Có Bệnh

Chương 42




Edit: Mạn Già La

Ban đầu Kiều Ngộ An cũng không suy nghĩ gì nhiều, cho rằng góc độ hoặc vị trí mình tra vào không đúng, mãi đến khi anh thử ba lần liên tiếp mới chợt nhớ tới câu nói quá thẳng thắn mà Thời Niên từng nói với mình.

Tôi đổi khóa là được.

Lấy lại chìa khóa thì xấu hổ quá, cũng làm mất tình cảm và thể diện, cho nên chọn chấm dứt mối quan hệ giữa hai người như vậy, dẫu sao cảm xúc của mỗi người khác nhau, không ai can thiệp vào được.

Kiều Ngộ An đứng ngây ở đó ít nhất năm phút mới tiếp nhận sự thật này, chậm rãi nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay.

Tuy rằng nghĩ được phần lớn căn gác lầu hai sẽ có kết cục tương tự, nhưng không nhìn thấy Kiều Ngộ An cũng không bỏ cuộc, vì thế anh lại leo lên cái cây kia, cửa sổ thì đẩy ra được, nhưng Kiều Ngộ An không mở được cánh cửa đi xuống lầu hai.

Thời Niên làm theo đề nghị lúc đầu của Kiều Ngộ An, để lại căn gác bị đóng lại cho Khương Tiểu Mễ.

Khó chịu không?

Đương nhiên, nhưng nỗi buồn khổ của Kiều Ngộ An lúc này không phải đối với anh, anh rất đau lòng, đau lòng Thời Niên của anh vất vả lắm mới vui vẻ một chút, hoạt bát một chút, có sức sống hơn một chút, nhưng bởi vì lời tỏ tình của anh mà lại lần nữa khép mình, hắn mới vừa đến gần mặt trời, rồi lại buộc phải lui vào trong bóng tối.

Lúc này, có lẽ sẽ không bao giờ dễ dàng bước ra nữa.

Có hối hận vì đã tỏ tình không? Có một chút, nhưng có thể bỏ qua không quan tâm, bởi vì cho tới bây giờ, điều mà Kiều Ngộ An nghĩ trong lòng, vẫn là muốn ở bên Thời Niên, vốn dĩ anh cũng không nghĩ tới giữa bọn họ sẽ thuận lý thành chương*, tự nhiên mà vậy, vậy nên tất cả kết quả sau khi tỏ tình đều nằm trong dự đoán của anh.

* Sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.

Nhưng có đoán được trước không có nghĩa là chấp nhận được.

Kiều Ngộ An vỗ vỗ cửa gác xép: “Thời Niên, tôi biết cậu đang nghe, tôi biết hiện tại cậu không muốn gặp tôi, tôi cũng không ép cậu, nếu đây là cách cậu cảm thấy có thể cho mình sự thoải mái, tôi cũng tôn trọng cậu, cho đến khi cậu nguyện ý gặp lại tôi mới thôi.”

Bên kia cửa không có bất cứ âm thanh nào truyền đến, Kiều Ngộ An giống như đang nói chuyện một mình, nhưng anh cũng không thèm để ý, tựa như anh đã biết trước kết quả này, hơn nữa chắc chắn sau cửa nhất định có người.

“Cậu không thể không ăn cơm được.” Kiều Ngộ An nói: “Về sau mỗi ngày tôi sẽ để trên gác xép này một ít thực phẩm, cậu nhớ lấy đấy, đến khi nào nghĩ kỹ rồi thì chúng ta lại nói chuyện.”

Kiều Ngộ An nói xong im lặng mấy giây, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, vì vậy anh cũng không chờ nữa, xoay người muốn rời đi, nhưng rồi lại dừng bước quay đầu đầu nhìn cánh cửa này, rốt cục vẫn nói những gì mình muốn nói:

“Thời Niên, tôi không hối hận vì những lời đã nói với cậu ngày hôm qua, tôi thích cậu là thật, muốn ở bên cậu cũng không lừa cậu, cậu không chấp nhận tôi, không thích tôi, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng tôi không muốn mất đi người bạn như cậu, nếu thật sự không còn cách nào khác, chúng ta vẫn sẽ lại là bạn, cậu tin tôi, chúng ta sẽ như trước đây, tôi sẽ không để cậu cảm thấy khó chịu.”

Vẫn không hề có sự đáp lại nào, Kiều Ngộ An không cảm thấy thất vọng, ngay từ đầu anh đã biết Thời Niên sẽ không đáp lại mình, bình thường hắn đã là một người ít nói kiệm lời, bây giờ hai người lại rơi vào tình cảnh như vậy hắn sẽ càng không lên tiếng.

Thời Niên vẫn luôn là người như vậy, Kiều Ngộ An hiểu, cũng lý giải, cho nên cũng không trách.

Kiều Ngộ An rời đi, căn gác nhỏ yên tĩnh trở lại, nhưng Kiều Ngộ An cũng không đoán sai, Thời Niên quả thực nghe được anh nói, hắn chỉ ngồi dựa trên vách tường cạnh cửa căn gác, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm nơi nào đó, ngay cả hô hấp cũng an tĩnh.

Mỗi một chữ Kiều Ngộ An nói hắn đều nghe được, nhưng lại không đáp, không thể đáp, cũng không dám đáp, càng không biết nên đáp lại cái gì.

Từ sau đêm hôm trước khi Kiều Ngộ An nói thích hắn, Thời Niên hầu như chưa từng nghỉ ngơi, trong đầu trống rỗng, lăn qua lộn lại đều là câu ‘tôi thích cậu, muốn cậu làm bạn trai tôi’ của Kiều Ngộ An.

Đây là lần đầu tiên Thời Niên đối mặt với việc thích, được một người ưu tú như vậy thích, ngay cả Thời Niên cũng không thể phủ nhận đây là một chuyện làm người ta thấy vui mừng, dường như Kiều Ngộ An thích cũng khiến hắn càng thích mình hơn một chút, nhưng với Thời Niên mà nói, vui vậy là đủ rồi, sẽ không mong cầu gì hơn.

Thế nên hắn lấy điện thoại Triển Đồ để lại cho mình, lần đầu tiên mở máy gọi cho Triển Đồ, Triển Đồ bất ngờ rồi lại trong dự kiến đợi Thời Niên nói chuyện, mà Thời Niên chỉ nói một câu:

“Anh muốn đổi khóa.”

Sau đó Triển Đồ mang theo khóa và dụng cụ đến.

Khi Triển Đồ thay ổ khóa Thời Niên vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, hắn không nói gì nhưng mỗi động tác của Triển Đồ đều như đóng chặt trái tim hắn, hắn có thể cảm nhận được trái tim mình dần trở về bình tĩnh, sau đó là như nước lặng.

Sau khi thay khóa xong, Triển Đồ cũng không hỏi Thời Niên tại sao, y chỉ nói sau này sẽ đến thường xuyên hơn chút, dù sao bây giờ Thời Niên đã không quen ăn những đồ ăn nhanh đông lạnh chỉ có thể duy trì sự sống rồi, nhưng lại bị Thời Niên từ chối:

“Không cần.”

Hai từ đơn giản, không có lý do gì.



Triển Đồ nhìn Thời Niên bước lên lầu, lần đầu tiên trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Thời Niên, không phải hắn không muốn ăn mấy món cơm nhà nấu đó, cũng không phải không muốn làm, hắn chỉ muốn làm bản thân quen, hơn nữa trở lại tháng ngày không có Kiều Ngộ An.

Vì thế Triển Đồ lại nói:

“Anh thật sự thích anh ấy.”

Y tưởng rằng Thời Niên sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ là Thời Niên cứ như hoàn toàn không nghe thấy câu nói này, thậm chí không dừng lại dù chỉ 0,01 giây cho đến khi biến mất ở chỗ ngoặt lầu hai.

Như là khinh thường nhìn lại, càng như một loại cam chịu.

——

Kiều Ngộ An vốn định quay về biệt thự số 3 ăn chút gì rồi đi ngủ, nhưng Khương Chanh đột nhiên gọi điện thoại bảo anh qua, đến khi anh tới biệt thự số 1 mới biết không chỉ có mình Khương Chanh, ngay cả ba mẹ cũng tới, anh đã hiểu ngay là chuyện gì, dở khóc dở cười:

“Con không sao thật mà.”

Lúc Tiểu Lôi còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Kiều Ngộ An thừa nhận bản thân quả thật có chút bốc đồng, nhưng dù sao anh cũng không phải thanh niên tính tình bồng bột nữa, lý trí vẫn chiếm ưu thế, nên sau khi bình tĩnh lại cũng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, tuy rằng đối với chuyện của Tiểu Lôi vẫn còn có chút khúc mắc, nhưng đã sẽ không để tâm vào chuyện nhỏ nhặt.

Bạch Cẩm Thư chưa nói gì, chỉ vào sô pha bên cạnh, Kiều Ngộ An liền ngồi xuống, Khương Tiểu Mễ đi tới leo lên đùi Kiều Ngộ An ngồi, không nói một lời, chỉ rất nhẹ nhàng dịu dàng ôm anh, như một sự an ủi thầm lặng.

“Hôm nay trước khi tan tầm cảnh sát có gọi tới cho mẹ.” Bạch Cẩm Thư nói.

Kiều Ngộ An nhìn về phía Bạch Cẩm Thư: “Bắt được rồi?”

Dưới tình huống có đầy đủ vật chứng, rất nhanh là có thể lập án, sau đó là có thể tiến hành bắt giữ, theo lý thuyết cảnh sát gọi tới ngay lúc này, chỉ có thể chứng minh là đã bắt được, nhưng Bạch Cẩm Thư lại lắc đầu:

“Chạy.”

“Chạy?” Kiều Ngộ An gần như không thể tin vào tai mình: “Chạy kiểu gì?”

“Khi cảnh sát tới nơi, trong nhà chỉ có vợ và con trai hắn ta, vợ hắn nói sau khi người đó biết Tiểu Lôi được con đưa đến bệnh viện liền chạy.” Bạch Cẩm Thư nhìn Kiều Ngộ An: “Hiện giờ cảnh sát vẫn đang tìm, nhưng cụ thể khi nào tìm được vẫn chưa rõ, mẹ và ba con đến đây là nhắc con cẩn thận trong thời gian này một chút.”

Kiều Ngộ An nghe vậy thì có hơi muốn cười:

“Gì đây? Mọi người cảm thấy Lôi Cường sẽ tìm con báo thù? Gã ta điên rồi hay sao?”

“Nếu hắn không điên sao sẽ làm ra chuyện tổn thương Tiểu Lôi?” Bạch Cẩm Thư nhìn Kiều Ngộ An: “Đừng coi thường, người như vậy chuyện gì cũng có thể làm được.”

Kiều Ngộ An không phản bác gì cả, trong đầu Lôi Cường nghĩ cái gì đúng là không thể dùng tư duy của người thường để nghĩ được, có lẽ sẽ thật sự xuất hiện khi anh không chú ý cũng không biết chừng:

“Con biết rồi, sẽ chú ý ạ.”

Khương Tiểu Mễ nhéo nhéo ngón út Kiều Ngộ An:

“Cậu út, cậu phải bảo vệ bản thân thật thật tốt nha.”

Kiều Ngộ An mỉm cười: “Đương nhiên, cậu út còn phải bảo vệ con mà.”

Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh cũng không ở lại lâu, sau khi thấy trạng thái của Kiều Ngộ An thật sự không có gì quá đáng lo thì rời đi, Kiều Ngộ An tiễn hai vợ chồng già rời đi rồi nhưng anh cũng đi ngay, trở về tiếp tục nằm nhoài trên sô pha, nhìn Khương Chanh:

“Có gì ăn không chị? Cho em ké với, sắp đói chết rồi đây.”

Khương Chanh nghe vậy thì vào phòng bếp, nhưng đi được hai bước thì nhận ra chỗ sai sai, quay đầu lại nhìn Kiều Ngộ An:

“Cũng đã giờ nào rồi? Sao em còn chưa ăn cơm nữa?”

“Về trễ.”

Cũng không phải gì khó hiểu, nhưng Khương Chanh vẫn không rõ: “Vậy sao không đến chỗ Thời Niên?”

Kiều Ngộ An chậc lưỡi: “Rốt cuộc có gì ăn không thế?”

Khương Chanh thấy phản ứng này của Kiều Ngộ An, cũng có thể đoán được phần nào, nên không hỏi nữa, và đi vào phòng bếp, mười phút sau đã làm xong một bát mì và gọi Kiều Ngộ An qua ăn, Kiều Ngộ An sờ đầu Khương Tiểu Mễ đang xem TV:



“Tự chơi đi nhé.”

Khương Tiểu Mễ ngoan ngoãn gật đầu với anh.

Tay nghề của Khương Chanh không tệ, rất xa đã ngửi thấy mùi thơm, Kiều Ngộ An đi tới ngồi xuống: “Cảm ơn.”

Trước đây Khương Chanh không biết nấu ăn, tuy cha mẹ đã ly hôn từ khi cô còn nhỏ, nhưng cũng là một cô công chúa nhỏ lớn lên trong vại mật, mãi cho đến sau khi gặp được Trang Thu và có Khương Tiểu Mễ mới hoàn toàn thay đổi bản thân, tình huống của Khương Tiểu Mễ, Khương Chanh không muốn để người khác biết, nên đến nay chưa bao giờ thuê giúp việc mà một mình làm mọi việc, cho nên cũng đi học được tài nấu ăn khá ổn.

Kiều Ngộ An vẫn biết tay nghề của Khương Chánh rất tốt, nhưng bữa ăn hôm nay lại có chút nhạt nhẽo.

Không biết là vì Tiểu Lôi, hay là vì Thời Niên lại lần nữa thu mình lại.

Nhưng dù là gì đi nữa thì cũng khiến người ta chẳng dễ chịu gì.

Khương Chanh không có rời đi mà ngồi xuống đối diện Kiều Ngộ An, thấy anh có vẻ không có khẩu vị, lên tiếng: “Không hợp khẩu vị thì chị làm cho em món khác nhé.”

“Không cần đâu.” Kiều Ngộ An cười: “Ăn ngon lắm, là vấn đề ở em.”

Khương Chanh nhìn anh chằm chằm vài giây: “Lần trước đến công ty tìm luật sư tư vấn là vì chuyện của Tiểu Lôi sao?”

“Vâng.” Kiều Ngộ An đáp: “Chỉ là em sợ chị liên tưởng nhiều quá nên không nói cho chị biết, không phải có ý giấu chị đâu.”

Khương Chanh cười: “Có thể suy nghĩ gì được? Chị có thể liên tưởng đến gì chứ? Chuyện của Tiểu Mễ đã qua lâu rồi, chị chỉ biết nhìn về phía trước thôi.”

Kiều Ngộ An nhìn thoáng qua Khương Chanh, cũng cười:

“Là em nghĩ nhiều.”

Về chuyện Tiểu Lôi, trước khi Kiều Ngộ An đi, chắc là hai vợ chồng già đã nói với Khương Chanh rồi, cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì cũng biết rõ em trai mình, cho nên cô cũng biết chuyện này phần lớn Kiều Ngộ An sẽ gánh trên người mình, coi thành trách nhiệm, thậm chí là nghĩa vụ.

“Quyền nuôi con em không cần lo, sau này nếu cần ra tòa, bộ phận pháp lý của công ty sẽ toàn lực hỗ trợ.” Khương Chanh nói: “Nhưng sau khi tước quyền nuôi con từ tên cặn bã đó thì sao nữa, em muốn thu xếp Tiểu Lôi thế nào? Nhận làm con nuôi sao?”

Kiều Ngộ An lắc đầu: “Em không thể, em không thể chăm sóc được, hơn nữa cậu bé còn có bà nội mà, cho dù bà nội không nuôi, cơ quan bảo vệ và cứu trợ trẻ vị thành niên có thể giám thị thay, Tiểu Lôi đã mười hai tuổi, các phương diện cũng tương đối trưởng thành, hơn nữa với hoàn cảnh gia đình trước đây, hòa nhập vào một gia đình mới chưa chắc đã là chuyện tốt, em nghĩ cậu bé cũng càng hy vọng được tự do hơn.”

Dù muốn giúp Tiểu Lôi thoát khỏi gia đình đó nhưng Kiều Ngộ An cũng thực sự không nghĩ đến việc nuôi dạy Tiểu Lôi, tuy tính anh là người tốt bụng, nhưng giúp đỡ là một chuyện, phụ trách cuộc sống của một đứa trẻ lại là chuyện khác, anh không có ý muốn này, cũng không cho rằng mình có khả năng này.

Khương Chanh gật đầu: “Có bất cứ yêu cầu gì em cứ việc tới tìm chị.”

Kiều Ngộ An đáp:

“Được.”

Khương Chanh chưa từng hỏi giữa Kiều Ngộ An và Thời Niên đã xảy ra chuyện gì, hiển nhiên Kiều Ngộ An cũng không chủ động nhắc tới, ăn xong anh liền trở lại phòng khách, gật gà gật gù cho đến khi một Khương Tiểu Mễ khác xuống lầu mới đi theo.

Lúc cùng Khương Tiểu Mễ trèo cây vào gác xép, Khương Tiểu Mễ có phần tò mò quay lại nhìn anh, ánh mắt dừng ở trên mặt anh một hồi lâu, mặc dù không có bài xích, nhưng nhìn cũng không hoan nghênh cho lắm, dù sao thì từ sau khi Kiều Ngộ An được Thời Niên gọi đến thư phòng cùng đợi thì không còn ở đây với Khương Tiểu Mễ nữa.

Còn Khương Tiểu Mễ hiển nhiên cũng không thể nào quen anh.

Kiều Ngộ An cười khổ với cô, nhưng không nói gì, chỉ ngồi xuống vị trí cũ.

Thực ra Kiều Ngộ An rất mệt, đã gần bốn mươi tiếng chưa ngủ rồi, nhưng anh vẫn muốn đến xem, dù biết rằng khả năng tối hôm nay Thời Niên mở cánh cửa này đưa đồ ăn cho Khương Tiểu Mễ là cực kỳ nhỏ bé, nhưng anh vẫn không muốn bỏ lỡ, cho dù cơ hội chỉ là một phần một ngàn.

Không phải anh muốn nói gì với Thời Niên, anh chỉ lo lắng cho tình trạng của Thời Niên, cho anh biết bây giờ Thời Niên không có chuyện gì là anh yên tâm rồi, còn những chuyện khác, cứ từ từ không vội.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng Kiều Ngộ An cũng không kìm được cơn buồn ngủ, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, đến khi bên cạnh có âm thanh vang lên anh gần như là vô thức tỉnh lại, theo phản xạ nhìn về phía cửa gác xép, nhưng cửa vẫn đóng, chưa từng mở.

Về phần âm thanh là do Khương Tiểu Mễ tạo ra, cô bé đã đứng dậy thu xếp xong búp bê và cất bước đi về phía anh, lướt qua anh nhảy lên cửa sổ rời đi.

Vốn Kiều Ngộ An còn ngạc nhiên vì sao hôm nay Khương Tiểu Mễ lại về sớm như vậy, nhưng sau khi anh nhìn đồng hồ trên điện thoại thì hiểu, đây chỉ là giờ rời đi bình thường của Khương Tiểu Mễ mà thôi.

Còn Thời Niên từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện.