Có Bệnh

Chương 2




Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An ngạc nhiên phát hiện, vẻ mặt Khương Tiểu Mễ đã hoàn toàn thay đổi so với vừa rồi, là dịu dàng anh chưa thấy bao giờ.

Đây cũng là lần đầu tiên sau ba năm Kiều Ngộ An nhìn thấy một biểu cảm khác trên khuôn mặt Khương Tiểu Mễ khác ngoài sự thờ ơ u lãnh.

Anh còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân của sự thay đổi này, tiếng bước chân ngoài cửa cũng đã ngày càng gần.

Trái tim Kiều Ngộ An như bị nhấc lên tận cổ họng, dù sao anh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người ở trong biệt thự này, ai sẽ lại sống trong căn nhà ma chưa hề trang trí gì? Gan to bao nhiêu vậy chứ?

Một giây sau, bởi vì do lâu đời nên lúc cửa bị đẩy ra kèm theo một tiếng ‘két’ chói tai, có người xuất hiện ở chỗ cửa.

Tất cả ánh sáng trong phòng đều đến từ đèn đường ngoài cửa sổ, song không chiếu được tới vị trí cửa, nên Kiều Ngộ An cũng không nhìn rõ mặt người trước cửa, chỉ nhìn ra là bóng dáng của một người đàn ông có thân hình cao mảnh, quần áo hẳn là áo ngủ hay gì đó, dường như trong tay còn cầm thứ gì.

Người tới đi thẳng đến chỗ Khương Tiểu Mễ, cũng dần dần đi vào trong ánh sáng lờ mờ, Kiều Ngộ An cũng lần lượt nhìn thấy đôi dép lê lông xù xù dưới chân hắn, nhìn thấy đường cong bắp chân săn chắc của hắn, nhìn thấy đoạn áo choàng tắm, vòng eo thon nhưng săn chắc, cùng với trái chuối nằm trên chiếc đĩa sứ trong tay hắn.

Hắn là người cho Khương Tiểu Mễ chuối đấy ư?

Dường như hắn cũng không ngạc nhiên mấy vì ở đây có sự xuất hiện của một đứa trẻ, hay nên nói, hắn đến đây là vì Khương Tiểu Mễ, nhưng đi được mấy bước thì đã dừng lại, và lúc này ánh sáng tình cờ dừng lại ở đầu vai hắn, che giấu khuôn mặt hắn trong bóng tối một cách hoàn mỹ.

Nhưng cho dù vẫn không thấy mặt hắn như trước, song Kiều Ngộ An vẫn có thể cảm giác được hắn đang nhìn anh.

Hắn biết nơi này có một cô bé, nhưng lại không biết sẽ xuất hiện một người khác.

Sẽ đuổi anh ra ngoài sao?

Sẽ báo cảnh sát ư?

Mặc kệ có hay không, Kiều Ngộ An vẫn cảnh giác, cũng chuẩn bị sẵn giải thích lý do sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng nếu nói ra nhất định sẽ khiến Khương Tiểu Mễ không vui, nếu cô bé nổi điên, thì trong trường hợp đó một mình Kiều Ngộ An chưa chắc kiểm soát được.

Anh không muốn tạo ra hỗn loạn trong nhà người khác nên không thể nói được, nhưng không nói gì thì hình như cũng không được, lúc Kiều Ngộ An đang rối rắm không biết làm sao thì người tới đã lên tiếng trước, song câu hỏi là dành cho Khương Tiểu Mễ, hắn nói:

“Con quỷ lớn kia là nhóc dẫn tới à?”

Khương Tiểu Mễ nghe tiếng nhìn qua, nhíu mày bất mãn nhìn Kiều Ngộ An, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Người nọ khẽ đáp, như tán thành lời nói của Khương Tiểu Mễ, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía Khương Tiểu Mễ, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, đặt đĩa chuối trước mặt Khương Tiểu Mễ.

Cho tới bây giờ Kiều Ngộ An mới nhìn thấy trên mặt hắn đeo một cặp kính hồng ngoại nhìn đêm siêu lớn, che khuất gần 2/3 khuôn mặt hắn.

Đây là nguyên nhân trong biệt thự hắn không bật đèn? Chỉ dùng kính nhìn đêm đi lại?

Với cả cho chuối là chuyện gì nữa? Còn con quỷ lớn mà hắn vừa nói là sao? Là chỉ anh hả? Chẳng lẽ trong mắt người này anh và Khương Tiểu Mễ vốn không phải là người, mà là quỷ? Chuyện trái chuối là sao?

“Tôi không sợ quỷ.” Người đàn ông nhìn Khương Tiểu Mễ: “Nhưng tôi cũng không có nhiều đồ cúng cho hai người, lại thêm một tên nữa sẽ không còn gì ăn đâu.”

Ánh mắt Kiều Ngộ An chậm rãi dừng trên quả chuối trên đĩa sứ kia: Đây thế mà là đồ cúng hả???

Lần đầu tiên Kiều Ngộ An biết cảm giác hỗn độn trong gió là như thế nào, người trước mắt này là giống loài kỳ quái nào vậy?



Bên Kiều Ngộ An còn chưa suy nghĩ cặn kẽ, người tới đã đứng dậy rời đi rồi, như thể chuyện trong nhà mình xuất hiện hai con ‘quỷ’ cũng không phải chuyện lạ lẫm gì.

Chẳng lẽ vì trong nhà này trước kia từng xảy ra án mạng, cho nên hắn coi anh và Khương Tiểu Mễ là quỷ như lẽ tự nhiên?

Căn gác trở lại tĩnh lặng, Khương Tiểu Mễ cũng lại trở nên lạnh nhạt, cúi đầu tiếp tục tháo rời búp bê, Kiều Ngộ An ngồi yên tại chỗ, cho đến khi một cơn gió từ cửa sổ thổi vào làm anh không khỏi rùng mình, sau mới bình tĩnh lại từ trong rối rắm.

Bây giờ cách tốt nhất là Kiều Ngộ An đi xuống với người đàn ông kia, dù người đàn ông có tức giận thế nào, thì anh cũng muốn nói hết những gì cần nói, dù sao bọn họ cũng là kẻ không mời tự đến, không công bằng đối với chủ mới của ngôi nhà này.

Nhưng Kiều Ngộ An chỉ vừa định đứng dậy, ánh mắt của Khương Tiểu Mễ cũng đã lia đến, tuy không nói lời nào, nhưng sự uy hiếp trong ánh mắt kia lại khiến người ta không thể lờ đi được.

Chọc giận cô bé cũng không phải chuyện đùa, Kiều Ngộ An không nhúc nhích nữa, cảm thấy chuyện này không cần quá sốt sắng, người đến không có ác ý gì đối với Khương Tiểu Mễ và anh, trông Khương Tiểu Mễ có vẻ cũng rất thích hắn, không có gây ra nguy hiểm gì cho hắn ta.

Về phần đêm nay không nói được, sáng ngày mai kiểu gì cũng được thôi, chỉ cần anh chuẩn bị quà đến xin lỗi chân thành là được.

Nghĩ vậy, Kiều Ngộ An quyết định rời đi, tối nay anh đã biết những gì mình muốn biết, cứ ở lại tiếp cũng không có ý nghĩa gì, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì lại đã có tiếng bước chân vọng đến.

Người nọ lại lên lầu.

Kiều Ngộ An yên lặng chờ, nhìn người nọ đẩy cửa đi vào, đi thẳng về phía mình, trên tay còn bưng một chiếc đĩa sứ tương tự, trên đó vẫn là một quả chuối.

Kiều Ngộ An hơi muốn cười, cảm thấy người này đúng tốt bụng đã thế còn đáng yêu, còn có thể đối xử thân thiện với hai con cô hồn dã quỷ như vậy, chẳng lẽ không sợ bị quấn lấy sao?

Người đến ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Ngộ An, đặt đĩa sứ xuống, Kiều Ngộ An vẫn cứ nhìn hắn, phát hiện bàn tay của hắn thôn dài trắng nõn và tinh tế, là đôi bàn tay mà tay khống* nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được khen, vì cảm thấy tay đẹp, nên Kiều Ngộ An An muốn nhìn dung mạo của hắn một chút, nhưng khi ngẩng đầu lại chỉ thấy hình dáng đôi môi dưới kính hồng ngoại.

* Ý chỉ những người mê/yêu thích/ nghiện tay đẹp.

Dáng môi cũng đẹp nữa.

Vậy hẳn gương mặt bị che đi cũng rất đẹp.

“Nhìn tôi làm gì?”

Kiều Ngộ An nghe thấy tiếng thì sửng sốt vài giây, sau đó mới nhận ra mình không lễ phép lắm, thôi không nhìn nữa, không nói chuyện, cũng không thể nói được, nhưng dù có nói được anh cũng không biết phải nói gì, chẳng lẽ nói, môi cậu đẹp lắm à.

Có điều người trước mặt dường như cũng không để tâm mấy, đầu lên xuống theo biên độ nhỏ, như đang đánh giá anh, Kiều Ngộ An im lặng làm con ‘quỷ’ ngoan, cũng chuẩn bị sẵn bị đối phương phát hiện ra anh không phải quỷ bất cứ lúc nào.

“Coi bộ anh chết rất thảm.” Hắn nói, giọng nói xen lẫn đôi chút thông cảm.

Kiều Ngộ An: “……”

“Áo quần đều rách cả, sao không thay bộ khác? Không có tiền à? Có muốn tôi đốt cho anh ít tiền giấy không? Hay là trực tiếp đốt cho anh hai bộ quần áo luôn?”

Kiều Ngộ An: “……”

Người nọ như đã sớm có tính toán của mình, nên không đợi Kiều Ngộ An kịp có phản ứng gì đã đứng dậy rời đi, Kiều Ngộ An nhìn bóng lưng hắn biến mất sau gác xép mới khẽ thở phào một tiếng.

Mọi chuyện xảy ra đêm nay có hơi vượt mức tưởng tượng.



Sau khi xác định người đàn ông sẽ không quay lại nữa, Kiều Ngộ An về nhà trước Khương Tiểu Mễ, mãi đến khi đối mặt với gương, Kiều Ngộ An mới hiểu vì sao người nọ muốn đốt tiền giấy để anh mua quần áo, cả người anh hiện tại đúng là te tua hết chỗ nói.

Trên mặt và cổ có nhiều vết trầy xước với mức độ khác nhau, áo sơ mi trắng cũng bị rách, trên đó còn thấm máu, tả tơi còn dơ vô cùng, trên tóc còn dính vài chiếc lá, Kiều Ngộ An dở khóc dở cười lấy lá cây trên tóc xuống, không khỏi nghĩ đến người vừa gặp nọ.

Người nhìn qua có vẻ là người bình thường, nhưng hành vi từ đầu đến đuôi đều quái gỡ, sống trong một ngôi nhà ma chưa hề được sửa sang lại, ban đêm không bật đèn mà sinh hoạt nhờ vào kính hồng ngoại nhìn ban đêm, còn ở chung hòa thuận với một con quỷ, và thậm chí còn cho cô bé đồ ăn.

Kiều Ngộ An không nghĩ ra lý do sao hắn lại làm vậy, anh tiếp xúc qua với nhiều người như thế, nhưng trước giờ chưa từng thấy người kỳ ​​lạ như vậy.

Anh rất ít khi có lòng tò mò về một người, nhưng lần này Kiều Ngộ An lại thật sự vô cùng tò mò.

Tắm rửa xong, cũng xử lý tốt vết thương trên người, ngoài cửa liền truyền đến tiếng động nhỏ, Kiều Ngộ An đứng dậy đi tới mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, Khương Tiểu Mễ đã trở về, trong tay cầm một quả chuối.

Khương Tiểu Mễ này hẳn là rất thích người đó nhỉ, cho nên mới nhận lấy ý tốt của người này dù cô bé chưa từng mang về vật gì.

Hy vọng đây là một chuyển biến tốt đối với Khương Tiểu Mễ.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Kiều Ngộ An không phải đi làm, nhưng vẫn dậy sớm lặng lẽ đến phòng Khương Tiểu Mễ cầm chuối trên tủ đầu giường đi.

Sau đó đi ngủ tiếp, đến khi dậy, Khương Tiểu Mễ đã gọi xong đồ ăn và đang ăn cơm.

Kiều Ngộ An đi tới thuận tiện xoa đầu cô bé một chút:

“Chào buổi sáng.”

Khương Tiểu Mễ vốn định nói gì đó, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn thấy vết thương trên mặt Kiều Ngộ An thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

“Cậu út bị sao vậy?”

Kiều Ngộ An biết dáng vẻ hiện tại của mình có chút đáng sợ, qua một đêm vết thương sưng đỏ lên, chỗ không bị xước cũng bầm tím, tóm lại ai nhìn cũng sẽ cảm thấy anh đã trải qua một trận đánh nhau sống mái vậy.

“Không có gì.” Kiều Ngộ An nói: “Tối hôm qua không ngủ được ra ngoài đi dạo, bị một con quỷ nhỏ dọa.”

Khương Tiểu Mễ nhíu mày, hiển nhiên là không tin lời anh nói, nhưng giọng điệu của Kiều Ngộ An lại khiến cô bé an tâm rất nhiều, cũng không thèm nói nữa, dù sao trong mắt người lớn, cô bé mãi mãi là một đứa trẻ không biết không hiểu gì cả, không đáng tin được.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Ngộ An đưa Khương Tiểu Mễ đến lớp học năng khiếu đặc biệt, trên đường về còn mua một ít quà, để khi về khu biệt thự thì trực tiếp mang đến biệt thự số 4.

Hôm nay thời tiết tốt, dù biệt thự số 4 dưới ánh nắng vẫn hoang tàn nhưng không hề u ám như trước, Kiều Ngộ An giẫm lên cỏ dại bước vào sân nhỏ, gõ cửa gỗ của gian nhà chính, nhưng đợi hơn một phút cũng không có ai ra mở cửa, Kiều Ngộ An gõ cửa thêm hai lần nhưng kết quả vẫn vậy, không khỏi có chút khó hiểu:

Là ra ngoài rồi? Không ở nhà?

Đối phương không có ở nhà cũng hết cách, Kiều Ngộ An vừa định xoay người rời đi, nhưng vào lúc này, đột nhiên anh nghe thấy trong cửa truyền đến một hồi tiếng vang, giống như có vật gì rơi xuống mặt đất, sau vài giây im lặng lại gõ cửa:

“Có ai không? Tôi là hàng xóm ở biệt thự số 1 bên cạnh.”

Đáp lại Kiều Ngộ An là sự im lặng chết chóc, ngay cả âm thanh vừa rồi cũng biến mất như thể chưa từng tồn tại, trong tiềm thức anh cảm thấy sởn tóc gáy, thậm chí còn tự hỏi không biết người tối qua mình gặp có thật sự sống trong căn nhà này hay không.

Kiều Ngộ An đợi một lúc, rồi rời đi.

Nhưng Kiều Ngộ An không biết, ở trong nhà chỉ cách anh một cánh cửa, bởi vì tiếng gõ cửa của anh, người đàn ông bên trong bị dọa toát mồ hôi lạnh, trốn trong góc nhà nhìn chằm chặp cửa, trong tay còn cầm một con dao phay.