Có Bệnh

Chương 14




Edit: Mạn Già La

Đồ ăn Kiều Ngộ An để lại trong tủ lạnh ngày hôm qua đã không còn, hộp giữ tươi đã được rửa sạch sẽ đặt trên mặt bàn, thùng rác cũng sạch sẽ không có đồ ăn, đây là đã ăn thật rồi.

Kiều Ngộ An cười cười, mở miệng nói với Thời Niên trong nhà ăn:

“Chẳng phải tôi đã nói cậu gần đây phải chú ý chút, đừng chạm vào nước rồi sao? Cứ để đó chờ tôi lại sẽ rửa.”

Thời Niên không trả lời, Kiều Ngộ An hơi liếc ra cửa, hắn đang ngồi bên bàn ăn, cúi đầu đọc sách.

Đèn không sáng lắm nhưng dáng vẻ Thời Niên ngồi dưới ánh đèn nhìn trông rất ấm áp, Kiều Ngộ An vốn muốn hỏi hắn muốn ăn gì, nhưng cuối cùng lại quyết định không hỏi, cảm thấy Thời Niên chưa chắc sẽ trả lời anh là một mặt, mặt khác, Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên không thể đưa ra ý kiến mang tính xây dựng nào.

Những thứ trong tủ lạnh của hắn đều có thể ăn liền, vậy mọi món anh làm chắc đều là sơn hào hải vị.

Cũng có thể là thật sự ăn ngán rồi, nếu không ngày hôm qua còn bài xích anh đến, mà hôm nay lại muốn ăn đồ ăn anh nấu, chỉ thiếu không thúc giục anh nấu cơm thôi.

Thật là, vừa rồi ở cửa thư phòng ngập ngừng muốn nói, có lẽ là muốn nói mình đói bụng, nhưng bởi vì không quen, cũng cảm thấy không thích hợp nên mới quyết định đi xuống tự mình làm.

Kiều Ngộ An làm ba món một món canh, Thời Niên phụ bưng lên, sau khi cả hai ngồi xuống thì Kiều Ngộ An hỏi hắn:

“Tôi nếm thử trước nhé?”

Kiều Ngộ An vốn cho rằng thái độ của Thời Niên đối với mình đã thay đổi, ít nhiều gì cũng sẽ tin tưởng hơn một chút, nhưng sau khi anh nói câu này Thời Niên không nói gì cũng không động đậy là Kiều Ngộ An đã biết, sự tin tưởng này chỉ là của một bên anh thôi, nhưng anh cũng không có cảm xúc tiêu cực gì.

Thời Niên hình như đã sống như thế này lâu lắm rồi, nếu lập tức chấp nhận anh thì mới khó tin.

Sau khi Kiều Ngộ An nếm từng món thì Thời Niên mới cầm đũa lên, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Kiều Ngộ An mỉm cười.

Sau khi ăn xong, Kiều Ngộ An rót cho Thời Niên một ly nước, đưa tới cho hắn:

“Uống thuốc.”

Khi Thời Niên chuẩn bị cầm lấy, Kiều Ngộ An mở miệng nói: “Không cần tôi thử một ngụm hả?”

Thời Niên không để ý đến Kiều Ngộ An, tự lấy thuốc, Kiều Ngộ An liếc nhìn vỉ thuốc đã vơi đi một nửa liền biết hôm nay hắn có uống thuốc đúng giờ, cười:

“Đợi lát nữa tôi lại sát trùng vết thương cho cậu.”

Thời Niên sửng sốt một chút, có vẻ như không ngờ tới còn có một phân đoạn như thế, Kiều Ngộ An cũng có chút ngoài ý muốn: “Sao thế? Ngượng hả? Nhưng lúc cậu hôn mê tôi cũng đã nhìn biết bao lần rồi, vết thương kia còn là tôi khâu đấy, giờ mới ngại thì muộn rồi.”

Thời Niên: “….”

Không có xem vết thương ngay, Kiều Ngộ An đi thu dọn thư phòng trước, lúc lắp màn hình luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, sau đó mới biết thiếu dây mạng, không có router*.

* Bộ định tuyến router wifi (hay còn gọi là bộ phát wifi) là thiết bị mạng có chức năng chuyển tiếp gói dữ liệu giữa các mạng máy tính. Nói theo cách khác, router thực hiện “chỉ đạo giao thông” trên Internet, cho phép bạn chia sẻ kết nối Internet của mình với máy tính, điện thoại thông minh và các thiết bị phát wifi trong nhà thông qua sóng wifi.

Người này không lên mạng ư?

Chẳng lẽ cảm thấy internet cũng không an toàn? Hắn là sợ bị người ta biết ở đâu sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến hắn phải trốn tránh như vậy?

Kiều Ngộ An đoán không ra, cũng không có óc tưởng tượng, nhưng anh cảm thấy đó nhất định là một sự việc mà đến chính anh cũng không thừa nhận nổi.

Sau khi thu dọn thư phòng xong thì Kiều Ngộ An đi vào phòng ngủ, Thời Niên đang ngồi ở mép giường nhìn cửa sổ được rèm đen che kín mít, không biết đang suy nghĩ gì, Kiều Ngộ An gõ cửa: “Tôi vào nhé?”

Thời Niên nghiêng đầu liếc anh một cái, không nói chuyện.

Khi Kiều Ngộ An đi tới, Thời Niên có chút căng thẳng, liếc nhìn Kiều Ngộ An rồi quay đi, nhưng một ánh mắt này cũng khiến Kiều Ngộ An nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, đang kháng cự.

“Tôi là bác sĩ.” Kiều Ngộ An nói: “Cần biết tình trạng lành vết thương của cậu, sẽ không hại cậu.”

Thời Niên vẫn im lặng, một lúc sau lại khẽ xoay người, Kiều Ngộ An thấy quần áo trên người hắn giật giật, biết hắn đã đồng ý nên đi lấy hộp thuốc tới.

Ngoài vết thương trên người Thời Niên ra thì Kiều Ngộ An không nghĩ gì cả, nhưng khi quay sang nhìn Thời Niên lại chợt sững người, anh nhìn thấy chiếc áo choàng tắm màu xanh lam sẫm trên vai Thời Niên đang từng chút một tuột xuống bả vai.



Trong ánh sáng không chói lắm nhưng rất dịu, làm người ta không hiểu sao cảm thấy một bầu không khí kiều diễm.

Kiều Ngộ An không phải kẻ chưa trải sự đời, thậm chí anh còn không trọng dục vọng, nhưng giờ phút này nhìn bờ vai có đường cong duyên dáng cùng xương bướm cân đối của Thời Niên lại vẫn cảm thấy đây là thứ đẹp nhất anh từng thấy, dù anh đã xem qua cơ ngực của người này, đã chạm vào cơ bắp của hắn, nhưng đó đều là từ góc độ của một bác sĩ, trong lòng không có ý gì khác.

Nhưng lúc này, Kiều Ngộ An rõ ràng biết anh không coi Thời Niên trước mặt là bệnh nhân.

Anh.… không dám nghĩ nữa, Kiều Ngộ An cảm thấy có lẽ đã lâu rồi mình chưa giải quyết, cho nên mới có những suy nghĩ không nên có, anh nhắm mắt thầm mắng mình vài câu rồi mới bước qua:

“Hôm nay……”

Khoảnh khắc cất tiếng Kiều Ngộ An hận không thể đập đầu mình vào tường, sao lại khàn vậy chứ? Đến nỗi Thời Niên cũng tò mò ngước lên nhìn sang, Kiều Ngộ An ngượng ngùng cười, ho nhẹ một tiếng:

“Ngứa cổ.”

Thời Niên không nghĩ ngợi nhiều, hay nói cách khác, hắn hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng này của Kiều Ngộ An là vì sao, hắn thu hồi tầm mắt lại nhìn về hướng cửa sổ, Kiều Ngộ An thoáng thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, mở hộp thuốc ra, lấy ra tu dưỡng cơ bản của một bác sĩ bắt đầu rửa vết thương cho Thời Niên.

“Hôm nay có đau không?” Kiều Ngộ An hỏi.

“Không đau.” Thời Niên nói.

Kiều Ngộ An ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì, nhưng người đều là bằng thịt, sao có thể không đau, nhưng Thời Niên từ khi bị thương đến giờ dường như không có biểu hiện vẻ đau đớn nào trước mặt Kiều Ngộ An, hắn cứ như thực sự không cảm nhận được đau đớn, hoặc là hắn đã từng trải qua nỗi đau đớn tột cùng, cho nên những gì trải qua lúc này chẳng tính là gì cả.

Kiều Ngộ An nghiêm túc rửa vết thương, ánh mắt liếc nhìn vết sẹo cũ trên ngực Thời Niên, anh muốn hỏi làm sao lại có, song cuối cùng không mở miệng.

Thời Niên vừa mới chấp nhận anh xuất hiện ở trong nhà, tốt nhất anh đừng làm chút đặc quyền ấy vỡ tan.

“Xong.” Kiều Ngộ An buông tăm bông, thu dọn hộp thuốc: “Vẫn đừng động vào nước, cậu cẩn thận một chút.”

“Ừm.” Thời Niên nhàn nhạt đáp, mặc lại áo choàng tắm, Kiều Ngộ An đặt hộp thuốc trở lại vị trí cũ: “Vậy tôi xuống nhà chuẩn bị cơm cho ngày mai, lát nữa sẽ lên gọi cậu.”

Thời Niên liếc anh một cái, không nói nhưng ánh mắt lại nhu hòa đi.

Tối hôm nay Khương Tiểu Mễ càng cáu kỉnh hơn hôm qua, thậm chí đã có dấu hiệu muốn leo lên cây, bị Kiều Ngộ An cố gắng thuyết phục, mặc dù lại qua thêm một ngày, nhưng Kiều Ngộ An cũng không quá nhẹ nhõm, anh biết là giờ Khương Tiểu Mễ sẽ không nhịn được bao lâu, có lẽ ngày mai thôi, cô bé sẽ bất chấp tất cả mà làm theo ý mình.

Điểm giới hạn của cô bé chỉ có thể đến thế.

Hai giờ đêm khi Kiều Ngộ An theo Khương Tiểu Mễ trở về biệt thự số 1 có quay đầu nhìn lại biệt thự số 4 phía sau, có lẽ do biết có người ở, căn nhà dưới ánh đèn đường hình như cũng bớt đáng sợ hơn, ánh mắt anh dừng lại ở ô cửa sổ của căn gác xép tầng hai.

Trong nháy mắt ấy, anh muốn cùng Thời Niên bàn bạc xem có nên để Khương Tiểu Mễ sử dụng căn gác nhỏ này hay không, chỉ cần căn gác nhỏ này thôi, anh có thể giúp Thời Niên bịt kín cửa căn gác, không để Khương Tiểu Mễ đi quấy rầy hắn, chỉ để Khương Tiểu Mễ ở đó.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ ở trong đầu chưa đầy một phút đã bị Kiều Ngộ An gạt bỏ.

Dựa vào đâu chứ?

Kiều Ngộ An và Khương Tiểu Mễ nợ Thời Niên, nhưng Thời Niên không nợ họ, căn bản không có nghĩa vụ phải làm như vậy.

Mà Kiều Ngộ An cũng thật sự không nên đặt Khương Tiểu Mễ nguy hiểm bên cạnh Thời Niên nữa.

Quá không công bằng.

Dự đoán của Kiều Ngộ An đã đúng, đêm hôm sau Khương Tiểu Mễ đã không còn là người Kiều Ngộ An có thể thuyết phục được, thậm chí cô bé chẳng còn nghe lời Kiều Ngộ An, không thèm nghe lấy một lời đã bắt đầu leo ​​cây, nhưng Kiều Ngộ An không thể nào chiều theo cô bé được, khi Khương Tiểu Mễ ôm thân cây trèo lên, Kiều Ngộ An liền ôm Khương Tiểu Mễ xuống.

Khương Tiểu Mễ ban đêm không chấp nhận và không cho phép bất cứ ai chạm vào cô bé, ngay từ phút Kiều Ngộ An chạm vào cô bé, cô bé cũng đã có chút mất kiểm soát, nếu cô bé có cây kéo trong tay, Kiều Ngộ An sẽ không ngần ngại tin rằng cô bé sẽ đâm anh, nhưng Khương Tiểu Mễ không ở gác xép tương đối an toàn hơn.

Nhưng dù không có vũ khí sắc bén, cô bé vẫn còn một hàm răng, lúc cô bé nắm lấy tay Kiều Ngộ An cắn xuống thật mạnh, Kiều Ngộ An không kìm được tiếng kêu đau, nhưng anh vẫn không thể nào xuống tay với đứa cháu ngoại mình yêu thương nhiều năm này được, cuối cùng vẫn là Khương Chanh từ phía sau tiến tới, tiêm thuốc an thần vào trong cơ thể Khương Tiểu Mễ.

Khương Tiểu Mễ ngất đi trong lòng Khương Chanh, Kiều Ngộ An liếc nhìn bàn tay đang chảy máu của mình:

“Thuốc an thần không nên sử dụng quá thường xuyên.”

“Vậy em đánh con bé đi.” Khương Chanh có chút tức giận nhìn Kiều Ngộ An: “Khi nào thì em mới tách được hai Khương Tiểu Mễ ra đây, ban đêm con bé căn bản không phải con nít đâu.”



Kiều Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Nói thì dễ, chị có thể không?”

Khương Chanh há miệng không nói gì, bế Khương Tiểu Mễ rời đi, Kiều Ngộ An mỉm cười nhìn bóng lưng cô, cũng đi về.

Mặc dù không biết ngày mai phải làm sao, nhưng xét về mặt tích cực thì hôm nay ít nhất cũng có thể ngủ ngon, tất bật nhiều ngày như vậy, Kiều Ngộ An cũng thật sự rất mệt, rất muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng Kiều Ngộ An hoàn toàn không biết, lúc anh đang đi trở về, trước cửa sổ lầu hai của biệt thự số 4, có một người lặng lẽ vén rèm, quan sát hết thảy mọi chuyện diễn ra dưới lầu.

Ngày hôm sau Kiều Ngộ An lại đến biệt thự số 4, vì trên tay có vết thương, trèo cây có chút khó khăn mà hiếm hoi đi cửa chính một lần, nhưng vừa mới đứng ngoài bức tường viện đổ nát, chưa bước vào biệt thự đã thấy một người mở cửa biệt thự số 4 bước ra.

Kiều Ngộ An bất ngờ lại kinh ngạc dừng lại nhìn y.

Mấy ngày nay ở chung với Thời Niên, chưa từng thấy có người nào đến cả, cộng thêm tính cách cô độc kiệm lời của Thời Niên, Kiều Ngộ An cũng sắp quên mất mình từng nhìn thấy có người ra vào biệt thự số 4.

Dáng người và chiều cao của người này đều na ná người anh đã thấy trước đây, chắc là cùng một người nhỉ?

Bạn của Thời Niên?

Người đàn ông này trông khoảng hai ba, hai bốn tuổi, đẹp trai bất cần đời, áo thun đen, quần jean đen, giày Cavans đen, ngay cả chiếc mũ trên đầu cũng màu đen nốt, không biết do có thói quen đi không nhìn đường hay có gì trái lương tâm, tóm lại ngay cả Kiều Ngộ An đứng ngay ở cửa y cũng không nhìn thấy, mãi đến khi đi ngang qua mới phát hiện có điều sai sai, lập tức hét toáng lên rồi nhảy xa mấy mét.

Ngay cả chim chóc đậu trên cây ở đình gần đó cũng sợ hãi bay lên vài con.

Kiều Ngộ An: “……”

Giọng khỏe đấy.

“Đậu móa, anh là người hay ma vậy?” Triển Đồ tay ôm ngực mặt đầy kinh hãi nhìn Kiểu Ngộ An.

Lá gan của người này thật chẳng mấy khớp với vẻ ngoài của y.

“Tôi là người.” Kiều Ngộ An lên tiếng giải thích: “Là hàng xóm biệt thự số 1 bên cạnh, cậu……”

“Nếu ở biệt thự số 1 thì không có gì đừng tới đây đi lung tung, đi dạo sao không đi nơi khác? Tới đây làm gì?” Trên mặt Triển Đồ hơi hồng hào lại, lại trở về dáng vẻ bất cần đời: “Căn nhà này có ma anh không biết à? Cẩn thận toi mạng đó, nhanh chạy đi.”

Kiều Ngộ An bị coi thành người đi dạo, ngẫm lại cũng không có gì sai, dù sao căn nhà này cũng không ai dám dễ dàng tới gần thật, nhưng ma quỷ lộng hành thì thật sự không có.

Kiển Đồ An vừa muốn giải thích ‘thật ra tôi là quỷ trong nhà này’, nhưng còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Triển Đồ đã vang lên, y vừa lấy điện thoại trong túi ra, vừa quay người rời đi, thuận tiện đuổi anh đi thêm một lần, bảo anh mau chóng rời đi, vốn không có ý định nói chuyện với Kiều Ngộ An nữa.

Kiểu Ngộ An mỉm cười nhìn bóng lưng Triển Đồ, bước vào khoảng sân đầy cỏ dại, đứng trước cửa chính gõ cửa.

Ba tiếng gõ cửa dài và hai tiếng gõ cửa ngắn là ám hiệu mà anh và Thời Niên đã thống nhất với nhau.

Chắc là Thời Niên đang đứng ở cửa, rất nhanh đã mở cửa cho anh, Kiều Ngộ An cười với hắn:

“Người lúc nãy là bạn cậu?”

Thời Niên khẽ đáp, mở cửa dể anh đi vào, ánh mắt liếc thoáng qua tay Kiều Ngộ An không nói gì.

Hôm nay đèn trong phòng khách sáng, chắc là vì vị khách vừa nãy, Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên:

“Tôi còn tưởng cậu chỉ có mình tôi là bạn chứ.”

Câu nói của Kiều Ngộ An làm Thời Niên đang định đi dừng lại nhìn anh, Kiều Ngộ An nhận ra ánh mắt của hắn, mỉm cười:

“Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Không phải.” Thời Niên nói.

“Không phải gì cơ?” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên.

“Anh không phải bạn tôi.”