Có Bệnh

Chương 24




Edit: Mạn Già La

Ai nhỏ người đó xấu hổ???

Đây là lời Thời Niên nói á???

Người này ngày hôm qua vì bản thân cương lên mà suýt thì phát bệnh, sao còn chưa đầy một ngày đã đúng lý hợp tình so lớn nhỏ với anh rồi thế? Người này bị làm sao vậy???

Một người cứng thì xấu hổ, hai người thì bung xõa luôn?

Cái logic gì đây?

Nhưng mặc kệ cái logic của Thời Niên là gì, thì Kiều Ngộ An cũng không thể tiếp nhận được cách nói của Thời Niên, anh cúi đầu nhìn nửa người dưới của mình, đây.... cũng không nhỏ mà, nhưng ngẫm lại khối gồ lên của Thời Niên ngày hôm qua, quả thực có hơi chênh lệch, nhưng cũng đâu đến nỗi dùng tính từ 'nhỏ' để miêu tả chứ? Dẫu gì thì kích thước cũng lớn hơn người bình thường mà nhỉ?

Dù Kiều Ngộ An có tốt tính đến đâu thì giờ phút này cũng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, Kiều Ngộ An tặc lưỡi, bước tới gõ cửa:

"Thời Niên, cậu ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Không ra." Cách một tấm cửa, giọng Thời Niên có chút nhỏ.

Kiều Ngộ An bị tức đến cười:

"Không so lớn nhỏ với cậu."

"Anh cũng so có lại đâu."

Kiều Ngộ An: "...... Cậu nói nữa coi chừng tôi đánh cậu đấy."

Có lẽ lời dọa đánh có tác dụng, Thời Niên cũng không nói thêm điều gì làm khó Kiều Ngộ An nữa, Kiều Ngộ An cũng là người rộng lượng, lười chấp nhặt hắn, thở ra một hơi:

"Hôm nay tôi phải đi làm, thời gian cũng muộn rồi, tôi xuống nhà nấu mì cho cậu ăn nhé? Buổi trưa cũng không rảnh về, tự cậu ăn cơm nóng hay gì đó đi."

Kiều Ngộ An những tưởng Thời Niên sẽ lại đáp lại mình cách ván cửa, nhưng không ngờ vừa nói dứt câu, cửa trước mặt đã bị mở ra, Kiều Ngộ An giật mình, theo bản năng lui về sau một chút, ánh mắt không khỏi nhìn lướt xuống dưới: Đã xìu xuống, không cứng, không nhìn ra lớn nhỏ.

Khá tốt.

"Đang nhìn gì?" Thời Niên lên tiếng.

"Không có gì." Kiều Ngộ An vội vàng thu hồi ánh nhìn: "Giờ tôi xuống nhà làm đồ ăn cho cậu."

Nói xong định đi, lại bị Thời Niên gọi lại: "Không cần, anh đi làm đi."

"Không được, chân của cậu...."

"Anh cũng không thể chăm lo tôi mãi, tối hôm qua có thể đi xuống được thì hôm nay cũng có thể." Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: "Trên đường lái xe chú ý an toàn."

Đây dường như là lần đầu tiên Thời Niên bày tỏ quan tâm của mình rõ ràng như vậy, nên khiến Kiều Ngộ An có chút sửng sốt, xem ra cuộc nói chuyện tối qua vẫn có ích.

Thật ra không chỉ tối hôm qua, sau mỗi lần hai người trò chuyện, Kiều Ngộ An đều có thể cảm giác được mối quan hệ giữa Thời Niên và mình đã thân thiết hơn một chút, càng thân mật hơn một chút.

Bây giờ thân mật đến có thể so sánh lớn nhỏ....

Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Kiều Ngộ An lại nhớ tới ý nghĩ muốn hôn Thời Niên, lúc này nhìn Thời Niên, nhìn bờ môi của hắn, Kiều Ngộ An vẫn cảm thấy rất đẹp, nhưng lại không có xúc động muốn hôn nó.

Kiều Ngộ An hơi yên lòng, cảm thấy bầu không khí thật đúng là ma quỷ, ấy mà có thể khiến mình có suy nghĩ kỳ quái như vậy, đàn ông quả là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tuy rằng anh không lớn bằng Thời Niên.

Hầy......

"Được." Kiều Ngộ An xua đi những suy nghĩ lớn nhỏ vẩn vơ trong đầu, tiếp nhận ý tốt của Thời Niên: "Vậy tôi đi làm trước, tối về sẽ nấu món gì ngon cho cậu."

Thời Niên đáp: "Được."

Thời gian của Kiều Ngộ An rất eo hẹp, anh gần như là chạy bước nhỏ về biệt thự số 1, Khương Chanh đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Khương Tiểu Mễ ngồi trên sô pha sửa sang lại bài tập chuẩn bị lát mang đi học, thấy Kiều Ngộ An vào cửa, Khương Tiểu Mễ ngước mắt nhìn sang, Kiều Ngộ An vừa định ra hiệu cho cô bé im lặng, Khương Tiểu Mễ lại lên tiếng trước:

"Mẹ ơi, cậu út đêm không về ngủ về rồi nè! Còn mặc đồ của người khác nữa á!"

Kiều Ngộ An: "......"

"Nhóc con này." Kiều Ngộ An đi tới nhéo tai cô bé: "Ỷ cậu không dám đánh con đúng không?"

"Đánh con là con sẽ báo cảnh sát nói cậu ngược đãi trẻ em!"

Kiều Ngộ An lười nói thêm với cô bé, cất bước lên lầu, quyết định thay quần áo rồi ra ngoài luôn, nhưng còn chưa tới chỗ cầu thang, Khương Chanh đã từ trong bếp đi ra, lời còn chưa kịp nói thì đã bị Kiều Ngộ An dùng ánh mắt ngăn lại.

Khương Chanh nhướng mày cũng thật sự không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt anh đã nói lên tất cả.

Kiều Ngộ An chỉ chỉ Khương Tiểu Mễ, nhìn cô cảnh cáo rồi không để ý nữa mà đi lên lầu, đến lúc anh thay quần áo của Thời Niên ra đặt lên giường mới nhớ ra chưa mang quần áo của mình về, không chỉ quần áo mà ngay cả quần lót thay ra cũng không mang về.



Nhưng hôm qua anh đã để nó ở mép sọt đồ dơ trong phòng tắm, Thời Niên chắc sẽ không đụng đến, cũng sẽ không cố ý đi nhìn đâu.

Kiều Ngộ An không dám chắc, điều duy nhất anh chắc chắn là nếu mình lại rề rà, có lẽ thực sự sẽ tới muộn.

--

Có lẽ ông trời cũng thông cảm cho Kiều Ngộ An mới đi công tác về mà ngày hôm sau đã phải đến bệnh viện đi làm, nên bệnh nhân rất ít, anh gần như là nhàn rỗi qua hết một ngày, chờ đến lúc tan làm, lúc thay xong quần áo rời khỏi phòng thì nhận được điện thoại của Bạch Cẩm Thư, bảo anh đến văn phòng một chuyến.

Kiều Bình Sinh cũng ở trong văn phòng như dự kiến, Kiều Ngộ An không khỏi trêu chọc ông đôi câu:

"Lại tới đón viện trưởng Bạch tan sở ạ?"

"Chứ không thì sao?" Kiều Bình Sinh cười cười: "Con tưởng ba tới xem con à? Nghĩ nhiều rồi."

"Ngại quá." Kiều Ngộ An ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: "Căn bản không dám nghĩ tới hướng đó."

Kiều Bình Sinh gật đầu:

"Vậy coi ra con vẫn rất tự hiểu mình, mẹ con vất vả như vậy ba đương nhiên phải tới làm tài xế đón bà ấy về, con còn trẻ như vậy, phải học hỏi kinh nghiệm nhiều vào."

Kiều Ngộ An bất lực lắc đầu, không muốn bị đút cơm cún nữa, nhìn sang Bạch Cẩm Thư:

"Tìm con có việc gì ạ?"

Bạch Cẩm Thư tháo mắt kính xuống chỉ mấy cái túi trên bàn trước mặt Kiều Ngộ An:

"Buổi chiều cô con đến thành phố sẵn đưa tới hai con gà vườn cùng một ít rau củ địa phương, đều là thực phẩm xanh, mang về đi."

Đồ đúng là thứ tốt thật, Kiều Ngộ An cũng không từ chối:

"Vâng, nay con đỡ phải đi mua đồ ăn."

Từ khi biết Kiều Ngộ An luôn ở biệt thự số 4 chăm sóc Thời Niên, hai người Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh thỉnh thoảng lại cho Kiều Ngộ An chút đồ như hôm nay, hai ngày trước Kiều Bình Sinh thậm chí còn gọi cho Kiều Ngộ An, hỏi anh có đủ tiền không.

Kiều Ngộ An cũng hơi bó tay, lúc anh một mình ở nước ngoài tu nghiệp cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy, nhưng hai vợ chồng già lại quan tâm Thời Niên như thế, cũng vì cảm thấy chuyện Thời Niên bị Khương Tiểu Mễ làm bị thương đối với hắn có phần thiệt thòi, hiện giờ hắn lại chịu để Khương Tiểu Mễ tiếp tục đến biệt thự số 4, không ai không biết ơn hắn.

Lẽ ra phải giáp mặt nói cảm ơn, nhưng vì nguyên nhân của Thời Niên nên họ cũng không muốn ép, chỉ có thể dùng cách này để bù đắp đôi chút, mặc dù nó nhỏ bé không đáng kể so với tổn thương mà Thời Niên đã chịu.

Không lâu sau Bạch Cẩm Thư bị Phó viện trưởng gọi đi có việc, văn phòng chỉ còn lại Kiều Bình Sinh và Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An vốn định tìm thời gian nói rõ với Kiều Bình Sinh chuyện của Khương Tiểu Mễ, lúc này thấy là cơ hội tốt, nhưng anh còn chưa kịp nói ra lời muốn nói, Kiều Bình Sinh đã lên tiếng trước, chuyện hỏi lại là về anh và Thời Niên:

"Ở chung với Thời Niên có được không?"

Có lẽ vì Khương Chanh suốt ngày hóng chuyện, lúc này Kiều Ngộ An nghe Kiều Bình Sinh hỏi cũng theo bản năng cảm thấy ông ba nhà mình ăn dưa đến trên đầu mình rồi, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

"Ánh mắt của con là sao đây?" Kiều Bình Sinh cũng rất kinh ngạc: "Lúc trước không phải con cố ý chạy về nhà hỏi ba làm sao để ở chung với người mắc chứng hoang tưởng bị hại à? Ba hỏi hai đứa ở chung thế nào chút thôi cũng không được?"

"Không phải không phải." Kiều Ngộ An hồi thần: "Con còn tưởng đâu ba...."

"Tưởng đâu gì?" Kiều Bình Sinh tò mò nhìn Kiều Ngộ An.

"Không có gì." Kiều Ngộ An bất đắc dĩ cười: "Con với cậu ấy ở chung khá tốt, cũng dần dần nguyện ý thử tin tưởng con rồi."

Kiều Bình Sinh gật gật đầu: "Vẫn phải cẩn thận, phải chú ý biến hóa mặt cảm xúc, cho dù là đối với con hay là với cậu ấy, đều có chỗ lợi."

"Con biết rồi." Kiều Ngộ An quay đầu nhìn về phía Kiều Bình Sinh: "Có chút chuyện muốn nói với ba trước, vốn cũng định tìm ba, ba tới rồi thì con đỡ phải đi một chuyến."

Kiều Ngộ An nói vậy thì Kiều Bình Sinh gần như không cần đoán đã biết chuyện gì: "Về Tiểu Mễ?"

"Vâng." Kiều Ngộ An nói: "Con bé mở miệng nói chuyện, với Thời Niên."

Kiều Ngộ An nói cho Kiều Bình Sinh những chuyện Thời Niên đã nói với mình, Kiều Bình Sinh im lặng hồi lâu rồi gật đầu, nhìn Kiều Ngộ An hẳn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại do dự không nói ra, Kiều Ngộ An lại hỏi thẳng:

"Ba, ba muốn nói gì?"

"Không có gì, chỉ là suy đoán của ba thôi, chờ ba xác định rồi nói sau."

Giáo sư Kiều là người làm việc gì đều đáng tin cậy, Kiều Ngộ An cũng không nghi ngờ gì ông, gật đầu.

"Nếu để Thời Niên làm người liên hệ của Tiểu Mễ, vậy phải bảo vệ an toàn cho cậu ấy, đã xảy ra một lần ngoài ý muốn rồi, nhất định không thể có lần thứ hai nữa, biết không?"

"Con hiểu." Kiều Ngộ An đáp, sau đó nhìn Kiều Bình Sinh: "Ba, ngày nào con cũng đợi cùng Tiểu Mễ mà, sao ba lại không dặn dò con thêm một tiếng thế?"

"Con trông nom Tiểu Mễ đã bao nhiêu năm rồi? Này còn cần ba dặn dò à? Dấm vậy cũng ăn?"

"Không không không, đây làm sao là ghen được? Dùng từ sai rồi, còn là giáo sư nữa chứ, đừng để học sinh của ngài nghe được."



Kiều Ngộ An nói xong thì cười đứng dậy, sáng nay trước khi đi anh đã hứa sẽ về sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho Thời Niên, lúc này đã trễ một chút rồi, không thể ở lại lâu nữa:

"Không có việc gì thì con đi trước đây, chuyện này con không nói với chị con, ba cũng đừng nói, chị ấy đối với Tiểu Mễ đã sợ bóng sợ gió quá rồi, nói ra sợ sẽ không giấu được cảm xúc, đến lúc đó để Tiểu Mễ chú ý rồi không nói chuyện nữa thì phiền phức lắm."

Kiều Bình Sinh liếc nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt ấy như đang nói 'còn cần con nói chắc?', nhìn xong thì phất nhẹ tay bảo anh đi, Kiều Ngộ An xách túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài, lúc bước tới cửa chợt nghĩ ra điều gì, im lặng vài giây cũng vẫn quay đầu muốn hỏi Kiều Bình Sinh:

"Ba, mỗi lần ở trước mặt Thời Niên nhắc tới chuyện quá khứ của cậu ấy là cảm xúc sẽ thất thường, đây có phải có thể chứng minh bệnh của cậu ấy là do những gì trải qua ở quá khứ không?"

Kiều Bình Sinh nhìn Kiều Ngộ An: "Có thể nói như vậy."

"Con biết rồi." Kiều Ngộ An cười cười: "Cảm ơn ba."

Trở lại Tứ Quý Nhập Mộng, Kiều Ngộ An về biệt thự số 1 trước, Khương Chanh và Khương Tiểu Mễ không biết đã đi đâu mà không ở nhà, Kiều Ngộ An lấy mấy thứ của Bạch Cẩm Thư đưa cho để ở nhà một ít, rồi đến thẳng nhà Thời Niên.

Không đi bằng cửa chính, trên đùi và chân Thời Niên đều bị thương, đi từ trên lầu xuống không biết phải mất bao lâu, mặc dù cầm theo đồ trèo cây không tiện lắm, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không muốn làm phiền Thời Niên.

Nhưng Kiều Ngộ An không ngờ rằng, vất vả bò lên gác xép, rồi lúc xuống phòng khách thì Thời Niên lại ở dưới lầu, còn đang đứng ở chỗ cửa nữa, nghe thấy lầu hai có tiếng động thì nhìn qua, đối với hình ảnh Kiều Ngộ An từ lầu hai đi xuống hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

Kiều Ngộ An cũng bị hành động của Thời Niên làm cho kinh ngạc, không hiểu tại sao hắn lại đứng đó, nhưng chỉ trong tích tắc đã hiểu ra, nhất định là hắn sợ anh gõ cửa rồi đợi hắn đến mở cửa mất thời gian quá, cho nên mới xuống lầu từ sớm, canh thời gian anh gần trở về thì đợi ở cửa.

Thời Niên vừa ấm áp vừa ngốc nghếch như vậy, khiến Kiều Ngộ An rất muốn nhào tới hôn hắn một cái.

Khi ý nghĩ giống tối hôm qua lại xuất hiện trong đầu, Kiều Ngộ An đang xách đồ xuống lầu, chợt nhận ra mình đang nghĩ gì, anh bất giác khựng lại, suýt chút nữa đã bước hụt ngã xuống cầu thang, may mà đỡ được tay vịn bên cạnh mới tránh được tai nạn này.

Song tuy rằng không ngã xuống, nhưng Thời Niên vẫn rất lo lắng, hắn từ cửa đi tới, mặc dù trên đùi bị thương nhưng tốc độ đi còn nhanh hơn so với trước, đứng ở cầu thang lầu một ngửa đầu nhìn Kiều Ngộ An, không hỏi anh bị làm sao, cũng không hỏi anh có bị thương không, chỉ nhìn.

Nhưng trong ánh mắt lại là sự lo lắng mà không ai bỏ qua được.

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên chằm chằm vài giây rồi vội vàng quay mặt đi, ra vẻ thoải mái bước xuống lầu:

"Không sao đâu, do đi nhanh quá thôi."

Thời Niên hiển nhiên không tin, hắn không hiểu Kiều Ngộ An thẳng thắn số một vì sao đột nhiên nối dối, nhưng ai cũng có bí mật, nếu Kiều Ngộ An đã nói như vậy, hắn cũng không muốn hỏi đến , mà cũng không có gì xảy ra, không muốn nói thì không nói thôi.

Kiều Ngộ An lướt qua Thời Niên đi thẳng đến nhà ăn:

"Không phải bảo cậu nghỉ ngơi rồi à? Sao mà không nghe lời thế?"

Thời Niên không nói chuyện, chỉ nhìn Kiều Ngộ An, không biết có phải hắn nghĩ nhiều không, Thời Niên cứ cảm thấy Kiều Ngộ An đang lảng tránh ánh mắt hắn.

Thời Niên bước tới đứng kế bàn ăn, nhìn anh đặt đồ trong tay lên bàn, Kiều Ngộ An thật ra thường hay mua đồ về, Thời Niên cũng đã quen, nhưng lần này rõ ràng không phải mua:

"Đây là gì?"

"Hôm nay cô tôi từ quê lên thăm mẹ tôi, mang cho bà ấy rất nhiều thứ, mẹ tôi ăn không hết được nên bảo tôi mang về cho cậu ăn."

Thời Niên có chút kinh ngạc, hắn chưa từng gặp qua ba mẹ Kiều gia, sao họ lại đối tốt với hắn như vậy? Nhưng vấn đề này có thể chờ hỏi sau, hiện tại Thời Niên càng tò mò chuyện khác hơn, vừa rồi hắn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, nhưng giờ gần như có thể chắc chắn.

Hắn nhìn Kiều Ngộ An, hỏi:

"Vì sao anh không nhìn tôi?"

Kiều Ngộ An vẫn luôn biết Thời Niên là người tương đối ngay thẳng, cũng không phải nói hắn không hiểu phong tình, mà là hắn xử sự thẳng thắn không lòng vòng, đương nhiên cũng có thể là do hắn lâu chưa tiếp xúc với người khác, chưa hội nhập vào xã hội.

Khi trước Kiều Ngộ An còn cảm thấy tính cách như vậy cũng khá tốt, có gì nói nấy, không giống như con người trong xã hội ngày nay, nói gì cũng quanh co để người ta đoán mò, nhưng giờ phút này Kiều Ngộ An lại hy vọng Thời Niên có thể vòng vèo quanh co hơn chút, để bây giờ anh không cần phải xấu hổ như vậy đây.

Dạo này hình như anh thường hay xấu hổ trước mặt Thời Niên quá.

Tà môn gì đâu.

"Có đâu." Kiều Ngộ An ngẩng đầu nhìn Thời Niên, thản nhiên cười với hắn: "Sao tôi không nhìn cậu được? Lúc từ trên lầu đi xuống tôi đã bắt đầu nhìn cậu rồi, cậu không thấy hả?"

Thời Niên cũng nhìn Kiều Ngộ An, nhìn rõ từng biểu cảm của anh, nhưng không nói gì nữa.

Hồi trước lúc hai người vừa quen biết, Thời Niên không dám nhìn thẳng Kiều Ngộ An như vậy, nhưng cho dù không dám, Thời Niên vẫn có thể cảm giác được khi nói chuyện với hắn, hầu như lúc nào ánh mắt của Kiều Ngộ An cũng đặt trên người hắn.

Đây là một phép lịch sự, nhưng lúc ấy Thời Niên chưa quá quen.

Bây giờ hắn đã quen, cũng dám nhìn Kiều Ngộ An, nên càng biết khi Kiều Ngộ An nói chuyện với hắn đều luôn nhìn hắn, ngay cả lúc bôi thuốc cũng thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn, dù không nói gì cũng sẽ mỉm cười với hắn.

Nhưng vừa rồi Kiều Ngộ An rất khác lạ, anh đang trốn tránh.

Nhưng giữa họ cũng không xảy ra chuyện không vui gì, chuyện duy nhất có khả năng là việc xấu hổ của buổi sáng nay.

"Có phải tôi làm sai chuyện gì không?" Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: "Chuyện nói anh nhỏ lúc sáng làm anh không vui sao? Nếu vậy thì cho tôi xin lỗi."

Kiều Ngộ An: "...."