Có Bệnh

Chương 17




Edit: Mạn Già La

“A ——”

Lúc tiếng hét chói tai vang lên Kiều Ngộ An đang thái rau, tiếng hét bất thình lình này làm anh giật bắn mình, lưỡi dao cắt trúng ngón tay, rạch ra một vết cứa dài, nhưng anh lại không kịp xem, theo bản năng quay đầu nhìn về phía người ở cửa phòng bếp.

Người này Kiều Ngộ An từng gặp, là bạn mà Thời Niên nói.

“Quỷ! Anh là quỷ!” Không ai biết khi Triển Đồ nhìn thấy một người không phải là Thời Niên xuất hiện tại căn biệt thự này đã hoảng sợ đến mức nào, chân y bủn rủn, lúc muốn rời đi lại vấp chân té sõng soài trên đất, nhưng y không thể không chạy, y rất sợ quỷ, thế là chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân bò xuống dưới bàn ăn núp, một bên chui một bên gào:

“Anh gạt tôi, tôi đã gặp anh rồi, lần trước anh nói với tôi anh là người rõ ràng.”

Kiều Ngộ An: “....”

Hiện tại anh có hơi hoài nghi người này rốt cuộc có phải bạn của Thời Niên hay không, tính cách quá khác rồi.

Nhưng dù có phải hay không thì Kiều Ngộ An cũng không có ý hù dọa y, anh đặt dao xuống đi ra khỏi bếp, ngồi xổm xuống nhìn y:

“Tôi không lừa cậu, tôi thật sự không phải quỷ….”

“Đừng tới đây! Đừng tới đây!” Triển Đồ bịt tai hét lên, giọng nói giống như vũ khí sinh hóa kia thực sự khiến Kiều Ngộ An cảm thấy tiến thêm một bước cũng khó, thế nên anh dừng chân, khi đang định lên lầu gọi Thời Niên, Thời Niên cũng đã nghe thấy âm thanh và đang đi xuống cầu thang.

Kiều Ngộ An cho hắn một ánh mắt xin lỗi, rất là bất đắc dĩ:

“Bạn của cậu tới, còn coi tôi thành quỷ.”

Thời Niên nhàn nhạt đáp lại, không nói chuyện, mãi đến khi đi tới đứng trong nhà ăn muốn nói gì đó với Triển Đồ dưới gầm bàn, song ánh mắt thấy ngón tay đang chảy máu của Kiều Ngộ An, máu vẫn chưa ngừng chảy, đang theo đầu ngón tay nhỏ xuống sàn nhà, còn Kiều Ngộ An dường như không hề có cảm giác gì.

Thời Niên hơi nhíu mày, nhìn tay Kiều Ngộ An:

“Tay anh.”

Có thể là do chất giọng có đề-xi-ben cao vút của Triển Đồ quấy nhiễu, Kiều Ngộ An lúc đầu không thấy đau lắm, nhưng giờ bị Thời Niên nhắc nhở mới biết chảy rất nhiều máu, anh thản nhiên cười:

“Không sao đâu, tôi đi xử lý chút, cậu coi bạn của cậu đi, hình như bị dọa sợ rồi.”

Nói xong thì quay người trở lại phòng bếp, mở vòi nước, rửa sạch vết máu trên ngón tay.

Thời Niên đi tới đứng ở cửa bếp nhìn Kiều Ngộ An, im lặng vài giây mới quay người nhìn chỗ bàn ăn, Triển Đồ vẫn đang núp bên trong, run rẩy lẩm bẩm:

“A Di Đà Phật, Jesus, Amen, phù hộ cho anh ta không nhìn thấy con, không nhìn thấy con….”

Thời Niên cúi xuống nhìn Triển Đồ: “Ra ngoài, không có ma.”

Triển Đồ hoàn toàn không tin lời Thời Niên nói, kiên định nhìn Thời Niên: “Đừng hòng lừa em, em đã nhìn thấy hết rồi.”

Thời Niên không nói tiếp, cũng lười giải thích với Triển Đồ nữa, đứng dậy đi vào phòng bếp, Kiều Ngộ An thấy hắn đi vào thì cười:

“Không ra à?”

“Ừm.” Thời Niên nhìn tay anh: “Hộp thuốc ở trên lầu.”

Kiều Ngộ An nhìn thoáng qua Thời Niên, phát hiện ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vết thương của anh, anh cười nói:

“Được, lát nữa tôi sẽ xử lý.”

Thời Niên không quá vừa lòng với cách nói của Kiều Ngộ An: “Đi bây giờ.”

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, ngạc nhiên vì sự kiên trì của hắn, nhưng cũng không phản bác, cười: “Được, tôi đi ngay đây.”

“Tôi đi lên với anh.” Thời Niên nói.

Khi hai người đi ra khỏi phòng bếp mới nhìn thấy Triển Đồ vẫn luôn núp dưới gầm bàn không chịu chui ra lộ ra một cái đầu, đang tò mò nhìn về phía hai người, có lẽ là nghe được Thời Niên nói chuyện với anh, thắc mắc tại sao Thời Niên lại phải giao tiếp với một con quỷ.

Kiều Ngộ An tươi cười vẫy tay chào, Triển Đồ lại sợ hãi rụt người lại, Thời Niên vẻ mặt bình tĩnh nhưng lúc đi ngang qua Triển Đồ thì nói:

“Chúng tôi đi lên, lát nữa nếu có thứ gì đi ra thì nhất định là quỷ thật, nhớ trốn kỹ.”

Nói xong không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, Kiều Ngộ An bất ngờ nhướng mày nhìn một mặt khác mà trước nay Thời Niên chưa từng lộ ra trước mặt anh, đi theo sau Thời Niên, nhưng chưa đi được hai bước, phía sau đã truyền đến tiếng rầm rầm, ghế ngồi bị đụng ngã hết mấy cái.

“Chờ, chờ em với.” Triển Đồ chui ra khỏi gầm bàn, chạy nhanh về phía Thời Niên, lúc đi ngang qua Kiều Ngộ An thậm chí còn né rất xa, nhưng dù y đứng bên cạnh Thời Niên, cũng vẫn giữ đúng khoảng cách thích hợp.

Kiều Ngộ An mỉm cười, không lên tiếng.

Trong phòng ngủ, Thời Niên lấy hộp thuốc trong góc ra đưa cho Kiều Ngộ An, sau khi Kiều Ngộ An cảm ơn thì tự mình xử lý một cách thuần thục, còn Triển Đồ tuy vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với Kiều Ngộ An, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ dịch khỏi anh.

Cứ như nhìn quái vật vậy.

Sau nữa có lẽ thật sự hơi tin anh không phải quỷ, mới thận trọng bước tới, lấy ngón tay chọc chọc vào má Kiều Ngộ An:

“Ể, ấm, anh là người thật hả?”

Kiều Ngộ An mỉm cười, còn chưa kịp tự giới thiệu, trên mặt Triển Đồ An càng lộ vẻ hoảng hốt:

“Đệt, người! Thế mà anh là người?!!!”

Kiều Ngộ An: “…… Cho nên, chắc là biết rốt cuộc tôi thuộc giống loài nào rồi nhỉ?”

Không trách Triển Đồ chuyện bé xé ra to việc là người hay quỷ, chủ yếu là bản thân y sợ ma, tự nhiên cho rằng Kiều Ngộ An là quỷ nên mới hét lên, nhưng Kiều Ngộ An là người, với tính cách không bao giờ tiếp xúc với người lạ của Thời Niên bên người đột nhiên nhiều thêm một người, Triển Đồ khó mà không ngạc nhiên.

Bên cạnh anh của y thế mà có người khác ngoài y?



Triển Đồ quay đầu nhìn Thời Niên, ánh mắt có chút bi thương, y còn tưởng rằng cả đời này chỉ có mình y ở bên cạnh Thời Niên thôi chứ.

Có điều nghĩ lại lại thấy vui, cuối cùng anh của y cũng chịu mở lòng rồi, nhưng khi đối mặt với Kiều Ngộ An y vẫn rất tò mò, đồng thời cũng có chút lo lắng.

Người này là ai? Tại sao lại xuất hiện bên cạnh Thời Niên? Mục đích là gì? Liệu có làm hại Thời Niên không? Thời Niên đã lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài không biết lòng người hiểm ác, nhưng Triển Đồ sẽ không thể dễ dàng tin anh như vậy.

Nghĩ tới đây Triển Đồ không thể có vẻ mặt tốt với Kiều Ngộ An nổi:

“Anh là ai? Tại sao lại ở đây?”

Lúc này Kiều Ngộ An đã băng bó vết thương trên tay và dán băng keo cá nhân rồi, nghe Triển Đồ hỏi thế thì vươn tay ra:

“Chào cậu, tôi là Kiều Ngộ An, hàng xóm sống ở biệt thự số 1 bên cạnh, trước đó chúng ta đã từng gặp nhưng chưa kịp giới thiệu, chính thức làm quen.”

Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An, rồi nhìn bàn tay Kiều Ngộ An đưa ra, nhưng không nắm:

“Đừng nói nhảm nữa, trả lời câu hỏi của tôi.”

Thời Niên có lẽ lười giải thích, biết giữa bọn họ cần thiết phải làm quen nên cũng mặc kệ, ngồi dựa vào đầu giường nhìn hai người, ánh mắt hờ hững, như đang xem một vở kịch.

Kiều Ngộ An cũng không cảm thấy xấu hổ, cười thu tay về, nhìn thoáng qua Thời Niên rồi giải thích ngắn gọn vì sao mình lại xuất hiện ở đây, lúc nói đến việc Thời Niên bị thương Kiều Ngộ An đoán được có thể Triển Đồ sẽ nổi giận, nhưng không ngờ y sẽ đột ngột bùng nổ.

Y trực tiếp đi thẳng tới chỗ Kiều Ngộ An, xách cổ áo anh đẩy anh vào bức tường phía sau, sức dùng không nhỏ, Kiều Ngộ An cảm thấy phía sau lưng mình đều đã tê rần hết.

“Giả thần giả quỷ anh tôi không so đo, tôi cũng có thể tha thứ cho anh, nhưng anh lại để anh tôi bị thương? Anh ấy sống ở đây một mình nên anh cho rằng bên cạnh anh ấy không có ai đúng không?”

Kiều Ngộ An không ngờ, Thời Niên ở kế bên vốn bình tĩnh không định xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người cũng không ngờ tới, sau khi Triển Đồ nói xong những lời này lại đấm một quyền vào bụng Kiều Ngộ An, làm hô hấp của Kiều Ngộ An cũng chững vài giây.

“Triển Đồ!” Thời Niên đứng dậy đi tới, sắc mặt rất khó coi: “Buông anh ấy ra.”

Triển Đồ không muốn buông, cũng không thể buông, y không thể tưởng tượng nổi khoảng thời gian không có mình Thời Niên đã trải qua những gì, làm thế nào anh ấy đến bệnh viện, làm thế nào khi đột nhiên đối mặt với nhiều người như vậy, rồi quay về như thế nào?

Còn vết thương nữa, anh ấy tự chăm sóc bản thân như thế nào?

“Em không buông, em phải dạy cho thằng nhãi này một bài học.” Triển Đồ hung dữ nhìn Kiều Ngộ An: “Tìm được người như anh tôi không dễ nhỉ? Không dám nói chuyện với người khác, không dám tiếp xúc với người khác, rất dễ bắt nạt đúng không? Bị thương cũng không dám báo cảnh sát, thậm chí còn không đòi các người bồi thường, cho nên anh ép anh ấy? Uy hiếp anh ấy? Anh làm gì để anh ấy chấp nhận anh xuất hiện trong nhà này? Có phải nói nếu anh ấy không chấp nhận sẽ cho tất cả mọi người biết căn nhà này có người ở đúng không?”

Một đấm này của Triển Đồ khiến sắc mặt Kiều Ngộ An tái nhợt, tuy đau vô cùng nhưng cũng không cảm thấy oan uổng.

Đây là anh nên chịu, Triển Đồ không hề nói sai một câu.

“Thật xin lỗi.” Kiều Ngộ An lên tiếng xin lỗi: “Là tôi sai.”

“Đương nhiên là lỗi của anh!” Triển Đồ không nguôi giận: “Chẳng lẽ anh tôi sai chắc?”

Triển Đồ nói xong còn muốn đánh nữa, song bị Thời Niên cản lại:

“Đủ rồi!”

Nắm đấm vung được nửa đường bị bắt phải dừng, Triển Đồ nhìn Thời Niên, biết hắn thực sự không vui, nhưng Triển Đồ cũng không vui, chỉ cần nghĩ đến những gì mà Thời Niên đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, trong lòng y hận không thể xé Kiều Ngộ An thành tám mảnh, nhưng y không muốn chọc Thời Niên tức giận, vì thế chỉ có thể nhịn xuống.

“Anh cậu không sai.” Kiểu Ngộ An cười nhìn Triển Đồ: “Đều là tôi sai.”

“Đừng mẹ nó cợt nhả với tôi như vậy.” Triển Đồ hất anh ra.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt dừng lại trên bụng cùng sắc mặt tái nhợt của anh: “Có ổn không?”

Kiều Ngộ An cười cười: “Không sao.”

Nói câu này với Thời Niên xong, Kiểu Ngộ An lại nhìn Triển Đồ, y quay đi không đối mặt anh, rõ ràng rất tức giận:

“Xin lỗi, nguyên nhân do tôi nên mới khiến Thời Niên bị thương, cậu đánh tôi là đúng, thật ra ngay từ đầu tôi cũng hy vọng Thời Niên sẽ đánh tôi như vậy, có như vậy thì trong lòng tôi mới dễ chịu hơn, cảm ơn một đấm này của cậu, tôi thấy thoải mái hơn rồi.”

Chắc là không ngờ Kiều Ngộ An sẽ nói vậy, Triển Đồ quay đầu nhìn sang, nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh:

“Anh mẹ nó có bệnh đúng không?”

Thời Niên cũng nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt không khác Triển Đồ là mấy: “Anh hy vọng tôi đánh anh?”

“Đúng vậy.” Kiều Ngộ An cười: “Bị đánh đau một trận mới tốt, tôi đáng bị như vậy.”

Thời Niên có lẽ cũng cảm thấy anh có bệnh, há miệng cũng không phát ra tiếng nào, Kiều Ngộ An che bụng mỉm cười, đi tới đứng trước mặt Triển Đồ:

“Chính thức làm quen một chút, tôi là Kiều Ngộ An.”

Triển Đồ hừ lạnh một tiếng còn có phần khinh thường, nhưng khi vừa quay đầu muốn rời đi thì nhìn thấy vẻ mặt không mấy vừa ý của Thời Niên, không tình nguyện bắt tay Kiều Ngộ An:

“Triển Đồ.”

Kiều Ngộ An cười cười, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Triển Đồ lại không có chút ý tứ muốn nói chuyện với anh, trực tiếp nói:

“Đưa chứng minh thư của anh đây.”

Kiều Ngộ An biết y lo cho an nguy của Thời Niên nên cũng chẳng giận, lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa cho y, Triển Đồ nhìn, lại hỏi Kiều Ngộ An:

“Anh làm công việc gì?”

“Tôi là bác sĩ khoa nhi, làm việc ở bệnh viện thành phố.”

“Đưa số khoa của mấy người để tôi nói chuyện chút.”

Kiều Ngộ An hơi sửng sốt, không ngờ Triển Đồ lại hỏi cặn kẽ như vậy, Triển Đồ nhận thấy sự ngập ngừng của anh, cười khẽ: “Sao nào? Giả à? Sợ tôi tra ra?”



“Không có.” Kiều Ngộ An nói ra một dãy số, Triển Đồ nhập vào điện thoại trực tiếp bấm gọi, trong lúc chờ nối máy y theo bản năng đi ra ngoài, nhưng đi tới cửa nhìn thấy hành lang tối om thì lập tức vòng về.

Dữ thì có dữ, nhưng đó cũng không ngăn y sợ ma được.

Chẳng mâu thuẫn chút nào.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An nhún vai, cười nói:

“Thật ra cậu cũng nên tra thử, lỡ đâu tôi lừa cậu thì sao?”

Thời Niên có lẽ cảm thấy vấn đề này không cần thiết trả lời, thậm chí còn cảm thấy rất nhàm chán, liền trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ, Kiều Ngộ An nhìn hắn cười:

“Đi đâu đó? Lỡ cậu ta lại đánh tôi thì sao?”

Thời Niên dừng ở cửa quay đầu nhìn anh:

“Không phải anh muốn bị đánh à? Cậu ấy chính là tôi, cậu ấy đánh anh, anh có thể coi như tôi đánh anh.”

Nói xong câu đó, Thời Niên cất bước rời đi, thấy hướng đi là đến thư phòng, Kiều Ngộ An muốn đi theo, nhưng nhìn Triển Đồ đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại nên vẫn thôi, người này rất sợ ma, quay lại thấy trong phòng chỉ còn một mình cậu ta, e là sẽ lại hét cho xem.

Hôm nay Kiều Ngộ An không muốn nghe thêm bất cứ tiếng hét chói tai nào nữa đâu.

Anh không muốn dằn vặt lỗ tai mình.

Xác nhận xong, Triển Đồ cúp máy đi tới, không thấy Thời Niên đâu, nên hỏi:

“Anh tôi đâu?”

“Có lẽ ở trong thư phòng.”

Triển Đồ cũng không để ý, trả lại chứng minh thư cho Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cầm: “Yên tâm chưa?”

“Yên tâm cái khỉ, ai nói bác sĩ thì nhất định là người tốt? Thời buổi này bác sĩ không có y đức còn ít chắc?”

Triển Đồ nói vậy cũng làm Kiều Ngộ An nhớ tới mấy mẩu tin tức, anh mỉm cười không nói nữa, đang định xuống lầu tiếp tục làm đồ ăn, không ngờ Triển Đồ vẫn luôn đi theo sau anh.

“Cậu không đi tìm Thời Niên à?”

“Tôi đi theo anh.” Triển Đồ nói: “Tôi phải dòm chừng anh.”

Kiều Ngộ An chỉ cười không nói gì, mặc y đi theo.

Trong phòng bếp, Kiều Ngộ An động tác nhanh nhẹn xắt rau nấu ăn, Triển Đồ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, có lẽ là thấy chán, nói:

“Vừa nãy anh chỉ nói đến chuyện anh tôi bị thương, chuyện phía sau còn chưa kể đâu.”

“Tôi nói rồi, cậu lại đánh tôi thì sao?”

Triển Đồ hừ một tiếng: “Vậy cũng là anh đáng đánh.”

Kiều Ngộ An mỉm cười vẫn nói hết những chuyện về sau, không phải không sợ bị đánh, mà là cảm thấy chuyện sau đó cũng không có gì đáng để Triển Đồ đánh anh, ngoại trừ khi nghe việc Thời Niên sốt cao bị ngất hô hấp Triển Đồ hơi dồn dập, suýt thì không nhịn nổi ra, còn lại đều tương đối bình tĩnh.

Sau nữa nghe được Kiều Ngộ An vẫn luôn sang đây chăm sóc Thời Niên thì vẻ mặt lạnh lùng mới dịu đi đôi chút, nhưng lại càng có phần khó tin hơn:

“Cho nên, anh đã ở bên đây nấu cơm cho anh tôi được hơn một tuần rồi?”

“Sao thế?” Kiều Ngộ An cười, bỏ rau vào trong nồi xào: “Tôi nấu cơm rất ngon đó.”

“Ngon hay không có liên quan gì, quan trọng là anh ấy lại ăn đồ người khác làm kìa.” Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An chằm chằm: “Hơn nữa, hai người còn có thể ở chung lâu như vậy? Anh tôi thế mà lại chấp nhận anh?”

“Mới đầu cũng không chấp nhận đâu.” Kiều Ngộ An chỉ con dao phay bên cạnh: “Lấy dao phay đuổi tôi đi.”

Không biết câu nói này đã chọc đến điểm cười nào của Triển Đồ mà hình tượng anh trai cool ngầu cũng không duy trì nữa, cười phá lên:

“Thật hả? Anh tôi lấy dao phay đuổi anh?”

“Ừ.” Kiều Ngộ An nói: “Rất dọa người, lần đầu tiên tôi gặp được loại chuyện này đấy.”

“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, lần đầu tiên khi tôi gặp anh ấy muốn làm bạn với anh ấy, anh ấy cũng cầm dao phay đuổi tôi đi.”

Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ: “Thế chúng ta còn rất có duyên nhỉ.”

Câu này nói xong mặt Triển Đồ lập tức nghiêm túc lại:

“Đừng lôi kéo làm quen với tôi, ai có duyên với anh, tôi cùng anh tôi đã quen biết gần mười năm, anh thì tính là gì?”

“Lúc cậu quen biết cậu ấy, Thời Niên là giống như bây giờ sao?”

Triển Đồ phòng bị nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An: “Anh hỏi cái này làm gì? Anh muốn biết cái gì?”

“Tôi không muốn biết gì cả.” Kiều Ngộ An cười: “Tôi chỉ muốn nói, nếu tình trạng này của Thời Niên đã duy trì mười năm, vậy thì mười năm này, cậu đã rất lo lắng, cậu ấy cũng rất vất vả, phải không?”

Như là không ngờ rằng Kiều Ngộ An sẽ nói như vậy, Triển Đồ hơi sửng sốt.

“Tình huống của Thời Niên tôi có biết một chút, hẳn là cậu đã tốn rất nhiều công sức mới bảo vệ được cho cậu ấy an ổn qua mười năm.”

“Anh.…” Triển Đồ cứng họng, không biết nên nói gì.

“Khi trước tôi luôn tò mò không biết Thời Niên duy trì cuộc sống như thế nào trong tình trạng này, dù trong tủ lạnh toàn đồ đông lạnh, nhưng cũng phải có người đưa tới mới được, cậu ấy chỉ tiếp xúc với một mình tôi cũng đã không biết làm sao rồi, huống chi là đến trung tâm mua sắm hay siêu thị, nhưng nhìn thấy cậu là tôi đã hiểu.”

“Nhưng sau này cậu đỡ lo được rồi.” Kiều Ngộ An đổ thức ăn ra khỏi chảo lên đĩa, ngẩng đầu nhìn Triển Đồ: “Tôi cũng có thể chăm sóc cậu ấy, hơn nữa sẽ chăm cậu ấy rất tốt.”