Kiều Ngộ An: “Sao em lại để cậu ấy ra ngoài được?!”

Tất cả lời nói của Kiều Ngộ An đều nghẹn lại ở cổ họng, anh nhìn chiếc điện thoại Khương Chanh nhét vào tay mình, điện thoại đang mở, anh nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại, anh không nhìn lầm, là Bành Vĩ Dương.

Hình ảnh của Bành Vĩ Dương vì sao lại đang livestream? Vì sao Khương Chanh lại nói Thời Niên không ở nhà?

“Thời Niên!” Kiều Ngộ An xoay người đi vào phòng khách hét lớn: “Thời Niên! Em ra đây, là chị của anh…”

“Đừng gọi nữa!” Khương Chanh đi vào kéo cánh tay Kiều Ngộ An: “Đây là Weibo vừa đăng ký, vừa được qua chứng nhận V, Thời Niên đến bệnh viện rồi.”

Trên đường Khương Chanh lái xe đưa Kiều Ngộ An đến bệnh viện, quần áo Kiều Ngộ An cũng chưa thay, mặc luôn đồ ngủ đi dép lê ngồi ở ghế phụ, vẫn luôn đang nhìn điện thoại, bởi vì bàn tay cầm điện thoại quá dùng sức mà khớp xương cũng trắng bệch.

Thời Niên đăng ký Weibo, lấy danh nghĩa Vu Nhạc, đây là lần đầu tiên Vu Nhạc thần bí đăng ký ứng dụng mạng xã hội và lần đầu tiên xuất hiện ở trước công chúng.

Mà Vu Nhạc đang phát livestream.

Kiều Ngộ An không tưởng tượng được, cái người không dám gặp ai kia là đi ra khỏi nhà như thế nào, lại là cái gì chống đỡ để hắn đi đối mặt với tên ác ma Bành Vĩ Dương này.

——

Trước 5 giờ sáng, Thời Niên cũng đã lặng lẽ rời khỏi biệt thự số 2, không quấy rầy Kiều Ngộ An, lên xe của Triển Đồ.

Lúc này xe đã đậu ở bãi đậu xe của bệnh viện được một khoảng thời gian, mặc dù vẫn còn là sáng sớm nhưng trong bệnh viện vẫn có người đi lại, Thời Niên ngồi trong xe, điều chỉnh lại nhịp thở của mình từng lần từng lần, từng lần rồi từng lần đưa tay mở cửa xe, không biết thử bao nhiêu lần mới hạ quyết tâm, mở cửa xe, xuống xe.

Triển Đồ vẫn luôn đứng ở ngoài xe, nghe thấy tiếng mở cửa xe, y nghiêng mặt nhìn, thấy đôi môi tái nhợt không còn chút máu của Thời Niên, thấy bàn tay run rẩy không ngừng của hắn, nên dù rằng biết đây là đúng nhưng cũng không đành lòng:

“Anh, hiện tại vẫn còn có thể quay về.”

Thời Niên cứng ngắc lắc đầu, nhìn về phía trước: “Không thể trì hoãn nữa.”

Nói xong liền nhấc bước đi về phía khu nội trú, Triển Đồ nhìn bóng lưng Thời Niên, không nói gì, chỉ dụi tắt đầu thuốc trên tay rồi đi theo.

Từ lúc xuống xe đến khi đi thang máy lên tầng 7, Triển Đồ có thể nhận thấy rõ ràng sắc mặt Thời Niên lại thêm tái nhợt, cánh tay vẫn luôn run rẩy không ngừng, bên thái dương bắt đầu có từng giọt mồ hôi chảy xuống, phản ứng của Thời Niên không hề bình thường một chút nào, nhưng dù vậy, người gần mười năm cũng không ra ngoài hay xã giao bình thường này, vẫn không hề cố chút nao núng lùi bước, khi cửa thang máy vừa mở ra liền cất bước ra ngoài.

Thời Niên có sợ không? Đương nhiên sợ, hắn càng sợ hơn ai hết.

Hắn có thể tiếp tục trốn ở trong nhà không? Có thể, bởi vì Kiều Ngộ An sẽ không trách hắn, người nhà của anh cũng sẽ không trách hắn, thậm chí không hề có ai nghĩ đến việc để hắn đứng ra giải quyết cục diện hiện tại này, hắn có thể coi như đương nhiên tránh trong ngôi nhà do chị gái của Kiều Ngộ An cung cấp kia, đợi họ giải quyết ổn thỏa xong mọi chuyện và cho hắn sự bình yên nên có.

Bọn họ cũng sẽ có thể giải quyết được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Nhưng Thời Niên không muốn đợi thêm nữa, hắn không thể nhìn họ bị liên lụy, bị tổn thương vì để bảo vệ hắn, rõ ràng họ có thể không làm vậy, nhưng họ vẫn làm, vậy nên Thời Niên rõ ràng cũng có thể không làm vậy, nhưng hắn cũng vẫn làm.

Hắn không thể đều dựa vào Kiều Ngộ An che chở cho mình cả đời này, nó không công bằng với anh, cũng không công bằng với người nhà của Kiều Ngộ An.

Hắn đúng là sợ bước ra khỏi vùng an toàn của mình để gặp gỡ người xa lạ, nhưng sợ cũng không có nghĩa là không thể, nghĩ đến Kiều Ngộ An và người nhà của anh vì hắn mà phải đấu tranh nhiều như vậy, Thời Niên cũng tin rằng cho dù hôm nay hắn có gục ngã, họ cũng sẽ đỡ được hắn.

Vậy thì có gì phải sợ nữa đâu?

Bây giờ hắn không cô đơn, hắn có nhà, cũng có người nhà yêu thương hắn.

6 giờ, khu nội trú rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bên bàn y tá chỉ có một y tá đang gật gù buồn ngủ, thỉnh thoảng vọng đến tiếng ho khan từ phòng bệnh nào đó, vài giây sau lại yên tĩnh.

Triển Đồ nhìn Thời Niên, biết hắn vẫn không hề có bất kì ý định lùi bước nào, liền nhỏ giọng nói với hắn:

“Giường 12.”

Thời Niên đáp, cất bước đi, mồ hôi vẫn còn túa ra nhưng bước chân hắn vẫn rất vững chãi.

Bên ngoài phòng bệnh, Thời Niên liếc nhìn Bành Vĩ Dương đang nằm ngủ trên giường qua ô cửa kính, gương mặt đó vẫn sẽ khiến hắn ghê tởm muốn nôn theo tiềm thức, nhưng bất ngờ thay, lại không còn sợ hãi như thế nữa, cơn ác mộng mười năm gã cho hắn không hề kéo dài đến giờ phút này, có lẽ giây phút hắn có Kiều Ngộ An, ác mộng đã tiêu tan.

“Anh…” Triển Đồ khẽ gọi một tiếng.

Thời Niên thu hồi ánh mắt, nhìn Triển Đồ, đôi môi tái nhợt khẽ mở, nói:

“Có muốn kiểm tra lại không?”

Vì để phòng ngừa, Triển Đồ điều chỉnh lại camera mini trên ngực áo Thời Niên một chút, xác nhận hình ảnh trên điện thoại của mình không có vấn đề gì: ”Ổn hết.”

Thời Niên đưa tay đến tay nắm cửa, lại bị Triển Đồ nắm lấy, lạnh như băng vậy: “Anh...”



“Anh không sao, em có thể thấy hình ảnh được mà, có chuyện gì em sẽ đi vào, anh biết.”

Triển Đồ buông tay Thời Niên ra: “Cẩn thận.”

Thời Niên gật đầu không nói gì nữa, trực tiếp ấn tay nắm cửa mở cửa ra, bước vào phòng bệnh, đóng cửa lại.

Hắn đứng sau cánh cửa vài giây rồi mới bước từng bước đi về phía Bành Vĩ Dương, nhìn gã ngủ say, sau đó ánh mắt dừng trên con dao gọt hoa quả trên tủ bên giường.

Năm đó, hắn là dùng dao gọt hoa quả đâm gã ta.

Hiện tại, Thời Niên vẫn muốn đâm gã.

Nhưng hắn không thể, Bành Vĩ Dương không xứng để hắn chạm vào, chạm vào gã ta, Thời Niên không biết phải trở về đối mặt với Kiều Ngộ An như thế nào.

Bành Vĩ Dương mơ màng tỉnh dậy, lúc nhìn thấy có một người đứng ở cuối giường, gã bị doạ ngồi bật dậy, ánh mắt đong đầy sợ hãi nhìn Thời Niên, cũng là đến lúc này Thời Niên mới nhận ra, hoá ra ác ma cũng có thứ sợ hãi, họ sợ chết, cũng sợ nhân quả báo ứng.

“Cậu là…” Bành Vĩ Dương cất tiếng, nhìn Thời Niên, nhất thời không dám ngộ nhận, nhưng khi Thời Niên bật đèn lên, trong phòng sáng lên, Bành Vĩ Dương nhìn thấy đôi mắt của Thời Niên liền sững sờ: “Thời Niên? Cậu là Thời Niên?”

Thời Niên nhìn gã, không nói chuyện, nắm chặt bàn tay buông thõng bên người mới không đến mức run bần bật.

“Cuối cùng cậu cũng tới.” Bành Vĩ Dương nhích người lại gần Thời Niên: “Tôi biết cậu sẽ tới mà.”

“Vì sao?” Thời Niên nói, âm giọng căng thẳng: “Vì sao cảm thấy tôi sẽ đến?”

“Hôm đó ở cửa biệt thự, cậu định mở cửa đi ra đúng không?” Bành Vĩ Dương cười nhìn Thời Niên: “Kiều Ngộ An quá quan tâm cậu, mà cậu cũng quá quan tâm cậu ta, cậu ta vì cậu mà không tiếc cả công việc, ngay cả công việc của ba mẹ cũng buông bỏ được, vậy thì cậu cũng sẽ vì cậu ta mà đến gặp tôi.”

“Cho nên, chuyện của ba mẹ Kiều gia, là anh làm?”

Bành Vĩ Dương nhìn Thời Niên, không nói chuyện, Thời Niên lại hỏi một lần:

“Trả lời tôi.”

“Là tôi làm, cậu tới là vì đòi lại công đạo cho bọn họ à? Cậu có lợi thế gì để mà nói điều kiện với tôi thế?” Bành Vĩ Dương nhìn Thời Niên, lại nhìn về hướng túi của hắn: “Hay là cậu đang ghi âm? Nhưng Thời Niên này, ghi âm là không thể sử dụng mỗi nó làm bằng chứng được, cho dù cậu ghi lại thì đã sao? Một khi bọn họ không tra ra được gì, dù cho tất cả mọi người biết là tôi tung tin tức, cũng chỉ sẽ cảm kích tôi thôi.”

“Làm sao anh biết viện trưởng Bạch nhận chiết khấu tham ô nhận hối lộ? Làm sao anh biết giáo sư Kiều quấy rối học sinh nữ?”

“Tôi không cần biết.” Bành Vĩ Dương nói: “Tôi chỉ cần cho một người một ngàn tệ để hắn giúp đăng một bài, sau đó lại tìm thủy quân để lăng xê một chút là được, mấy năm nay, người ở địa vị như Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh này, chẳng lẽ thật sự trong sạch như vậy à? Chỉ là không có ai dám nói, nên tôi đành phải nói ra thôi, chỉ cần làm lớn chuyện này, tự nhiên sẽ có người điều tra, cũng nhất định có thể tra ra được thứ gì đó.”

Thời Niên im lặng.

“Sự thật chứng minh, cách này của tôi rất hiệu quả.” Bành Vĩ Dương cười nhìn Thời Niên: “An ninh nơi cậu ở tốt thật đấy, tôi và mẹ cậu căn bản không vào được, không dùng cách này thì sao cậu đi ra được đây? Rồi làm sao sẽ đứng trước mặt tôi được?”

“Anh muốn gặp tôi làm gì?”

“Mười năm không gặp, tôi muốn xem cậu thế nào chút thôi.” Bành Vĩ Dương xốc chăn lên, ngồi ở mép giường, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy, mặc cho Thời Niên cố hết sức giữ vững bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được lùi lại một bước theo bản năng, Bành Vĩ Dương nhìn thấy, cười một tiếng, không nhúc nhích nữa: “Nghe mẹ cậu nói, cậu mắc chứng hoang tưởng bị hại, đã rất lâu cậu không gặp người, là bởi vì tôi à?”

Trên mặt Bành Vĩ Dương không có chút gì là quan tâm, ngược lại là rất đắc ý, giống như nhìn thấy có người vượt qua thời gian mười năm dưới bóng ma của gã là một điều rất đáng tự hào.

“Tôi tưởng rằng người lúc trước có gan đâm tôi một dao rồi chạy trốn là vì để cho cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng không ngờ mười năm qua cậu lại sống những ngày tháng u tối không thấy ánh mặt trời, có đáng không?”

“Trở về với tôi đi, cũng đừng làm mẹ cậu lo lắng, bà ấy cũng tìm cậu mười năm rồi, đứa trẻ ngoan không nên như vậy.”

Bành Vĩ Dương đứng dậy, Thời Niên cắn chặt răng mới không khiến mình xoay người ra ngoài, hắn vẫn nhìn thẳng vào Bành Vĩ Dương:

“Anh đoán xem, nếu bà ta biết hiệu trưởng Bành mà mình tin tưởng nhất, tin chắc có thể sửa đứa con trai đồng tính của bà ta thành người bình thường cũng là đồng tính, thậm chí lại từng nhiều lần ý đồ cưỡng hiếp con trai bà ta, bà ta còn sẽ nghe lời anh nói, cảm kích anh sao?”

Bành Vĩ Dương nhìn chằm chằm Thời Niên mấy giây, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó dần mỉm cười, nhưng gã không trả lời, chỉ đứng dậy đi về phía Thời Niên, Thời Niên theo bản năng còn muốn lùi lại, nhưng hắn cố gắng kìm lại, hắn biết Bành Vĩ Dương muốn làm gì.

Bành Vĩ Dương đi tới trước mặt Thời Niên, đưa tay sờ túi áo gió của Thời Niên, Thời Niên nhịn buồn nôn để gã đụng vào, Bành Vĩ Dương không mò trúng thứ gì như bút ghi âm linh tinh, hài lòng cười một tiếng, lúc này mới trả lời Thời Niên:

“Sẽ không, mẹ cậu sẽ không tin tưởng tôi nữa, nhưng bà ta vẫn sẽ tìm người khác để sửa sai cho cậu.”

Thời Niên lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với Bành Vĩ Dương, im lặng không nói.

“Kỳ thực tôi thành lập học viện Dục Chương nhiều năm như vậy, mẹ cậu cũng không phải là người kiên trì nhất tôi từng gặp, có quá nhiều phụ huynh giống như bà ta, cho rằng con mình như vậy là không bình thường, người ở nơi càng hẻo lánh xa xôi càng lạc hậu, càng không có tiếp thu giáo dục thì càng như thế, cậu nhìn lại cậu năm đó đi, chẳng phải bà ta cảm thấy việc sửa đổi xu hướng tính dục của cậu còn quan trọng hơn việc thi vào đại học hay sao? Bọn họ không làm sai, bọn họ chỉ hi vọng con mình bình thường lại mà thôi, bọn họ cũng là đang thương con mình mà.”

“Chỉ là cậu, quá không ngoan, thế mà lại chạy.”

“Cậu là học sinh đầu tiên bỏ trốn trong trường của tôi, cũng là đứa duy nhất chưa bị sửa sai, nếu tôi đã nhận tiền của mẹ cậu, thì phải giữ trách nhiệm với bà ấy.”

“Người duy nhất chưa bị sửa sai?” Thời Niên nhìn Bành Vĩ Dương: ”Anh có chắc là họ đã bị sửa sai thành công không? Hay là ép buộc phải khuất phục dưới sự hành hạ của anh?”

Bành Vĩ Dương cười: “Có quan trọng không? Những bậc cha mẹ đó cũng đâu quan tâm tôi dùng phương pháp gì để làm con bọn họ nghe lời, họ muốn tôi làm chính là khiến con họ trở nên ngoan ngoãn, tôi làm được, tôi hoàn thành, họ nhận được một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe gì làm nấy, bọn họ đã rất hài lòng rồi, chẳng phải cậu từng đến văn phòng của tôi rồi sao? Hẳn là cậu thấy bên trong có bao nhiêu cờ thưởng, những cái đó đều là phụ huynh gửi cho, bọn họ đều cảm ơn tôi.”

“Trong mười năm cậu không có mặt, tôi nhận được càng nhiều.” Bành Vĩ Dương tiến một bước về phía Thời Niên: “Tôi muốn dẫn cậu đi xem.”

Thời Niên nhìn gã, một giọt mồ hôi từ từ trượt xuống theo tóc mai, chảy từ xương gò má xuống cằm, Bành Vĩ Dương nhìn thấy, chỉ cảm thấy gợi cảm, gã cũng vừa lòng:

“Cậu đang sợ hãi.”

“Không có ai không sợ hãi ác ma.” Thời Niên nói: “Trước kia tôi rất sợ anh, muốn giết anh, thậm chí còn nghĩ tới cùng chết với anh, nhưng hiện tại tôi không sợ, một chút tôi cũng không sợ anh, tôi chỉ thấy buồn nôn, vì bản thân mình, cũng vì những đứa trẻ phải chịu ngược đãi dưới tay anh.”

“Cậu có thể làm gì nào?” Bành Vĩ Dương nói: “Mười năm trước cậu đã từng báo cảnh sát, và đáp án cậu càng rõ hơn tôi mà, mười năm trôi qua, tôi càng mạnh hơn so với trước.”

“Thời Niên, không một ngày nào tôi không nhớ cậu, nhớ ánh mắt cậu nhìn tôi.” Bành Vĩ Dương lại tiến gần thêm một bước: “Nhiều năm qua, không biết đứa trẻ đó càng trở nên thanh tú hơn hay là như thế nào, những đứa trẻ được gửi đến cũng không có tính khiêu chiến gì, đúng vậy, có đứa thậm chí cũng không thể chống lại liệu pháp Morita, cho dù có quật cường đến đâu thì cũng sẽ thay da đổi thịt trong vòng ba tháng, tôi không còn gặp được ai như cậu nữa.”

“Tôi muốn nhìn cậu khuất phục tôi, tôi muốn nhìn cậu bị tôi khống chế, liều mạng giãy giụa nhưng bất lực không làm được gì, tôi muốn nhìn cậu bị tôi cải tạo thành một con chó nghe lời, tôi muốn nhìn cậu nhìn thấy tôi liền run rẩy, cũng muốn nghe tiếng la hét của cậu ở trên giường giật điện.” Trên mặt Bành Vĩ Dương nở nụ cười âm trầm khiến người sợ hãi, đây đã không còn là một người bình thường nữa.

Thời Niên đối mặt với những tưởng tượng kia của gã đối với mình, dạ dày quặn thắt, có thể nôn ra bất cứ lúc nào, hắn dường như đột nhiên bị Bành Vĩ Dương kéo vào vòng xoáy gọi là mười năm trước, càng lún càng sâu, ngay lúc hắn không thể chịu nổi thống khổ như vậy, muốn kết thúc nó, khi lại lần nữa nhìn về hướng con dao trên bàn cạnh giường ngủ, một giọng nói chợt vang bên tai:

“Thời Niên, em là người tốt nhất anh gặp được.”

Là Kiều Ngộ An.

Hắn không thể bỏ lại Kiều Ngộ An một mình, vì thế hắn cưỡng ép mình dứt ra, tỉnh táo lại, tuy toàn thân gần như không còn sức, nhưng vẫn không chút sợ hãi nhìn Bành Vĩ Dương:

“Anh cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.”

“Tôi sẽ mang cậu đi.” Bành Vĩ Dương cười nhìn Thời Niên: “Cậu bác sĩ nhỏ kia của cậu có bản lĩnh bao nhiêu đâu, cậu ta có thể bảo vệ cậu được gì chứ? Tôi thấy nhiều người như cậu ta rồi, gia đình tốt, giáo dục tốt, nhưng gia đình của loại người này là có quy tắc nhất, cậu cảm thấy bọn họ có thể làm gì tôi nào? Cậu ta không cứu được cậu.”

“Anh không hiểu.” Thời Niên nói: “Anh ấy đã cứu tôi từ lâu rồi, tôi trốn khỏi ngôi trường đó, trốn khỏi anh, nhưng trước giờ không hề thoát khỏi được cái địa ngục mà anh cho tôi, là Kiều Ngộ An đưa tôi trở về nhân gian, anh ấy đã cứu sống tôi, tôi không còn là quỷ, nhưng Bành Vĩ Dương, anh vẫn là quỷ, tôi làm quỷ có thể không gây hại được anh, nhưng quỷ sợ nhìn thấy ánh sáng, tôi đang ở trong ánh sáng, anh lại có thể làm gì được tôi?”

Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kiều Ngộ An và Khương Chanh xông vào, Bành Vĩ Dương vô thức nhìn sang, Kiều Ngộ An cũng không thèm nhìn gã một cái, ôm lấy Thời Niên đã kiệt sức không kiên trì được nữa vào lòng.

“Kiều Ngộ An.” Thời Niên nhìn anh, thở phào nhẹ nhõm rất rõ, lúc lại một giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống, Thời Niên dần mỉm cười: “Không sao, đều kết thúc rồi.”

——

Tuy rằng là sáng sớm nhưng đoạn phát sóng trực tiếp của Vu Nhạc vẫn nhấc lên sóng to gió lớn trên mạng, tất nhiên chuyện này vẫn có sự trợ giúp của Triển Đồ ở sau lưng, nhưng có liên quan gì đâu? Chẳng qua bọn họ chỉ là đang ăn miếng trả miếng mà thôi.

Bản thân Vu Nhạc chưa từng lộ mặt trước công chúng đã có độ hot nhất định, hơn nữa chủ đề nóng hổi như vậy lại liên quan đến sự việc về Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh hai ngày trước, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủn, mức độ phổ biến cũng đã bùng nổ, chủ đề có liên quan đến lần livestream này trên hot search cũng có tận mấy cái.

#Vu Nhạc phát livestream#

#Bạch Cẩm Thư Kiều Bình Sinh bị người vu oan hãm hại#

#Bành Vĩ Dương#

#Học viện Dục Chương#

Triển Đồ nhân lúc đang độ hot mà công bố video do Thời Niên quay trước một ngày ra ngoài.

Trong video, Thời Niên mặc một chiếc áo len màu đen, đối mặt với màn ảnh có chút mất tự nhiên, ngẩng đầu bảy tám lần mới dám nhìn thẳng vào, rồi lại tốn gần một phút điều chỉnh lại hô hấp, chậm rãi lên tiếng, giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng, rất kiên định:

“Chào mọi người, tôi là Vu Nhạc, cũng là Thời Niên.”

“Video này tôi muốn lấy danh nghĩa thật là Thời Niên tố cáo, tố cáo học viện Dục Chương ở Trạm Tây và hiệu trưởng Bành Vĩ Dương của học viện Dục Chương, hiệu phó Chương Thụ Kiệt, Cẩu Thắng Lợi, trưởng phòng giáo vụ Uông Lực Tồn, lấy danh nghĩa uốn nắn chứng nghiện internet, phản nghịch, hướng nội, yêu sớm, đồng tính luyến ái và nhiều danh khác để thực hiện việc giam giữ bất hợp pháp, ngược đãi, xâm hại tình dục.”

“Mười năm trước, tôi bị mẹ tôi đưa vào học viện Dục Chương với lý do uốn nắn lại xu hướng tính dục, cố gắng sửa lại sự thật rằng tôi thích đàn ông, tôi ở trường 173 ngày, bị giam giữ trái phép 41 ngày, đánh 129 lần roi, giật điện 37 lần, Bành Vĩ Dương đưa tôi vào văn phòng dâm loạn 2 lần, đưa tôi về nhà 1 lần, cưỡng ép tiêm thuốc giãn cơ đối với tôi, ý định cưỡng hiếp, bị tôi dùng dao gọt trái cây đâm vào bụng để chạy thoát.”

“Mười năm qua, tôi không dám tiếp xúc với ai, không dám ra khỏi nhà, mắc chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng, mấy tháng trước có một nhóm thám hiểm nhà ma xông vào nhà tôi tiến hành phát livestream, tin tức tôi sống trong căn nhà ma bị lộ ra, mặc dù đã kịp thời xóa bỏ tin tức, nhưng vẫn bị mẹ tôi phát hiện ra, bà lại liên lạc với Bành Vĩ Dương lần nữa, vượt ngàn dặm đến Dung Thành, muốn đưa tôi về nhà.”

“Người yêu Kiều Ngộ An của tôi vì bảo vệ tôi mà bị mẹ tôi gây rối, thương tổn, ba mẹ của anh ấy là viện trưởng Bạch, Bạch Cẩm Thư và giáo sư Kiều, Kiều Bình Sinh cũng vì tôi mà bị liên lụy, tôi mong các ban ngành liên quan có thể nhanh chóng trả lại sự trong sạch và bình yên cho họ, cũng hy vọng sẽ tiến hành xác minh kiểm chứng nội dung tôi báo cáo.”

“Không phải vì tôi, tôi đã thoát khỏi địa ngục rồi, hiện giờ vẫn còn bọn nhỏ đang đang chịu khổ chịu nhục ở học viện Dục Chương.”

“Chúng tôi không có bệnh, không cần bị sửa sai, càng không cần dùng cách thức ngược đãi để tiến hành uốn nắn.”

“Trên là toàn bộ nội dung video của tôi.”

“Cảm ơn.”