Có Bệnh

Chương 26




Edit: Mạn Già La

Nếu bây giờ Thời Niên đã bắt chuyện được với Khương Tiểu Mễ, Kiều Ngộ An cảm thấy cuộc trò chuyện tiếp theo sẽ theo lẽ tự nhiên mà có, tuy rằng anh vẫn lo Khương Tiểu Mễ sẽ làm Thời Niên bị thương, nhưng việc anh phải trực ca đêm hai lần trong tuần là không tránh khỏi được, Thời Niên cũng không chịu nghe lời anh mà thành thật ở dưới lầu, cho nên Kiều Ngộ An cảm thấy hai người họ sẽ nói chuyện gì đó ở những ngày anh vắng mặt.

Nhưng sự thật thì, Khương Tiểu Mễ không hề mở miệng nữa.

Thời Niên cũng rất kinh ngạc: “Có phải anh để lộ cái gì trước mặt cô bé không vậy?”

“Không có đâu.” Kiều Ngộ An nói, “Tôi thề tôi không hề để lộ cảm xúc nào ra cả.”

Thời Niên không nghi ngờ lời nói của Kiều Ngộ An, hắn im lặng vài giây:

“Vậy có thể là vì gần đây không có chuyện gì đáng để cô bé mở miệng cả.”

Đáng để mở miệng? Chả nhẽ một Khương Tiểu Mễ khác mở miệng còn phải xem thời tiết á?

Không ai biết khi nào Khương Tiểu Mễ mới lại nói chuyện, nhưng biệt thự số 3 đã được Khương Chanh thu dọn ổn thỏa, Kiều Ngộ An cũng sắp chuyển nhà.

Hôm nay là ngày công ty nội thất giao đồ đạc đến, Kiều Ngộ An tình cờ được nghỉ làm nhưng không đến biệt thự số 3 chỉ đạo sắp xếp mà leo lên cây tùng cạnh biệt thự số 4, nhảy lên gác mái.

Lúc này đang là buổi sáng, Thời Niên chắc đang làm việc ở trong thư phòng.

Đúng vậy, cú đêm Thời Niên quen nửa đêm thì làm việc còn ban ngày ngủ kia đã đổi lịch trình làm việc và nghỉ ngơi dưới sự kiên trì của Kiều Ngộ An, tuy vẫn có chút khác với tộc đi làm bình thường, nhưng may là đã điều chỉnh, không phải cú đêm chính hiệu nữa.

Kiều Ngộ An vào thư phòng tìm người, thấy máy tính tuy mở nhưng trong thư phòng lại không có ai, Kiều Ngộ An chậc một tiếng quay người đi vào phòng ngủ, nhưng bất ngờ là trong phòng ngủ cũng không có ai nốt, ngay khi Kiều Ngộ An muốn xuống lầu nhìn, thì chợt nghe được ngoài cửa sổ vọng vào tiếng công nhân dọn nhà nói chuyện.

Anh gần như hiểu ra ngay lập tức, sau đó nhìn về phía chiếc tủ bên cạnh.

Kiều Ngộ An đi qua giơ tay gõ gõ ngăn tủ: “Thời Niên, là tôi, tôi có thể mở ra được không?”

Thời gian dài một phút, trong ngăn tủ không hề truyền ra bất kỳ âm thanh nào, nhìn từ xa, Kiều Ngộ An như một người rất kỳ lạ, đang lầm bầm nói chuyện với cửa tủ, nhưng Kiều Ngộ An rất chắc chắn, chắc chắn rằng Thời Niên ở bên trong, và anh cũng có đủ kiên nhẫn để chờ Thời Niên.

Qua một lúc sau, cánh cửa tủ bị người bên trong nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, Kiều Ngộ An cụp mắt nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Thời Niên, anh lập tức nở nụ cười: “Tôi tới rồi đây, đừng sợ.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Thời Niên cũng không có ra khỏi tủ, Kiều Ngộ An ngồi xổm xuống đối mắt với hắn:

“Những người bên ngoài đó là tôi gọi tới, sẽ không quấy rầy cậu, chỉ là giúp tôi chuyển một ít đồ dùng gia đình thôi, rất nhanh sẽ rời đi, cậu yên tâm nhé?”

“Đồ dùng gia đình?” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, trong ánh mắt ẩn sự nghi hoặc.

“Ừm.” Kiều Ngộ An đáp: “Trước đó chắc tôi đã nói với cậu rồi, rằng lúc trước chị của tôi mua ba căn biệt thự ở khu Đông, nhưng có lẽ tôi chưa nói với cậu, chị ấy đã cho tôi một căn trong số đó, tôi vẫn luôn không muốn, cho nên cũng vẫn luôn không có ai ở, mặc dù hiện tại tôi vẫn sẽ không muốn nhận, nhưng tôi quyết định dọn sang đây.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An mấy giây, có chút kinh ngạc, lúc trước khi hai người trò chuyện này kia, Thời Niên biết trước khi mình chuyển đến, Kiều Ngộ An cũng không sống ở đây, anh có một căn hộ cạnh bệnh viện, tuy diện tích không lớn nhưng đủ cho một người sinh hoạt, chủ yếu là vì gần nơi làm việc và cũng thuận tiện.

Nhà ở Tứ Quý Nhập Mộng dù tốt cũng cách khá xa bệnh viện, Thời Niên từng nghĩ sau khi giữa mình và Khương Tiểu Mễ ổn định rồi thì Kiều Ngộ An sẽ rời đi, suy cho cùng ai cũng không thể ở cạnh ai cả đời được, Kiều Ngộ An cũng không thể luôn ở cạnh hắn.

Thời Niên thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng rằng anh sẽ rời đi bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ anh lại muốn sống ở đây luôn.

“Sẽ không vất vả chứ?” Thời Niên hỏi.

“Hửm?” Kiều Ngộ An có hơi không hiểu câu hỏi này của hắn: “Sao lại hỏi vậy?”

“Nơi này cách bệnh viện quá xa.”

Mặc dù Thời Niên chưa từng ra ngoài, nhưng khi lần đầu tiên được Kiều Ngộ An đưa đến bệnh viện rồi quay lại, hắn cảm thấy đoạn đường kia là con đường hắn từng đi xa nhất.

“Sẽ không.” Kiều Ngộ An cười: “Tôi cũng ở đây hơn ba tháng nên quen lâu rồi, với cả tôi cũng thích sống ở đây, chẳng lẽ cậu muốn tôi đi?”

Thời Niên không trả lời câu hỏi của Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ đưa tay mình về phía Thời Niên:

“Ra ngoài được không? Có tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương cậu.”

Thời Niên nhìn chằm chằm vào tay Kiều Ngộ An vài giây, đáp lại rồi đẩy cửa tủ quần áo ra.

Thực ra bao năm qua hắn đã chui ra chui vào ngăn tủ không biết bao nhiêu lần, căn bản không cần ai kéo cả, dù nhắm mắt cũng biết đi kiểu gì, nhưng đối mặt với bàn tay của Kiều Ngộ An, hắn vẫn đặt tay mình lên, hắn biết, bàn tay này rất ấm áp.

Mà bây giờ hắn cần sự ấm áp như thế.

Thời Niên đi ra khỏi ngăn tủ, nhưng Kiều Ngộ An lại không buông tay Thời Niên, cứ dắt hắn đi về phía cửa sổ phòng ngủ, Thời Niên có chút chống cự, sau khi biết anh định dẫn mình đi đâu thì không đi tiếp, Kiều Ngộ An quay đầu nhìn hắn:

“Tôi chỉ muốn cho cậu thấy tôi dọn đến đây là tôi nói thật.”



“Tôi tin anh.” Thời Niên nói, “Không nhìn.”

Kiều Ngộ An nhìn hắn vài giây, cười: “Được, vậy không nhìn.”

Trình độ tiếp nhận đối với người xa lạ của Thời Niên còn tệ hơn Kiều Ngộ An tưởng tượng rất nhiều, nhưng cũng không sao, đã như vậy nhiều năm rồi, cần gì phải sửa chứ?

Dù sao việc anh chuyển đến đây làm Thời Niên bất an, Kiều Ngộ An muốn bồi thường hắn chút gì đó:

“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến đây, có muốn chúc mừng chút không?”

Kiều Ngộ An đã ở bệnh viện hai ngày liền không về nhà, mà anh không về bao lâu thì Thời Niên ăn đồ đông lạnh bấy lâu, ngay giây vừa nhìn thấy Kiều Ngộ An là hắn đã thấy đói bụng rồi, nhưng ngại nói, lúc này Kiều Ngộ An chủ động nhắc tới, Thời Niên cũng không kiềm chế được, mắt sáng lấp lánh nhìn anh:

“Ăn gì ngon xíu nhé?”

Kiều Ngộ An nghe vậy bật cười, không nhịn được xoa đầu Thời Niên:

“Hai ngày nay thèm lắm rồi đúng không? Được, ăn chút gì ngon, và uống chút rượu, thế nào?”

Thời Niên đã rất nhiều năm không uống rượu, hắn cũng không thích mùi vị của cồn lắm, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong của Kiều Ngộ An, hắn vẫn gật đầu:

“Được.”

“Vậy thì hôm nay tôi cần phải nấu nhiều món ngon hơn rồi.”

Kiều Ngộ An không làm Thời Niên thất vọng, ra ngoài mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn rồi quay lại, bận rộn trong bếp cả một buổi chiều, mặc dù Thời Niên cũng ở bên giúp đỡ nhưng vẫn chỉ làm xong trước bữa cơm chiều, lúc dọn hết đồ ăn lên bàn rồi, Kiều Ngộ An dẫn đầu tự mình nhấp một ngụm bia:

“Y như tôi dành nguyên một ngày trong phòng khám bệnh của bệnh viện ghê.”

Thời Niên thấy anh mệt mỏi ngả người dựa vào lưng ghế, dùng tay trái nắn bóp vai phải, im lặng vài giây không nói gì, đứng dậy đi ra đứng phía sau lưng anh, đặt tay lên vai phải của anh, tiếp nhận động tác trên tay của Kiều Ngộ An, lúc Kiều Ngộ An kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, khẽ nói:

“Vất vả.”

Kiều Ngộ An nhìn hắn vài giây, rồi dời mắt: “Không vất vả.”

Thời Niên xoa bóp được vài cái thì Kiều Ngộ An kéo tay hắn xuống: “Ăn cơm thôi, tôi không sao đâu, nếu vì tôi mà để một bàn đồ ăn này nguội hết, tôi sẽ khóc thật đó.”

Đồ đã cực khổ nấu đương nhiên không thể lãng phí, Thời Niên nghe vậy cũng không nói thêm gì, vòng qua Kiều Ngộ An ngồi xuống ở đối diện anh.

Kiều Ngộ An dừng lại trước khi đưa bia cho Thời Niên: “Cậu có chắc là uống được không? Đừng cậy mạnh, tôi cũng có thể uống một mình được.”

“Có thể.” Thời Niên nhận lấy bia và mở ra.

Kiều Ngộ An cười cười: “Vậy tửu lượng thế nào?”

Thời Niên không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, dù sao thì lần cuối cùng hắn uống rượu cũng đã là chuyện của hồi năm lớp 11 rồi, cho dù có uống, mà còn chỉ uống một lon cũng không say được, còn về tửu lượng của hắn ra sao thì chính Thời Niên cũng không biết.

Nhưng chắc không kém quá đâu.

“Cũng tạm.” Thời Niên nói.

“Còn tạm cũng đừng uống nhiều quá, miễn cho ngày mai lại đau đầu.”

“Ừ.” Thời Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Trong tình huống bình thường, một chầu rượu có thể nhanh chóng khiến quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn, nhất là khi hai người còn ở nhà uống rượu, luôn có thể tiết lộ chút tâm sự gì đó, nhưng Kiều Ngộ An thật sự không muốn mượn nó hỏi Thời Niên chuyện gì, anh đã từng thử rồi, nhưng tình trạng của Thời Niên đều không tốt lắm, cho nên ý nghĩ muốn biết Thời Niên rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, Kiều Ngộ An đã lâu không còn quan tâm như vậy nữa.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, tuy rằng phần lớn là Kiều Ngộ An nói, Thời Niên nghe, nhưng bọn họ đã quen với cách thức ở chung thế này rồi, nhìn từ xa cũng thấy thoải mái và ấm áp.

Thời Niên không uống nhiều rượu, đồ ăn Kiều Ngộ An làm đối với hắn còn hấp dẫn hơn cả rượu, thỉnh thoảng mới cùng Kiều Ngộ An uống một hai hớp, vẻ mặt còn miễn cưỡng, Kiều Ngộ An cũng kệ hắn, dù sao một mình anh đã uống ba lon rồi mà hắn mới chỉ chưa hết một lon.

Không sao.

Nhưng câu này nói hơi sớm, lúc Thời Niên đã ăn gần xong đồ ăn trên bàn, lon bia kia cũng đã uống cạn.

Uống cũng đã xong rồi, nhưng Kiều Ngộ An thật không ngờ hắn sẽ say.

Mới một lon thôi đó.

Thật ra ban đầu Kiều Ngộ An cũng không phát hiện Thời Niên say, người này uống rượu mặt không đỏ, say và không say thực sự nhìn không khác gì, điều khiến Kiều Ngộ An nhận ra sự khác biệt đó là Thời Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.

Khuỷu tay chống mặt bàn, hai tay chống cằm, đôi mắt nhìn thẳng Kiều Ngộ An không chớp mắt.



Thời Niên đúng là có dám nhìn Kiều Ngộ An, nhưng dù có dám cũng không trắng trợn như lúc này, Kiều Ngưng An phất phất tay trước mặt hắn:

“Thời Niên?”

Thời Niên hơi gật đầu, nhưng có lẽ vì đầu choáng váng, nên hơi nhíu mày, song vẫn đáp lại Kiều Ngộ An: “Ừm, ở đây.”

“Say rồi?”

“Còn uống tiếp được.” Thời Niên nhìn ly rượu không trước mặt, cười với Kiều Ngộ An.

Lần thấy Thời Niên cười gần nhất là khi Kiều Ngộ An nằm mơ thấy bị Triển Đồ cầm dao phay chém, nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt rồi vụt tắt, lần này có lẽ là do uống rượu nên Thời Niên cười rất thoải mái và cũng rất chân thành.

Nhìn đôi mắt của hắn, như là chứa đựng cả bầu trời sao.

Nụ cười chân thành và ánh mắt chuyên chú khiến tim Kiều Ngộ An đập nhanh hơn một cách khó hiểu, những tâm tư nhỏ nhặt đã từng bị anh gạt bỏ và phủ nhận giờ phút này lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy, nhưng anh đã kiềm chế được bản thân, không để mình tiếp tục nghĩ tiếp nữa, chỉ coi như mình cũng uống hơi nhiều quá.

“Nhìn tôi làm gì?”

“Đẹp.” Thời Niên nói.

“Đẹp nhiều không?”

Câu hỏi này Thời Niên suy nghĩ trong chốc lát mới cho anh đáp án, hắn nói: “Rất đẹp, là rất đẹp luôn.”

Kiều Ngộ An cười lắc đầu, bộ dáng này thật sự giống y một đứa trẻ.

Anh biết Thời Niên uống nhiều, những lời nói lúc này đều là thật, vốn anh có thể hỏi đáp án mình muốn biết thông qua con ma men đang mơ màng này, nhưng cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn không làm vậy, anh chỉ đứng dậy, chuẩn bị đỡ Thời Niên lên lầu.

Lúc ngồi thì không cảm thấy, nhưng khi đứng lên Kiều Ngộ An mới thấy mình thật ra cũng chẳng uống ít bao nhiêu, cũng hơi choáng váng, nhưng may mà đầu óc tỉnh táo.

Anh đi qua cúi xuống muốn đỡ Thời Niên dậy: “Đi, tôi đỡ cậu lên lầu.”

“Ừm.” Thời Niên đáp, quay người khoác vai Kiều Ngộ An, mượn lực muốn đứng dậy, nhưng hắn đã đánh giá cao trình độ khống chế cơ thể của mình sau khi uống rượu, vừa đứng dậy liền cảm thấy chóng mặt, không gượng được ngã ngồi xuống lại.

Vốn Kiều Ngộ An có thể đỡ hắn lại được, nhưng khi vươn tay ra, anh cảm thấy có thứ gì đó mềm ướt lướt qua má mình, để lại chút dấu vết, anh sững người một lúc, sau đó anh mới nhận ra đó là môi Thời Niên.

Vừa nãy, dường như hắn hôn mặt anh rồi.

Tuy rằng, có lẽ nó cũng không được tính là một nụ hôn.

Những tâm tư vừa bị ép xuống, bởi vì nụ hôn không giống hôn này, giống như châm thêm dầu vào lửa, cộng thêm tác dụng của cồn, lúc này nhìn Thời Niên ở khoảng cách gần, Kiều Ngộ An cảm thấy có chút không khống chế được.

Anh muốn hôn Thời Niên.

Lại lần nữa muốn hôn môi hắn.

Không phải kiểu tình cờ này, cũng không phải nụ hôn trên má này.

Anh muốn hôn lên đôi môi mà ngay từ lần đầu nhìn thấy anh đã cảm thấy hoàn hảo.

Và sự thật thì, anh cũng nghe theo trái tim mình mà chậm rãi đến gần.

Gần trong gang tấc, nhưng Kiều Ngộ An lại chợt tỉnh táo bởi vì Thời Niên vô ý cử động, khi ý thức được mình đang làm gì, anh đột nhiên đứng thẳng người, không dám nhìn Thời Niên, muốn rời đi để mình dần bình tĩnh lại, nhưng cố tình lúc này Thời Niên lại nắm lấy tay anh:

“Đi đâu? Không cần tôi sao?”

Kiều Ngộ An: “…. Buông ra.”

“Không buông.” Thời Niên càng nắm lấy anh chặt hơn, dùng lực này trực tiếp đứng dậy, vẫn còn choáng váng, vẫn không đứng vững, nhưng lần này lại không ngã trở về ghế, mà ngã thẳng về phía Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An luống cuống tay chân đỡ lấy hắn, nhưng sau khi hắn vừa đứng vững đã kiềm chặt cằm anh trước, Kiều Ngộ An muốn tránh cũng không được:

“Đừng đi, nghe thấy không?”

Kiều Ngộ An giật giật cơ hàm, mấy lần muốn tuân theo trái tim, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén xúc động, chỉ đáp:

“Tôi đưa cậu lên lầu.”

“Ừm.” Thời Niên đáp ứng, ngoan ngoãn đi theo Kiều Ngộ An lên lầu, nhưng miệng cũng không hề yên, hỏi anh: “Lên lầu làm gì? Ngủ hả?”

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Niên: Đây là danh từ.