Có Bệnh

Chương 19




Edit: Mạn Già La

Cứ thế từ hôm nay, quan hệ giữa Kiều Ngộ An và Thời Niên trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Tuy Kiều Ngộ An đã về khoa nội trú, thỉnh thoảng trực đêm không thể sang đây, nhưng dù có đến cũng không ở gác xép nữa, anh sẽ xuống lầu hai cùng Thời Niên ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng đọc sách, thỉnh thoảng chợp mắt, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với Thời Niên, tuy không nói gì nhiều nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Triển Đồ cũng đến thường xuyên hơn trước, hầu như ngày nào cũng sẽ tới, theo lời y nói là:

“Trong mắt tôi anh không có chút độ đáng tin nào cả, tôi phải trông chừng anh, xem anh có làm chuyện gian dối gì sau lưng tôi không!”

“Cậu đánh giá cao tôi quá.” Kiều Ngộ An nói: “Là Thời Niên không cầm nổi dao phay? Hay là nắm đấm của cậu không đủ cứng? Sao tôi dám làm gì ở trước mặt hai người được?”

Dù nói vậy, song Kiều Ngộ An cũng hiểu được sự quan tâm của Triển Đồ dành cho Thời Niên nên không có cảm xúc khó chịu gì.

Hôm nay ăn xong, sau khi tiễn Triển Đồ đi, Kiều Ngộ An nằm lười không muốn làm gì nữa, muốn ở đây chờ Khương Tiểu Mễ buổi tối đến luôn, Thời Niên cũng không có ý kiến gì, cất bước lên lầu coi như anh không tồn tại.

Kiều Ngộ An nhắm mắt nằm trên sô pha dưới lầu, nói với Thời Niên:

“Tôi chợp mắt một lát, dậy sẽ nấu cơm cho cậu, làm xong sẽ gọi cậu xuống.”

Thời Niên đáp lại, lúc biến mất ở chỗ rẽ lầu hai thì nói:

“Vất vả.”

Câu ‘vất vả’ của Thời Niên nghe ra rất chân thành, hắn thật sự cảm thấy Kiều Ngộ An vất vả, Kiều Ngộ An nghe thế thì cười, nói khẽ một câu:

“Còn ổn.”

Là thật sự còn ổn, bởi vì từ khi vết thương của Thời Niên lành, Kiều Ngộ An chỉ phụ trách việc nấu ăn, còn Thời Niên đảm nhận công việc rửa chén và thu dọn sau khi ăn xong, nói là: “Vậy mới công bằng.”

Có lẽ vì hôm nay bận rộn cả ngày ở bệnh viện, Kiều Ngộ An nói chỉ chợp mắt nhưng lại ngủ mất, đến khi bừng tỉnh từ trong giấc mơ Triển Đồ xách dao phay dí anh thì cũng đã gần mười giờ.

Kiều Ngộ An đứng dậy thở dài một tiếng, vào phòng vệ sinh lầu một rửa mặt rồi đi lên lầu.

Thời Niên thấy anh vẻ mặt mệt mỏi bước vào thư phòng, tò mò nhìn anh: Không phải nói làm xong sẽ gọi mình xuống nếm thử đồ ăn sao? Sao lên đây rồi?

Kiều Ngộ An không bắt được sự nghi hoặc Thời Niên dành cho anh, chỉ coi hắn cảm thấy dáng vẻ này của anh rất sa sút, cười nói: “Gặp ác mộng, mơ thấy Triển Đồ cầm dao phay chém tôi.”

Thời Niên hẳn là không ngờ Kiều Ngộ An sẽ có một giấc mộng như vậy, sau khi kinh ngạc thì nở nụ cười hiếm hoi.

Đây là lần đầu tiên Kiều Ngộ An thấy Thời Niên cười, sửng sốt một chút, ngạc nhiên hỏi: “Cậu cười đấy à?”

Thời Niên nghe thế cũng sửng sốt, bởi vì hắn không hề nhận ra mình đang cười, bị Kiều Ngộ An nói vậy ngược lại cứng đờ ra, không biết nên làm gì để sửa lại biểu cảm gương mặt mình, Kiều Ngộ An bị dáng vẻ của hắn chọc cười:

“Thời Niên, cậu thật sự nên cười nhiều lên.”

Cười? Vì sao phải cười? Có chuyện gì đáng để vui vẻ sao?

Hẳn là Kiều Ngộ An có rất nhiều, bởi vì phần lớn thời gian Thời Niên nhìn thấy anh, anh đều đang cười, ngay cả lúc ở trong bếp nấu ăn khóe môi cũng đều nhếch lên, nhìn Kiều Ngộ An như thế đôi khi Thời Niên cũng sẽ nghĩ, cuộc sống của anh nhất định rất rất hạnh phúc, cho nên mới sẽ có nhiều chuyện vui như thế.

Nhưng cuộc sống của hắn, thì chẳng có.

Nếu không có Kiều Ngộ An, có lẽ ngay cả cơ hội nhìn thấy nụ cười hắn cũng không có mấy.

Kiều Ngộ An không nói gì thêm, ngồi lại sô pha đọc sách, giống như hoàn toàn quên mất việc nấu cơm, Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An cũng không nhắc nhở.

Trông anh rất mệt mỏi, thực sự cần nên nghỉ ngơi thật tốt.

Chuyện nấu nướng này thật sự không cần phiền anh nữa, mặc dù Thời Niên rất muốn ăn.

Kiều Ngộ An đã đọc xong 《 Tôi là kẻ giết người 》trong buổi tối nay, dựa vào sô pha hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, lúc Thời Niên làm xong công việc quay đầu sang nhìn anh thì thấy anh dựa vào lưng ghế sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà không chớp mắt, không biết đang nhìn cái gì, Thời Niên nhìn theo ánh mắt của anh nhìn lên trần nhà, cũng không thấy có gì đẹp cả, nên hỏi anh:



“Sao vậy?”

“Tôi cảm thấy Trần Mặc không làm sai.”

Trần Mặc là nhân vật chính trong cuốn sách 《 Tôi là kẻ giết người 》 này, mẹ bị giết, nhưng hung thủ vì có quyền thế mà nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thế là nạn nhân trở thành bên sai, không có cách nào kháng án, cuối cùng hắn chỉ có thể tự mình xét xử tội phạm, để rồi chính hắn cũng trở thành kẻ giết người.

Thời Niên nhìn anh chằm chằm vài giây, khẽ đáp lại rồi quay lại nhìn màn hình máy tính.

Kiều Ngộ An bình ổn cảm xúc lại một lúc rồi đứng dậy đi tới trả sách cho Thời Niên:

“Cảm ơn sách của cậu.”

“Nếu thích thì anh có thể giữ lại.”

Kiều Ngộ An rất thích, cho nên cũng không từ chối, cầm lại, nhưng không nhịn được cảm khái một câu:

“Tôi thực sự rất thích sách của Vu Nhạc, nhưng hắn là cao nhân lánh đời, đến nay chưa từng lộ mặt, cũng chưa từng tổ chức buổi ký tặng, fan là tôi cũng không biết khi nào mới có được sách có chữ ký của hắn nữa.”

Thời Niên nghe vậy nhìn lướt qua Kiều Ngộ An, cảm thấy anh thật sự thích, vì thế bèn giơ tay lấy cuốn sách từ tay anh, mở trang bìa ra, cầm bút trên bàn ký vào phía dưới góc bên phải hai chữ ‘Vu Nhạc’, Kiều Ngộ An nhìn loạt thao tác của hắn, không nhịn được cười:

“Cảm ơn cậu an ủi tôi, nhưng tôi muốn là chính tác giả ký tên cho tôi, nhưng cậu đâu phải.”

“Là tôi.” Thời Niên nói: “Đây là tôi viết.”

Kiều Ngộ An sửng sốt, thật lâu cũng chưa nói được câu gì, đến khi phản ứng lại thì không nhịn được hỏi:

“Cậu viết? Cậu là tác giả? Vu Nhạc?”

Có lạ không chứ? Hai người đã là bạn rồi, Thời Niên biết hầu hết mọi thứ về Kiều Ngộ An, nhưng Kiều Ngộ An lại biết rất ít về Thời Niên, Kiều Ngộ An chưa từng thử hỏi, bởi vì anh biết Thời Niên không muốn nói, thậm chí có chút kháng cự.

    

Anh cũng không thấy có gì không được, từ lúc coi Thời Niên là bạn, anh đã không muốn đi tìm sự công bằng trong chuyện này rồi.

Nhìn Kiều Ngộ An mặt đầy không thể tin, Thời Niên cũng không giải thích nhiều, chỉ chuyển hướng màn hình máy tính sang phía anh, Kiều Ngộ An thấy hồ sơ word, đúng là đang viết tiểu thuyết thật, tuy rằng vẫn không thể chứng minh Thời Niên là Vu Nhạc, nhưng với tính cách của Thời Niên hẳn sẽ không lấy chuyện này ra đùa anh.

Nhưng Kiều Ngộ An vẫn không thể liên hệ Thời Niên trước mặt với Vu Nhạc dường như đã trải qua mọi hiểm nguy và thăng trầm trên thế gian được.

    

“Anh không tin?” Thời Niên hỏi anh.

    

Không phải không tin, do trước nay Kiều Ngộ An luôn cho rằng Vu Nhạc là ông chú ít nhất cũng phải hơn 50 tuổi rồi: “Tôi tưởng…. tôi tưởng Vu Nhạc là một ông chú lớn tuổi?”

Thời Niên hơi nhíu mày: “Ai nói với anh Vu Nhạc là ông chú?”

Không ai nói cho Kiều Ngộ An biết Vu Nhạc bao nhiêu tuổi hết, bởi vì cũng chưa ai từng gặp hắn, và Vu Nhạc cũng không có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào, tất cả những gì anh biết về Vu Nhạc đều là qua những câu chuyện, lời văn của hắn, và những câu chữ ấy nói với Kiều Ngộ An rằng, người này đã từng trải rất nhiều, nếu đã trải qua nhiều như vậy, tuổi tác tự nhiên sẽ không quá trẻ.

Nhưng anh kiểu gì cũng không nghĩ rằng, tác giả đem tình người ấm lạnh viết ra khiến người ra đồng cảm, đem bản chất con người viết ra một cách vô cùng trọn vẹn nhuần nhuyễn sẽ là một Thời Niên còn nhỏ hơn mình một tuổi.

Nhưng ngẫm lại dường như không có gì là không thể.

Vừa nhìn Thời Niên chính là đã từng trải rất nhiều, còn đều là chuyện rất rất không tốt, mặc dù trước giờ Kiều Ngộ An chưa từng hỏi qua, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa hắn lại không ra ngoài, thu nhập cũng không ít, có thể mua được nhà ở Tứ Quý Nhập Mộng, từ đó suy ra, thân phận cũng chỉ có thể là nhà văn thôi.

Suy nghĩ cẩn thận rồi, Kiều Ngộ An cũng dần thuyết phục bản thân, nhưng ánh mắt nhìn Thời Niên vẫn rất khó tin, cũng có cả đau lòng, người trước mặt rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể viết ra câu chuyện như vậy ở độ tuổi này chứ

Những câu chuyện của hắn luôn bi thảm, câu văn của hắn đều là buồn đau, kết thúc của câu chuyện không hề có hậu.

Những câu chuyện đó là vậy, còn Thời Niên thì sao?

Kiều Ngộ An không kìm được hỏi: “Thời Niên, có thể nói cho tôi biết cậu từng đã xảy ra chuyện gì không?”



Kiều Ngộ An vừa hỏi câu này đã hối hận, anh không nên hỏi, Thời Niên cũng nhất định không muốn trả lời.

Quả nhiên, khi Thời Niên nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Kiều Ngộ An:

“Anh hỏi cái này làm gì?”

Giọng điệu của Thời Niên có chút lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Kiều Ngộ An nghe Thời Niên dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với anh sau lần Thời Niên dùng phay đuổi anh đi hồi đầu, Kiều Ngộ An còn thấy nắm tay hắn siết chặt, dùng sức mạnh đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh.

Kiều Ngộ An nhận ra sự căng thẳng của Thời Niên, giả bộ thoải mái mỉm cười, muốn thay đổi bầu không khí:

“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu có thể viết ra nhiều câu chuyện xuất sắc như thế, kinh nghiệm từng trải nhất định không giống người thường, có chút tò mò, cậu không muốn nói cũng không sao, nhưng tôi vẫn rất vui, vui vì cậu là Vu Nhạc, sớm biết thế tôi đã biểu hiện chân chó hơn chút rồi, nhưng bây giờ biết cũng chưa muộn, chờ cuốn sách xuất bản tiếp theo của cậu, có phải tôi sẽ là người đọc đầu tiên không?”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ không tin, hắn không tin mục đích ban đầu Kiều Ngộ An hỏi câu vừa rồi là vì chuyện này.

Nhưng Thời Niên không nói gì thêm, dời mắt tiếp tục nhìn màn hình máy tính, nhưng không gõ bàn phím nữa.

Hắn đang căng thẳng, dường có chút mất khống chế.

“Tôi….” Kiều Ngộ An định nói gì đó, lại bị Thời Niên cắt ngang: “Anh đi đi.”

“Thời Niên….”

“Đi!” Giọng nói của Thời Niên trở nên cứng rắn hơn, sự cứng rắn này khác hẳn với xua đuổi anh lúc trước, gần như không có đường xoay chuyển được.

Kiều Ngộ An lo mình tiếp tục ở lại sẽ khiến cảm xúc của Thời Niên càng mất kiểm soát, nên sau một chốc suy nghĩ cũng không ép nữa, cất bước rời khỏi thư phòng, lúc cẩn thận đóng cửa lại cho hắn, anh nhìn thấy người Thời Niên dường như đang khẽ run.

Anh rất muốn chạy đến ôm cậu trai ấy, nhưng rồi lại không chắc Thời Niên lúc này có muốn bị anh nhìn rồi lại bị anh đụng chạm hay không, nên cuối cùng vẫn đóng cửa lại trở về căn gác nhỏ.

Khương Tiểu Mễ rất ngạc nhiên vì anh trở về, ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, Kiều Ngộ An đến cả gượng cười cũng không nổi.

Đầu óc anh chỉ toàn là Thời Niên, không biết hắn sẽ thế nào, có nghiêm trọng như lúc ở bệnh viện lần đó không?

Lúc Kiều Ngộ An ngồi xếp bằng dựa trước cửa sổ bỗng nhận ra, hiểu biết của anh đối với Thời Niên thật sự rất rất ít, dù cho anh đã đoán được những gì Thời Niên trải qua lúc trước không giống người bình thường, nhưng lại không nghĩ rằng ngay cả nhắc đến cũng không thể.

Ở chung với một người như vậy có mệt không?

Kiều Ngộ An cũng không có cảm giác gì nhiều, có lẽ ngay từ lúc đầu đã biết Thời Niên là kiểu người như thế nào, hoặc có lẽ đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lúc quyết định coi Thời Niên là bạn, nên Kiều Ngộ An không có bất kỳ cảm xúc khó chịu nào.

Nhưng lúc này anh có chút hối hận, không phải hối hận vì làm bạn với Thời Niên, mà là anh nhớ tới rất nhiều chuyện đều chưa làm.

Ngủ một giấc quên mất nấu cơm, cũng quên nói với Thời Niên rằng ngày mai anh sẽ cùng đoàn y tế lên miền núi khám bệnh từ thiện, có thể phải đi khoảng một tuần, hôm nay lẽ ra anh nên nói với Thời Niên ngay từ đầu.

Hiện giờ xảy ra vụ này, liệu tính cách đa nghi của Thời Niên có cảm thấy do anh không vui, cho nên mới không tới không?

Kiều Ngộ An muốn đi xuống nói, nhưng sau chuyện vừa rồi, anh có nói gì cũng đều sẽ có vẻ cố ý.

Nhưng đêm nay khi Khương Tiểu Mễ rời khỏi căn gác nhỏ, Kiều Ngộ An vẫn xuống lầu xem, Thời Niên đã không còn ở phòng làm việc, thư phòng tối om nhưng máy tính vẫn mở, Kiều Ngộ An lại đến cửa phòng ngủ, tự hỏi một chút vẫn không gõ cửa mà rón rén đẩy cửa ra.

Phòng ngủ đen kịt, Kiều Ngộ An bật đèn pin để ra sau lưng, chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào phòng nhưng cũng đủ để Kiều Ngộ An thấy trên giường không có ai.

Kiều Ngộ An nhìn chiếc tủ bên cạnh, bước tới mở hé ra một chút, anh nhìn thấy Thời Niên không khác gì mấy lần trước đó, hắn nằm bên trong, đắp chăn kín mít che cả miệng, tuy mày vẫn nhíu lại, nhưng vẫn coi là an ổn, ít nhất loạt động tác này của anh không có đánh thức hắn.

Coi bộ không thể tự mình nói với hắn chuyện anh phải đi công tác rồi.

Kiều Ngộ An lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, xuống lầu đi vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại làm phần ăn ngày mai, cho vào hộp giữ tươi để vào tủ lạnh.

Không nếm thử trước mặt Thời Niên được, không biết hắn có ăn không nữa, nhưng hiện tại Kiều Ngộ An chỉ có thể làm như vậy.

Nấu cơm xong lại vòng về thư phòng, tìm giấy bút để lại cho Thời Niên tờ giấy nhắn, nói với hắn trong tủ lạnh có để đồ ăn anh đã làm xong, đồng thời nói với hắn ba ngày tới sẽ không đến, lại dặn hắn mấy ngày tới đừng lên lầu đưa đồ ăn cho Khương Tiểu Mễ.

Để tránh xảy ra biến cố.