Có Bệnh

Chương 22




Edit: Mạn Già La

Thời Niên cũng không ngờ mình sẽ cứng.

Nhưng kiểu tình huống này cứng là dường như khó tránh khỏi.

Nhưng hắn cũng bất ngờ với phản ứng của chính mình, đã rất lâu rồi hắn không có phản ứng như vậy, thanh tâm quả dục như một kẻ lãnh cảm, nhưng tại sao hắn lại cứng ngay lúc này? Tại sao phải là cứng với Kiều Ngộ An? Anh sẽ nghĩ gì về hắn đây? Có cảm thấy hắn có bệnh không? Có cảm thấy hắn có ý nghĩ gì với anh không? Có cảm thấy chán ghét hắn không?

Thời Niên bắt đầu căng thẳng không kiềm chế được, tay cũng siết chặt tấm chăn dưới người, hắn không muốn dọa Kiều Ngộ An, hắn thật sự đã cố hết sức kiềm chế rồi, nhưng hắn thất bại, hắn không kiềm chế được, nhân lúc Kiều Ngộ An chưa kịp phản ứng thì kéo chăn ra trùm lên người mình.

Giống như khi trở về từ bệnh viện ngày hôm đó.

Hành động của Thời Niên khiến Kiều Ngộ An hoảng hồn, chăn phớt qua má anh, anh vô thức né về sau, cũng chính vài giây này, đến lúc anh lại nhìn về Thời Niên thì đã không thấy người hắn đâu nữa, hắn lại dùng chăn bọc lấy chính mình.

Nếu là ngày thường, có lẽ Kiều Ngộ An đã kệ hắn mà rời đi trước, nhưng bây giờ vết thương trên đùi Thời Niên còn chưa xử lý xong, những bọng nước ấy vừa mới vỡ ra, Thời Niên nháo loạn như vậy không biết sẽ đau đến mức nào.

Thực ra Kiều Ngộ An cũng xấu hổ, chắc đầu anh bị lừa đá rồi nên mới bất cẩn mà làm chuyện kiểu thế ở khoảng cách gần như vậy, nhưng Thời Niên ở trước mặt anh chủ yếu đều là dáng vẻ rất ngoan, anh cũng không coi Thời Niên là một người đàn ông mà đối đãi được, hơn nữa còn nhỏ hơn anh một tuổi, nhiều khi Kiều Ngộ An thường coi Thời Niên như một bạn nhỏ, như đứa em trai.

Nhưng bây giờ.... anh biết Thời Niên không phải cậu bạn nhỏ, hắn là người trưởng thành rồi.

Người trưởng thành dậy thì rất thành công.

Chỉ là Thời Niên sẽ có phản ứng với anh, Kiều Ngộ An cũng vô cùng kinh ngạc, anh hiểu hành động và cách cư xử vừa rồi của mình có chút mập mờ, nhưng cũng có chút khoảng cách với nơi đó, theo lý thì không nên có phản ứng gì chứ, nhất là người trông thanh tâm quả dục như Thời Niên, huống chi anh còn là một người đàn ông.

Chẳng lẽ….

Kiều Ngộ An nghĩ đến câu mà Triển Đồ đã hỏi anh trước khi vào cửa: Anh thích anh tôi phải không?

Dẫu Kiều Ngộ An có chăm sóc Thời Niên tỉ mỉ hơn chút, nhưng dù sao cũng có nguyên nhân là Khương Tiểu Mễ, chẳng lẽ thật sự có thể khiến người ta nghi ngờ anh thích đàn ông sao? Hay là, bên cạnh Triển Đồ đã có một người bạn thích đàn ông, cho nên y mới vô thức nghi ngờ động cơ của anh?

Kiều Ngộ An có chút sững sờ, những lời Khương Chanh nói với anh lúc trước cũng lũ lượt ùa vào tai anh, thì ra trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Nhưng đáng tiếc bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, quan trọng nhất bây giờ là làm sao đào Thời Niên ra khỏi chăn đây này.

Kiều Ngộ An nhìn ụ chăn kia vài giây, cúi người nhẹ nhàng kéo chăn:

“Thời Niên, vết thương của cậu còn chưa xử lý xong, trốn như vậy sẽ càng nghiêm trọng hơn, chúng ta xử lý vết thương trước nhé, được không?”

Thời Niên không đáp lại Kiều Ngộ An, chăn khẽ run, như là đang run rẩy.

Thấy vậy Kiều Ngộ An còn muốn khuyên thêm, nhưng còn chưa nói chuyện thì trong chăn đã truyền đến giọng nói ồm ồm, Kiều Ngộ An nghe Thời Niên nói: “Anh đi đi.”

Lại câu này, mấy phút trước vừa xin lỗi vì mình đuổi anh đi, hiện tại thế mà lại bảo anh đi nữa, Kiều Ngộ An cũng hết cách:

“Cậu muốn tôi đi cũng được, nhưng lần này tôi không thể dễ dàng tiếp nhận lời xin lỗi của cậu được đâu, cậu nghĩ kỹ xem, rốt cuộc có muốn tôi đi hay không.”

Lời nói của Kiều Ngộ An khiến Thời Niên im lặng một khoảng lâu, vốn là hắn vẫn hy vọng Kiều Ngộ An rời đi, nhưng lại hơi dao động vì Kiều Ngộ An nói không còn dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi nữa, với hắn cũng không muốn để mất đi người bạn của mình này.

Nhận ra điểm này Kiều Ngộ An khẽ mỉm cười.

Vốn muốn cho Thời Niên đủ thời gian để cảm xúc bất an của hắn dịu lại, muốn cho hắn quay lại ngăn tủ ngủ một giấc, nhưng vết thương trên đùi hắn khiến Kiều Ngộ An chẳng thể yên tâm được, nhưng cứ mãi giằng co như vậy cũng không phải cách, Kiều Ngộ An nhìn ụ chăn kia vài giây, chợt hạ quyết tâm.

Anh đứng dậy đi vòng qua cuối giường, đi sang bên kia giường, lúc mới đưa tay nắm chăn có vài giây chần chừ, bởi vì lo hành động của mình có phải sẽ phản tác dụng, khiến cảm xúc của Thời Niên càng tệ hơn không, nhưng cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn quyết định thử, anh đành cắn răng vén một góc chăn cũng chui vào.

Hành động của Kiều Ngộ An quả thực khiến Thời Niên hoảng sợ, sợ đến quên cả thở, cơ thể cứng ngắc ngơ ngác nhìn Kiều Ngộ An chui vào theo ánh sáng, cười nói hắn:

“Tôi có thể trốn cùng cậu không?”

Thời Niên không nói nên lời, hắn chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ.

Hắn đang phát bệnh, trong đầu hắn nên là nơi tràn ngập đủ loại ý nghĩ lộn xộn không thể kiểm soát, nhưng kỳ diệu thay ngay giây này lại không hề có ý nghĩ nào nữa, hắn chỉ nhìn Kiều Ngộ An, nhìn anh cười, nhìn anh chui vào cùng ánh sáng, nhìn anh cẩn thận nhưng rồi lại không ngần ngại đến gần hắn, ngồi cùng với hắn.

Vai kề vai, tay kề tay, chân kề chân.

Kiều Ngộ An thấy hắn không có dấu hiệu phản đối, hoặc là không kịp phản ứng, nên muốn lấy chăn trùm kín người mình, giống như Thời Niên vậy.

Nhưng một cái chăn trùm kín một người đàn ông trưởng thành thì còn được, nhưng hai tên đàn ông hơn 1m80 lại có hơi chật, dưới chân vẫn luôn không trùm kín, có ánh sáng chiếu vào.

Nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy ánh sáng như thế vừa hay, có thể để anh nhìn thấy Thời Niên, mặc dù biểu cảm không được rõ cho lắm.

“Tôi nhớ lần cuối cùng mình trốn trong ổ chăn như thế này là hơn mười năm trước.” Kiều Ngộ An chủ động gợi đề tài để tránh gây áp lực cho Thời Niên: “Cậu không biết lúc ấy tôi bị chị mình đánh thảm thế nào đâu, chị ấy vừa đánh tôi là tôi liền chui vào trong chăn, để dù chị ấy có đánh cũng sẽ không đau lắm, nhưng nếu có lúc đủ thời gian thì tôi cũng sẽ chạy vào tủ quần áo, vậy để chị ấy không thể đánh được tôi.”

Thời Niên không nói chuyện, chỉ nhìn Kiều Ngộ An.

“Tôi luôn cảm thấy quấn mình trong chăn hoặc chui vào tủ quần áo là một việc thú vị và khiến người ta có cảm giác an toàn, cậu cũng có cảm thấy như vậy phải không?”

Thời Niên tiếp tục im lặng nhìn anh, Kiều Ngộ An nói tiếp:

“Nhưng chị tôi không cho tôi làm thế, vì có lần tôi trốn trong tủ rồi ngủ quên, gia đình tìm mãi không thấy tôi, cuối cùng còn gọi cảnh sát, tôi cứ tưởng khi tìm được tôi bọn họ sẽ ôm tôi khóc một trận to, nói không có tôi thì biết sống thế nào đây này nọ, nhưng chị tôi không đi theo con đường bình thường, lúc đó liền đạp vào mông tôi mấy cái, mẹ tôi đứng bên cạnh còn kêu chị ấy đá mạnh chút, kể từ sau lần đó, hễ tôi mà tới gần tủ quần áo thì y như đã làm chuyện tội ác gì tày trời lắm vậy.”

“Vẫn luôn muốn thử lại thêm một lần, không ngờ sẽ lại là cùng cậu.” Kiều Ngộ An cười nói: “Tôi thấy hai người ở cùng nhau sẽ càng có cảm giác an toàn hơn, cậu thì sao? Tôi có làm cậu sợ không? Có khiến cậu khó chịu không?”

Thời Niên vẫn không lên tiếng như trước, nhưng Kiều Ngộ An có thể cảm nhận được rõ hắn không còn căng thẳng như hồi đầu, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa, mu bàn tay hai người chạm vào nhau cũng có chút nóng lên.

Qua một lát sau, Kiều Ngộ An nghe thấy giọng của Thời Niên, hắn hỏi:

“Anh, anh sẽ không cảm thấy, cảm thấy tôi như vậy, rất kỳ quái sao?”

Kiều Ngộ An cười không trả lời câu hỏi của Thời Niên, hỏi lại hắn:

“Câu có từng nghe qua một câu phố biến trên mạng trước đây chưa?”

“Câu gì?”

“Kỳ quái, đáng yêu.”* Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Tuy rằng tôi không cảm thấy cậu kỳ quái, nhưng nếu cậu cứ khăng khăng nói như vậy, tôi nghĩ tôi hiểu sự kỳ quái của cậu, nhưng trong mắt tôi, cậu vừa kỳ quái lại đáng yêu, tôi chỉ thấy Thời Niên trước mắt tôi sao có thể ngoan như vậy, khiến người ta muốn yêu thương ghê.”

* Mình tra trên Baidu thì nó là kiểu được dùng để mô tả sự gia tăng mức độ dễ thương thông qua sự trùng lặp ngữ âm í.

Có lẽ Thời Niên hiểu, có lẽ không, hắn vẫn mãi không nói gì, Kiều Ngộ An cũng không rèn sắt khi còn nóng*, một số cảm xúc cần thời gian xoa dịu, anh nguyện ý cùng Thời Niên trôi qua từ từ.

* (趁熱打鐵): tranh thủ cho kịp thời cơ.

Qua một lúc sau, Thời Niên nói:

“Vừa rồi tôi.… không phải cố ý.”

Vừa rồi? Chắc là chuyện có phản ứng với anh rồi, Kiều Ngộ An cười nắm đầu ngón tay hắn, hơi lạnh:

“Có gì đâu, đều là đàn ông cả, rất bình thường.”

“Bình thường?” Thời Niên có phần kinh ngạc với từ Kiều Ngộ An hình dung, như là lần đầu tiên nghe thấy có người nói như vậy, cho nên hắn còn muốn hỏi thêm, nhưng cuối cùng lại không dám.

Kiều Ngộ An ủ ấm đầu ngón tay hắn, hỏi hắn:

“Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Tôi có thể tiếp tục xử lý vết thương cho cậu được không? Cậu biết tôi là bác sĩ, ít nhiều có chút bệnh nghề nghiệp, nếu vết thương không được xử lý tốt thì tôi luôn không yên tâm.”

Thời Niên không nói mà lại khẽ gật đầu, Kiều Ngộ An biết hắn đã đồng ý rồi, nhưng vẫn hỏi ý kiến của hắn:

“Vậy tôi vén lá chắn phòng hộ của chúng ta lên nhé?”

Thời Niên ngước mắt nhìn Kiều Ngộ An, vì miêu tả của anh mà đột nhiên hắn cũng cảm thấy việc sợ đến mức trùm chăn kín mít này, cũng không có gì kỳ quái, ngược lại trở nên có chút đáng yêu.

Giây phút này hắn đột nhiên hiểu được, cái gì là kỳ quái, cái gì là đáng yêu.

Thời Niên là kỳ quái, Kiều Ngộ An là đáng yêu.

“Được.” Thời Niên nói.

Đây là lần đầu tiên Thời Niên kìm nén một lần mất khống chế trong thời gian ngắn như vậy, ngắn đến mức hắn còn không cảm thấy mình vừa mới phát bệnh, hắn có phần khó tin nhìn Kiều Ngộ An đang tiếp tục xử lý vết thương cho mình, có thể nhìn thấy được ý cười dịu dàng trên khuôn mặt anh, như thể khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.

Anh dường như đều luôn mỉm cười, trước giờ không khi nào khiến người ta khó chịu.

Cũng từng có, lúc anh tỏ ra cứng rắn, gần như uy hiếp phải ở lại đây chăm sóc cho hắn, quả thật Thời Niên cảm thấy khó chịu lắm.

Nhưng giờ phút này, Thời Niên rất biết ơn sự cứng rắn lúc đó của Kiều Ngộ An, nếu anh không kiên trì, anh không giở trò lưu manh, không uy hiếp, có lẽ trong tấm chắn bảo vệ cũng mãi mãi sẽ chỉ có một mình hắn nhỉ?

Hai người quả thật có cảm giác an toàn hơn một người nhiều.

Nguy hiểm thật.

Suýt chút nữa hắn bỏ lỡ anh rồi.

Kiều Ngộ An lấy povidone sẵn ngước nhìn Thời Niên, thấy hắn đang nhìn mình, mỉm cười:

“Có phải phát hiện ra tôi rất đẹp trai không?”

“Ừm.” Thời Niên ăn ngay nói thật: “Đẹp trai lắm.”

“Cậu cũng vậy.” Kiều Ngộ An vẫn cười: “Từ lần đầu nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy cậu rất tuấn tú, cực kỳ đẹp trai.”

Sau khi xử lý vết thương trên đùi xong, Kiều Ngộ An lại xử lý vết thương ở chân cho Thời Niên, so với trên đùi thì vết thương ở chân không quá nghiêm trọng, nhưng cũng sưng lên một cục lớn, đi lại trong hai ngày tới chắc sẽ không thuận tiện lắm, Kiều Ngộ An có chút đau lòng:

“Sao lại muốn nấu cơm?”

“Cũng không thể để anh làm mãi được.” Thời Niên nói.

Kiều Ngộ An dùng tăm bông chấm povidone, trước khi bôi lên vết thương cho Thời Niên thì ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Sao không làm mãi được? Hay là cậu ăn ngán rồi?”

“Không công bằng.” Thời Niên im lặng mấy giây, sau đó nhàn nhạt nói: “Cũng không tốt lắm.”

“Có gì không công bằng? Không phải có cậu rửa chén rồi à?”

Thời Niên không nói thêm gì nữa, Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên một cái, cũng im lặng, nhưng cũng phần nào hiểu ra điều gì đó.

Triển Đồ sẽ không vô cớ nói những lời này với anh, y nhất định đã phát hiện Thời Niên đối với anh có hơi đặc biệt, điểm đặc biệt đặt ở trên một ai khác có thể cũng không đặc biệt gì, nhưng Thời Niên khác với người thường, người gần gũi chỉ có mình Triển Đồ, Triển Đồ quen biết hắn nhiều năm như vậy, biết hết thói quen của hắn, cũng có chính anh làm so sánh, cho nên mới đặc biệt lo lắng.

Vậy thì những gì Triển Đồ nói với anh, ít nhiều cũng đã nói qua với Thời Niên.

Băn khoăn sự nhạy cảm của Thời Niên và sự cẩn trọng của anh, nhưng Kiều Ngộ An nhìn ra được, Thời Niên cũng hiểu ý của Triển Đồ, thậm chí hắn còn tin lời Triển Đồ nói:

Một ngày nào đó anh sẽ rời đi.

Khi Kiểu Ngộ An nhận ra được điểm này gần như muốn thốt ra ‘Tôi sẽ không rời đi, tôi cũng sẵn sàng nấu ăn mãi cho cậu’ theo bản năng, nhưng khi lời nói đến miệng, lại bị lý trí đẩy ngược về, cũng nghĩ đến những lời Triển Đồ đã nói với anh.

Không làm được thì cũng đừng hứa.

Dù anh đã hứa sẽ không bao giờ để bệnh tình của Thời Niên vì anh mà nặng thêm, nhưng việc vẫn sẽ nấu cơm mãi cho này, Kiều Ngộ An đúng là không dám đảm bảo được, có thể anh sẽ bận, có thể sẽ đi công tác, cũng có thể sẽ kết giao bạn bè mới mà không có nhiều thời gian.



Vì vậy nói ra lại thành: “Không có gì không tốt cả, đừng nghĩ nhiều, nhưng nếu cậu thật sự muốn nấu, tôi có thể dạy cậu.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An vài giây, gật đầu không nói.

Chỉ là Thời Niên đang nghĩ gì trong mấy giây này, thì Kiều Ngộ An không biết được.

Bôi thuốc xong, thu dọn hộp thuốc, Kiều Ngộ An đang định xuống nhà nấu cơm, lại bị Thời Niên ngăn lại:

“Hôm nay không cần làm.”

“Hửm?” Kiều Ngộ An khó hiểu nhìn hắn: “Một tuần không ăn, không muốn ăn à?”

“Ừm.” Thời Niên nói: “Anh vừa về.”

Thời Niên quả là Thời Niên, dù quan tâm đến người ta cũng chỉ nói một nửa, nhưng may mà Kiều Ngộ An đủ thông minh, hiểu những lời hắn không nói ra, bởi vì hắn cảm thấy hành trình của anh quá vất vả.

“Không sao đâu, một tuần tôi đi công tác này cậu không biết tôi ăn khổ như thế nào, đến nằm mơ tôi cũng ăn đồ mình làm nữa là, giờ trở về được rồi, cậu còn không cho tôi nấu, vậy hơi tàn nhẫn quá.” Kiều Ngộ An cười cười: “Tôi sẽ xong ngay thôi, trên chân với đùi cậu còn có vết thương, tốt nhất đừng đi để tránh cọ xát, cứ ở trên lầu chờ tôi là được.”

Kiều Ngộ An đã nói vậy rồi, Thời Niên cũng không nói thêm gì, chỉ là lúc Kiều Ngộ An đứng dậy thì nói:

“Cảm ơn.”

Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Thời Niên lại rất muốn đưa tay xoa tóc hắn, nhưng cuối cùng vẫn tự mình kìm lại.

Trong tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu nướng nào, một phần bị lãng phí do Thời Niên học nấu ăn, một phần đã cũ, dù Kiều Ngộ An có nấu ăn ngon cũng không làm được gì, nhưng Kiều Ngộ An không muốn đi mua.

Một tuần liên lục khám bệnh từ thiện trên núi, cộng thêm đi đường, nói không mệt là giả, điều anh muốn làm nhất bây giờ là nằm trên giường ngủ một giấc, nhưng lúc nhìn thấy Thời Niên lại thấy có chút đau lòng, có chút luyến tiếc, trong tình huống này, Kiều Ngộ An cũng chỉ có thể về nhà lấy một ít.

Khi xách hành lý về nhà, Khương Chanh đang nấu cơm, Khương Tiểu Mễ đang tung tăng ở kế bên, hai mẹ con cũng rất vui vẻ tự tại, thấy Kiều Ngộ An xuất hiện, Khương Tiểu Mễ lập tức nhào tới như một cơn gió:

“Cậu út ——”

Kiều Ngộ An vội vàng né tránh: “Đừng, người cậu bẩn lắm.”

Khương Tiểu Mễ cố phanh lại, bĩu môi: “Con không chê cậu đâu.”

“Ngoan.” Kiều Ngộ An xoa đầu cô bé: “Là cậu ghét bỏ con, tự con không biết mình nặng bao nhiêu hử? Còn nhào qua, quay qua quay lại coi chừng gãy eo cậu mất.”

Kiều Ngộ An nói xong thì đi hướng phòng bếp, Khương Tiểu Mễ nhận ra anh đang nói cái gì, lập tức không vui đi theo sau lưng anh:

“Con mới tám tuổi thôi! Tám tuổi cậu đã ôm không nổi rồi? Vậy coi bộ cái eo già này của cậu cũng không có gì cần dùng nữa, dù sao cậu và chú Doãn cũng chia tay rồi, sau này cũng không dùng được nữa nhỉ?”

Kiều Ngộ An quay đầu lại nhìn Khương Tiểu Mễ, còn chưa kịp bày tỏ sự khiếp sợ vì cô bé còn nhỏ mà lại nói ra được như vậy, Khương Chanh đã từ trong phòng bếp đi ra, cười tủm tỉm xem náo nhiệt:

“Biết đâu được, không chừng cậu út con sắp dùng tới rồi.”

Kiều Ngộ An nguýt Khương Tiểu Mễ một cái, quay đầu đi vào phòng bếp, đứng ở cửa bất đắc dĩ nhìn bà chị nhà mình:

“Chị đã dạy con mình thứ gì rồi?”

Khương Chanh chậc một tiếng: “Cũng có phải chị dạy đâu, em coi thường mấy bạn nhỏ thời nay quá rồi, hơn nữa, Tiểu Mễ cũng không có nói sai gì mà, eo này của em....”

Eo này thế nào thì Khương Chanh không nói hết, nhưng Kiều Ngộ An lại nhìn ra sự khinh bỉ từ trong mắt cô, nhưng nếu hỏi lại thì cho dù Khương Chanh có thừa nhận chuyện Khương Tiểu Mễ biết là do cô kể, Kiều Ngộ An cũng không thể nào dám đi vuốt râu cọp, lớn không đắc tội được, nhưng dạy dỗ đứa nhỏ sau lưng anh thì dễ như trở bàn tay.

Xoay người nhéo tai Khương Tiểu Mễ:

“Cậu đã nói với con một lần rồi, cách xa mẹ con chút, nghe thấy không?”

“Đau đau đau.” Khương Tiểu Mễ vùng ra khỏi Kiều Ngộ An, chạy ù đi mất, sẵn đà đáp lại anh một câu: “Rời khỏi mẹ rồi, cậu nuôi con sao? Cậu cũng không có tiền bằng mẹ con.”

Kiều Ngộ An không thèm nói thêm gì với hai mẹ con này, đi tới mở tủ lạnh, chọn ra một ít nguyên liệu nấu ăn bên trong, Khương Chanh nhìn anh:

“Chị nấu nhiều món như vậy em ăn còn chưa đủ hả? Muốn ăn thì tự mình nấu đi, chị không có nhiều thời gian đâu mà hầu hạ em.”

“Em làm, nhưng chị không ăn được đâu.” Kiều Ngộ An tìm một cái túi, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào: “Em ăn cùng Thời Niên.”

Khương Chanh nghe vậy sửng sốt đôi chút, ngay sau đó mỉm cười:

“Cho nên em đây không phải mới vừa về, là từ chỗ Thời Niên sang đây? Có thể lắm à nha, đi công tác về là chạy đến nhà người ta đầu tiên, hửm?”

“Cậu ấy bị thương.”

Bốn chữ đơn giản khiến Khương Chanh lập tức thu ý cười, Kiều Ngộ An vội vàng nói: “Không phải con bé, là tự Thời Niên vô ý làm mình bị thương, chị đừng quá căng thẳng.”

Chuyện của Khương Tiểu Mễ vẫn luôn là một bãi mìn của Khương Chanh, chỉ cần dính phải tí xíu là trông gà hóa cuốc, cho dù qua bao nhiêu năm nữa, chỉ cần Khương Tiểu Mễ không khỏi hẳn, Khương Chanh sẽ không thể nào yên tâm được, cô khẽ thở phào, nhưng vẫn quan tâm Thời Niên:

“Sao lại bị thế?”

“Tự mình nấu cơm vô ý làm bỏng.” Kiều Ngộ An cười: “Không nói với chị nữa, em phải chạy sang đó đây.”

Kiều Ngộ An nói xong thì đi, mới bước ra ngoài như chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu nói với Khương Chanh:

“Chị, tìm người quét dọn biệt thự số 3 chút đi, có thể em sẽ ở đây một thời gian, cứ ở chỗ chị mãi cũng không tốt, phòng kia cũng để trống còn gì.”

Bởi vì lời nói của Kiều Ngộ An, cảm xúc lo lắng cho Khương Tiểu Mễ vừa rồi trong Khương Chanh lập tức tiêu tan, cô nhìn Kiều Ngộ An, chậm rãi cười, hỏi anh:

“Ù ôi, khi trước cho em không phải không cần sao? Chẳng phải rất chê tiền tài vạn ác của bà chị phú nhị đại* này hử? Hiện tại làm sao đây? Nghĩ thông rồi? Hay là em muốn cận thủy lâu đài*?”

* (富二代): thế hệ giàu có đời thứ hai.

* (近水楼台): nó là một phép ẩn dụ để đạt được một số loại lợi ích hoặc thuận tiện vì ở gần ai đó hoặc một cái gì đó.

“Em đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.” Kiều Ngộ An rất bất đắc dĩ: “Là chị nghĩ nhiều quá rồi.”

“Coi như chị suy nghĩ nhiều đi, cũng là em trai yêu dấu của chị cho chị tư liệu sống để nghĩ nhiều còn gì, trong nhà chưa có cái gì cả, chị thấy nhân cơ hội này mua đủ hết cả đi, ai mà biết em ở một thời gian hay cả đời đâu?”

Kiều Ngộ An: “…. Thôi mà chị.”

Khương Chanh thấy anh như thế cũng lười nói tiếp với anh, mặc dù cô chưa gặp Thời Niên, cũng không biết thái độ của Thời Niên đối với Kiều Ngộ An ra sao, nhưng cô biết rất rõ em trai mình, đa phần đã xảy ra chút gì đó, khiến cho anh dần muốn đi.

    

Nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Kiều Ngộ An, Khương Chanh vẫn dặn dò:

“Đêm nay đừng canh, cơm nước xong thì trở về nghỉ ngơi đi.”

Kiều Ngộ An không đáp, chỉ nói câu ‘nói chuyện sau’ rồi rời đi.

Đương nhiên Kiều Ngộ An cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tình huống của Thời Niên rõ ràng không thích hợp đưa đồ ăn cho Khương Tiểu Mễ vào buổi tối, trước đó vì có một đêm không đưa đồ ăn nên Khương Tiểu Mễ trực tiếp xuống lầu đi tìm Thời Niên, tối nay nhất định cũng sẽ đi xuống, Kiều Ngộ An sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuy rằng xác suất rất rất nhỏ.

Lúc trở lại nhà Thời Niên Kiều Ngộ An mới phát hiện Thời Niên đã đi xuống lầu, đang ngồi bóc tỏi trong phòng ăn, tư thế ngồi chuẩn mực, giống y như một bạn nhỏ, Kiều Ngộ An cười đi tới:

“Chân không đau hả? Cũng không sợ lại làm vết thương nặng thêm sao.”

Mặc dù phần lớn vết phồng nước và vết thương đều ở mặt trước đùi, nhưng cũng có mấy vết phồng nước ở mặt trong, nếu đi lại không chú ý sẽ khó tránh khỏi cọ trúng một ít, Kiều Ngộ An lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc lành lại.

“Không sao.” Thời Niên nói, cúi đầu tiếp tục bóc tỏi.

Kiều Ngộ An không vào bếp vội, cầm một túi nguyên liệu nấu ăn đứng trước bàn ăn nhìn Thời Niên: “Cảm thấy lát nữa tôi sẽ cần, nên giúp tôi?”

Thời Niên không nói, nhưng động tác bóc tỏi lại hơi dừng chút, Kiều Ngộ An đã biết mình nói đúng.

Kiều Ngộ An luôn cảm thấy hễ Thời Niên ngoan ngoãn là rất giống một đứa trẻ, bây giờ cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn, giống như một đứa trẻ biết chia sẻ việc nhà với cha mẹ, khiến Kiều Ngộ An không khỏi muốn xoa tóc hắn khen ngợi một câu ‘ngoan’.

Kiều Ngộ An có chút nhịn không được, nên là cũng thật sự vươn tay, nhưng nghĩ đến sự nhạy cảm của Thời Niên nên cuối cùng vẫn thôi, có điều khi đang định thu tay lại thì Thời Niên nghiêng mặt nhìn sang, ánh mắt dừng trên tay Kiều Ngộ An vài giây.

Kiều Ngộ An vội thu tay về như bị điện giật:

“Tôi đi nấu cơm.”

Thời Niên nhìn bóng lưng anh quay đi, không khỏi nghĩ, động tác vừa rồi của Kiều Ngộ An hình như muốn sờ hắn.

Vậy tại sao không sờ đi?

Cho dù có muốn làm món ăn xa hoa nhưng nguyên liệu cầm tới biệt thự số 1 cũng có hạn, Kiều Ngộ An chỉ dựa vào nguyên liệu có sẵn mà làm hai món đơn giản, lúc đang nấu không khỏi ngáp hai cái, bị Thời Niên vào đưa tỏi nhìn thấy, môi mấp máy, nhưng không nói lời nào.

Trên bàn ăn sau khi Kiều Ngộ An ăn mỗi món một ít theo thông lệ rồi nói với Thời Niên:

“Ăn đi.”

Trong căn nhà rộng lớn chỉ có hai người, không nói gì có vẻ vắng vẻ quá, Kiều Ngộ An cũng không thích bầu không khí quạnh quẽ như vậy nên chủ động tìm đề tài:

“Hôm nay Triển Đồ đến sân bay đón tôi, khi ấy tôi hoảng vô cùng, còn tưởng Tiểu Mễ lại làm cậu bị thương nữa, nhưng cậu cũng không để người ta bớt lo thật đấy, nấu cơm còn có thể bị thương nặng như vậy, tôi và cậu biết nhau lâu thế rồi, phần lớn thời gian cậu đều bị thương cả, sau này không được nữa đâu đó.”

Điều Kiều Ngộ An nói khiến Thời Niên sửng sốt: “Triển Đồ đi đón anh?”

“Ừ.” Kiều Ngộ An gật đầu: “Tôi vừa xuống máy bay là nhận được điện thoại của cậu ấy, cậu không biết?”

“Em ấy không nói với tôi.” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An.

Hắn có nghe Triển Đồ nói hôm nay Kiều Ngộ An về, nhưng không biết mấy giờ, vừa rồi gặp Kiều Ngộ An, vốn tưởng đâu rằng anh về nhà cất hành lý rồi mới sang, nhưng bây giờ nhìn, anh vẫn là dáng vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài, thậm chí còn chưa tắm rửa đã qua đây.

Là Triển Đồ đã nói với anh là hắn bị thương, vậy trừ cái này ra thì sao? Triển Đồ có nói gì với anh không? Những lời Triển Đồ nói với hắn lúc trước, chẳng lẽ đã nói thẳng thừng hơn cho Kiều Ngộ An rồi? Nếu vậy, Kiều Ngộ An đã trả lời Triển Đồ thế nào?

Thời Niên rất tò mò về mấy vấn đề này, song không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa.

“Tiểu Mễ không làm hại tôi.” Thời Niên thôi suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nay cô bé rất ngoan, còn nói chuyện với tôi.”

“Hả?” Kiều Ngộ An còn chưa kịp nuốt ngụm đồ ăn xuống đã bị câu nói của Thời Niên làm cho giật mình: “Nói chuyện? Với cậu?”

Khó trách sao Kiều Ngộ An kinh ngạc như vậy, bởi vì ba năm nay số lần một Khương Tiểu Mễ khác nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chính bởi vì cô bé không chịu giao tiếp với người khác, nên mới chưa thể tiến hành can thiệp tâm lý được, nhưng không ngờ cô bé vậy mà lại chủ động trò chuyện với Thời Niên.

“Ừm, lúc tôi lên lầu đưa trái cây cho cô bé.”

“Nói gì vậy?” Kiều Ngộ An vẫn rất kinh ngạc.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An một cái, ánh mắt hơi né tránh, sau đó ánh mắt dừng ở đồ ăn trước mặt mấy giây mới mở miệng, hắn nói:

“Tiểu Mễ nói cho tôi, anh không tức giận.”

“Hả?” Kiều Ngộ An lại chẳng hiểu gì, thậm chí cảm thấy Khương Tiểu Mễ có phải chỉ tùy tiện nói thôi hay không? Dù sao lời này cũng không hề có chút ý nghĩa mang tính thực tiễn gì, lúc đang định hỏi thì Kiều Ngộ An chợt nghĩ đến điều gì.

Vào đêm anh đi đó, Thời Niên vì cảm xúc mất kiểm soát mà bảo anh rời đi trước, Kiều Ngộ An thật sự không để chuyện này trong lòng, cho dù có thì cũng là lo lắng cho tình trạng của Thời Niên thôi, nhưng lúc nãy trên lầu Thời Niên nói xin lỗi anh, khiến Kiều Ngộ An biết rằng hắn đã vì những lời mình nói với anh mà canh cánh trong lòng.



“Cậu.…” Kiểu Ngộ An nhìn Thời Niên: “Cậu lên là để hỏi Tiểu Mễ tôi có tức giận hay không?”

Thời Niên lắc đầu: “Không phải, tôi không nói gì cả, bởi vì tôi chưa từng thấy Tiểu Mễ lên tiếng, cho nên ngồi lại, có thể cô bé nhìn ra gì đó, nên chủ động nói với tôi, nói anh không tức giận.”

Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc, mặc dù anh luôn biết Khương Tiểu Mễ là người rất cẩn thận, nhưng trong tình huống khi Thời Niên và anh chẳng hề nói gì với cô bé, Khương Tiểu Mễ đã kết hợp phản ứng của anh vào đêm đó rồi nói cho Thời Niên nghe những gì hắn băn khoăn và quan tâm, vẫn có chút ngoài sức tưởng tượng của Kiều Ngộ An.

Anh biết Khương Tiểu Mễ cái gì cũng hiểu, nhưng chuyện này cũng khó tránh có chút quá khó tin.

“Con bé còn nói gì nữa không?”

Còn nói ít chuyện khác, nhưng Thời Niên nhớ tới lời Khương Tiểu Mễ nói với hắn trước đó, cô bé nói mình không mong cuộc nói chuyện giữa bọn họ bị Kiều Ngộ An biết, nếu không sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.

Nhìn dáng vẻ nôn nóng của Kiều Ngộ An trước mặt, Thời Niên tin rằng chỉ cần mình kể lại toàn bộ chuyện đêm đó, Kiều Ngộ An nhất định sẽ căng thẳng, thậm chí sẽ liên hệ với bác sĩ tâm lý của Khương Tiểu Mễ, đến lúc đó có thể cũng không có lợi cho việc điều trị của Khương Tiểu Mễ.

“Có nói.” Thời Niên nói, “Nhưng tôi đã đồng ý với cô bé sẽ không nói cho anh biết.”

“Hai người còn làm thỏa thuận nữa á?” Kiều Ngộ An cảm thấy cảm xúc của mình đã không thể dùng hai từ kinh ngạc để hình dung rồi.

“Đúng vậy.” Thời Niên nói: “Cô bé nói một khi tôi nói với anh, cô bé sẽ không bao giờ nói chuyện nữa, nếu anh cảm thấy mình có thể che giấu cảm xúc khi biết chuyện này trước mặt cô bé, người nhà anh cũng có thể làm được, tôi có thể nói cho anh, nhưng nếu không, tôi cảm thấy cứ nên duy trì hiện trạng thì tốt hơn.”

Kiều Ngộ An không nói lời nào, Thời Niên thấy vậy nói thêm:

“Nếu tôi phát hiện Tiểu Mễ có chỗ không đúng, tôi sẽ nói cho anh trước.”

Kiều Ngộ An gật đầu, không nói gì nữa, Thời Niên nói không sai, anh biết một mặt khác của Khương Tiểu Mễ không giống người thường, bất kể là mình hay Khương Chanh, ít nhiều gì cũng sẽ dùng ánh mắt đánh giá quan sát Khương Tiểu Mễ, đây không thể che giấu được, nếu như Khương Tiểu Mễ nhận ra, thật sự không nói chuyện nữa như cô bé nói, có lẽ sẽ mất nhiều hơn được.

Không bằng cứ để cô bé và Thời Niên giao tiếp như bình thường, như thế họ dễ biết một Khương Tiểu Mễ khác rốt cuộc suy nghĩ gì.

Nhưng nếu như vậy, Thời Niên cũng sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.

“Tôi lo cậu sẽ gặp nguy hiểm.” Kiều Ngộ An nói: “Lần trước đã để cậu bị thương một lần rồi.”

“Lần trước chỉ do tôi không biết anh và Tiểu Mễ là người nên nhất thời không kịp phản ứng thôi.” Thời Niên nói: “Sau khi tôi biết cô bé là người, phòng bị đã giấu kín trong xương, tôi sẽ không để cô bé làm tôi bị thương lần nữa đâu.”

Nhắc đến vấn đề này, Kiều Ngộ An không khỏi nghĩ đến lần nhìn thấy bộ dáng của Thời Niên ở bệnh viện kia, nhưng chuyện trước chuyến công tác Kiều Ngộ An vẫn nhớ như in, lý trí mách bảo anh không nên hỏi, miễn cho Thời Niên lại bị kích động, nhưng thật sự lại không nhịn được hỏi:

“Vì sao cậu lại sợ người?”

Kiều Ngộ An vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, nhưng lại không dám hỏi, có lẽ là bởi vì hôm nay bọn họ cùng nhau chui rúc trong chăn, hoặc cũng có thể là quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn một chút, cho nên Kiều Ngộ An cũng có chút thêm chút can đảm để hỏi.

Như biết được sự cẩn thận dè dặt của anh, Thời Niên ngước mắt nhìn sang, hồi lâu không lên tiếng, ngay lúc Kiều Ngộ An muốn chuyển chủ đề không suy nghĩ đáp án của câu hỏi này nữa, Thời Niên đã mở miệng cho Kiều Ngộ An một đáp án, hắn nói:

“Anh không cảm thấy người còn đáng sợ hơn ma quỷ sao?”

“Thấy chứ.” Kiều Ngộ An ăn ngay nói thật: “Chị của tôi thường nói, quỷ cùng lắm là để mình đi chết, nhưng lại có người có thể khiến chúng ta sống không bằng chết.”

Thời Niên không nói gì, nhưng vẻ mặt có chút đờ đẫn, dường như cũng không muốn ăn nữa, sau cùng Kiều Ngộ An vẫn có chút hối hận, lẽ ra anh không nên hỏi.

“Sau này có lẽ tôi phải thường xuyên giao tiếp với Khương Tiểu Mễ.” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: “Để tôi có thể phân biệt rõ hơn lời nào là hữu dụng với Khương Tiểu Mễ, lời nào sẽ ảnh hưởng đến an nguy của cô bé, tôi cảm thấy anh nên nói cho tôi biết chuyện Khương Tiểu Mễ, để tôi dễ phán đoán hơn.”

Kiều Ngộ An ngạc nhiên vì Thời Niên thế mà lại chủ động phá vỡ sự im lặng nặng nề, nhưng anh vẫn đồng ý với lời nói của Thời Niên, gật đầu:

“Được, tôi nói cho cậu.”

Khương Tiểu Mễ vốn tên là Trang Tiểu Mễ, do sau khi xảy ra chuyện mới sửa tên theo họ Khương Chanh, Khương Chanh không muốn Khương Tiểu Mễ lại dính líu bất cứ điều gì đến người đó, ngay cả cùng họ với gã cũng cảm thấy là một kiểu nhục nhã.

Cha của Trang Tiểu Mễ tên là Trang Thu, xuất thân từ nông thôn nghèo, chăm chỉ học hành thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, Khương Chanh gặp gã là ở thời đại học, Khương Chanh thích ngoại hình gã, thưởng thức tài văn chương của gã, thế nên kiên quyết theo đuổi gã ta, nhưng vì sự chênh lệch giữa hai bên gia đình mà phải mất một thời gian dài Trang Thu mới đồng ý.

Lúc hai người yêu nhau cũng rất êm đềm hạnh phúc, nên vừa tốt nghiệp đại học thì hai người liền kết hôn.

Phương châm Bạch Cẩm Thư giáo dục hai đứa trẻ đều giống nhau, nếu chí hướng không lệch thì sẽ không can thiệp sâu, hơn nữa Trang Thu khi đó quả thực là một đứa trẻ hiền lành tốt bụng, là đứa trẻ mà bất kỳ bậc cha mẹ nào khi gặp cũng sẽ yêu thích.

Ba Khương cũng không có ý kiến phản đối ​​gì, chuyện ly hôn với Bạch Cẩm Thư khiến Khương Chanh không có gia đình trọn vẹn, ông đã rất áy náy, nên người Khương Chanh thích ông cũng quý, huống chi ông ấy cũng không thiếu tiền gì, cũng không cần Khương Chanh gả cho gia đình quyền quý giàu có, tất cả tài sản của ông sau này đều sẽ để lại hết cho Khương Chanh.

Cho nên gia đình bên nhà trai có giàu hay không đều không quan trọng, chỉ cần đối tốt với Khương Chanh là được.

Sau khi kết hôn hai người cũng hạnh phúc được một thời gian, Khương Chanh vào công ty của ba Khương làm, còn Trang Thu vì chuyên ngành khác nhau nên lựa chọn công ty khác phù hợp với mình hơn, nhưng ngày vui chóng tàn, ai cũng không ngờ Trang Thu ở trong trường có thành tích xuất sắc lại không thích nghi được với chốn công sở, chưa bao giờ vượt qua thời gian thử việc.

Khương Chanh cảm thấy thất bại một hai lần trong sự nghiệp là chuyện rất bình thường, cũng không nghĩ nhiều, muốn an bài một chức vụ ở công ty của ba Khương cho gã, nhưng Trang Thu lại từ chối, gã không tin với năng lực của mình thì không làm nên trò trống gì trong xã hội.

Gã bắt đầu nộp đơn xin việc, với trình độ học vấn của gã, tìm việc cũng không khó, rất nhanh đã có công ty gửi offer cho gã, nhưng vừa vào làm chưa được bao lâu, đã lại gặp phải vấn đề y như trước.

Còn bên Khương Chanh ở công ty của ba Khương lại làm cực kỳ tốt, liên tiếp hốt về mấy dự án, ngay cả những đồng nghiệp lúc đầu nghĩ cô sẽ không làm được tích sự gì cũng tin phục cô, dù sao thực lực đã rõ rành rành.

Trang Thu dần trở nên nhạy cảm, trùng hợp đúng lúc này Khương Chanh mang thai, Khương Chanh vốn chưa muốn sinh con nhanh như vậy, vì để cho Trang Thu lần nữa lấy lại tự tin, liền nhân cơ hội này nói mình ở nhà dưỡng thai, bảo Trang Thu đến công ty giúp ba Khương, Trang Thu không phản đối, gã cần chứng minh bản thân.

Nhưng vào công ty chưa được bao lâu, trong một lần đi ăn cơm xã giao với khách hàng đã phạm phải sai lầm, khách hàng tuy e ngại ba Khương nên không nổi giận ngay mặt, nhưng đơn làm ăn kia hiển nhiên thất bại, chưa kể công ty thua lỗ bao nhiêu, cả phòng dự án bận rộn suốt mấy tháng đều đổ sông đổ biển, không ai không trách Trang Thu.

Rồi sau này Khương Chanh có Khương Tiểu Mễ, Trang Thu ở công ty ra vẻ* được mấy tháng cũng không thể ở lại tiếp được nữa, lựa chọn rời đi.

* (形同虚设) - Thùng rỗng kêu to: phê phán những người trình độ hiểu biết, năng lực hạn chế nhưng lại thích khoe khoang, huênh hoang, khoác loác, làm như ta đây hay, giỏi lắm.

Ở trường có hào nhoáng bao nhiêu thì ra ngoài xã hội chật vật bấy nhiêu, có người không thích hợp nơi công sở như thế đấy.

Khương Chanh thấy bình thường, cô cũng không quan tâm Trang Thu kiếm được bao nhiêu tiền, cái này cô không thiếu, cô cảm thấy giữa hai người nhất định phải có một người đảm đương nuôi con, không cần biết là ai, nếu Trang Thu không thích ứng với quy tắc của xã hội này thì ở nhà cũng được, miễn là sống thoải mái tự tại là được.

Thế là Khương Chanh bàn bạc với Trang Thu, Trang Thu đồng ý, gã phụ trách trong nhà, Khương Chanh phụ trách bên ngoài.

Nhưng mẹ Trang đến chăm sóc ở cữ thì không đồng ý, thậm chí còn phản đối kịch liệt, bởi vì ở quê họ, một người đàn ông ở nhà chăm trẻ là chuyện rất mất mặt, bà ta tốn nhiều công sức và tiền bạc nuôi dưỡng ra một sinh viên đại học danh tiếng không phải là để trông con cho nhà họ Khương.

Chuyện này náo loạn bao lâu, thì Khương Chanh cũng ở nhà bấy lâu, chịu không nổi nữa thì đến ở nhờ nhà Bạch Cẩm Thư, đã cho người nhà họ Trang đủ thể diện, cho đến khi ba Khương bất ngờ bị tai nạn xe, Khương Chanh mới đành phải quay lại công ty.

Nhưng sự việc phát triển đến đây vẫn chưa kết thúc.

Mẹ Trang ở nhà không cho Trang Thu cứ mãi ở nhà, bắt gã ta phải ra ngoài tìm việc, nhưng lý lịch hiện tại của Trang Thu và những việc ở nơi làm việc đã không phải bí mật gì ở trong giới từ lâu, hơi hỏi thăm chút là biết được ngay, một công ty tốt chút không hề muốn cho gã ta cơ hội, còn không tốt thì bản thân gã ta cũng không thích chịu thiệt.

Trang Thu không tìm được việc làm, mẹ Trang liền đổ hết trách nhiệm lên Khương Chanh, nói rằng cô làm trễ nãi Trang Thu, yêu cầu cô bồi thường, mua nhà cho em trai Trang Thu, sắp xếp công việc cho người thân bạn bè, Khương Chanh không thiếu tiền, cũng không phải không có năng lực này, nhưng cô không hề đáp ứng một điều nào.

Có một số người chằng hề biết đủ.

Ngay từ đầu cô đã biết giữa hai nhà có chênh lệch, nhưng đến lúc này mới nhận ra một cách rõ ràng như vậy, nếu nói ngay từ đầu cô thích Trang Thu là mang theo bộ kính lọc*, vậy thì giờ phút này cũng đã nát sạch sẽ.

* (滤镜) – Lự kính: Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter, nhưng theo nguyên văn, chỉ việc người đó thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của người mình yêu.

Lần đầu tiên Khương Chanh cảm thấy hối hận và có suy nghĩ đến việc ly hôn.

Cô hiểu hôn nhân không chỉ có nùng tình mật ý*, còn có lông gà đầy đất*, có lẽ chính thái độ kiên quyết của Khương Chanh khiến mẹ Trang hiểu rằng tiếp tục gây sự cũng chẳng có ích lợi gì, tuy không muốn nhưng cuối cùng vẫn rời đi.

* Tình ý ngọt ngào sâu đậm.

* (一地鸡毛) - Lông gà đầy đất: những chuyện vặt vãnh thường ngày trở nên rắc rối, khó nhằn, gây phiền toái.

Không hề gây sự mà trở về quê nhà.

Cuối cùng nhà cửa cũng được yên ổn, Trang Thu hết xin lỗi lại nhận sai, Khương Chanh cũng hiểu khó khăn của gã, chuyện này cũng không nhắc lại nữa, nhưng điều Khương Chanh không hay biết là, điện thoại từ mẹ Trang chưa từng ngừng gọi.

Không dám gọi cho Khương Chanh vậy thì gọi cho Trang Thu, chỉ cần Trang Thu còn ở nhà chăm con, thì mẹ Trang sẽ không ngừng gọi điện.

Trang Thu ở nhà có mẹ bức ép thúc giục, không hòa hợp được với xã hội bên ngoài, trong buổi họp lớp có ai hỏi tới là Trang Thu cảm thấy xấu hổ bối rối, dần dần tâm lý trở nên méo mó, vừa đúng lúc này biệt thự số 4 xảy ra án diệt môn, ngôi nhà đó không có người ở, Trang Thu vì để trút nỗi bất mãn trong lòng mà nhân lúc trông con rảnh rỗi bắt những con mèo hoang trong khu chung cư rồi hành hạ chúng đến chết.

Dù sao cũng chẳng có ai vào.

Lúc Trang Thu đang ngược đãi mèo hoang, Khương Tiểu Mễ chưa đầy hai tuổi cũng đứng bên cạnh nhìn, em không hiểu cha mình đang làm gì, vừa tò mò vừa sợ hãi chỉ biết đứng xem.

Khương Tiểu Mễ bị ép phải trải qua những chuyện này có lẽ cũng có chút thay đổi, nhưng Khương Chanh lúc đó quá bận rộn, hoặc là đi công tác, hoặc là bận đến khuya mới về, mà khi về nhà thì Khương Tiểu Mễ đã ngủ rồi.

Ngay cả khi ban đêm Khương Tiểu Mễ bị ác mộng làm thức giấc, đứa bé hai tuổi cũng không thể diễn đạt được điều gì.

Cứ như vậy, mỗi tháng một lần Khương Tiểu Mễ đều sẽ lên căn gác nhỏ đó xem Trang Thu ngược đãi mèo hoang đến chết, có khi không có mèo hoang gã ta còn mua cả mèo về, ngày tháng cứ vậy qua hơn một năm, Khương Tiểu Mễ cũng từ sợ hãi ban đầu sang bình tĩnh, thậm chí khi cô bé đã biết nói cũng chưa từng nhắc đến việc này.

Mãi cho đến một hôm Khương Chanh đi làm về sớm, thấy Trang Thu đang ở trong phòng tắm rửa sạch vết máu trên người cho Khương Tiểu Mễ, thì chuyện lúc này mới vỡ lỡ.

Khương Chanh có thể chịu đựng Trang Thu không hòa nhập được với xã hội này, có thể chịu đựng sự cố tình gây khó dễ bên nhà chồng, có thể chịu đựng đủ loại áp lực trong công việc, nhưng cô không thể chịu đựng được Trang Thu biến thành tên ác ma như vậy, còn không ngừng làm tổn thương con cô.

Khương Chanh đệ đơn ly hôn, không cho gã ta đến gần Khương Tiểu Mễ nữa, nhưng Trang Thu lại bạo hành Khương Chanh ngay trong chính căn nhà, nếu Kiều Ngộ An không đến kịp, có lẽ kết cục của Khương Chanh cũng sẽ giống như những bé mèo hoang kia, còn là ở trước mặt Khương Tiểu Mễ.

Ngày hôm đó Kiều Ngộ An báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt Trang Thu đi, tội danh giết người chưa thành.

Hôm đó Khương Chanh bị thương nặng phải nhập viện, nằm viện tận một tháng.

Ngày hôm đó Khương Tiểu Mễ chưa đầy năm tuổi đã gào thét gần hai tiếng đồng hồ, mãi cho đến lạc cả giọng mới ngừng lại.

——

Kiều Ngộ An kể xong chuyện cũ, thức ăn trên bàn cũng đã nguội ngắt, Thời Niên không nói chuyện hồi lâu, vẫn là Kiều Ngộ An cố nặn ra một nụ cười phá vỡ sự nặng nề:

“Sau ngày hôm đó, Tiểu Mễ bệnh nặng một trận, ngờ nghệch gần một năm, rồi có một ngày đột nhiên mở miệng nói chuyện, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, ngay lúc chúng tôi lòng đầy vui mừng, buổi tối lại xuất hiện một Khương Tiểu Mễ khác.”

“Tôi không biết vì sao Khương Tiểu Mễ lại thích cậu như vậy.” Kiều Ngộ An trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười, có lẽ nói về chuyện của Khương Tiểu Mễ khiến tâm trạng anh cũng rất nặng nề: “Nhưng từ sau khi gặp cậu, Tiểu Mễ thực sự đã thay đổi rất nhiều, tôi và người nhà đều cảm thấy đây là một chuyển biến tốt, nên dù thế nào cũng muốn cảm ơn cậu, biết đâu nhờ có cậu mà Tiểu Mễ sẽ khá hơn, cậu là phúc tinh*.”

* (福星): Người cứu người khác ra khỏi cảnh khổ sở.

Thời Niên vẫn luôn nhìn Kiều Ngộ An, nhìn vẻ mặt của anh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười chua xót như vậy trên mặt Kiều Ngộ An, nhìn không đẹp, hắn cũng không thích, hắn hy vọng Kiều Ngộ An mãi mãi như trước đây, ấm áp như một mặt trời nhỏ, chiếu rọi ấm áp cho tất cả những ai nhìn thấy anh.

Kiều Ngộ An sưởi ấm hắn rất nhiều lần, Thời Niên biết lúc này mình cũng nên đi sưởi ấm cho anh, nhưng hắn lại không biết nên nói gì, có thể nói gì.

Hắn chưa được ai an ủi bao giờ, nên cũng không biết cách an ủi người khác ra sao, nhưng hắn vẫn muốn làm chút gì đó cho Kiều Ngộ An.

Vì vậy vài giây sau, Thời Niên chậm rãi duỗi tay mình đặt ở trên bàn, lòng bàn tay hướng lên trên.

Kiều Ngộ An bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, khẽ cười:

“Đây là?”

“Trông tâm trạng của anh không tốt lắm.” Thời Niên nói: “Nắm tay anh rồi, anh sẽ dễ chịu hơn chút chứ?”

Giống như lúc chiều anh nắm tay tôi vậy, khoảnh khắc anh nắm tay tôi ấy, thì tôi đã không sao cả.

Kiều Ngộ An nghe vậy thì cười:

“Nếu muốn an ủi, nắm tay thì sao đủ được? Tôi nghĩ chí ít cũng nên ôm một cái chứ.”

Thời Niên không nói, nhìn Kiều Ngộ An vài giây rồi chậm rãi thu tay về, sau đó đứng dậy khỏi ghế, mặc dù trên chân và đùi có vết thương nhưng hắn vẫn chậm rãi bước đến đứng bên cạnh Kiều Ngộ An, dang rộng vòng tay, nói:

“Vậy ôm một cái.”