Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 30: Tất cả những thứ này đều là bởi vì thích nhỉ




Cấp ba Nam Hoa là cấp ba tốt nhất toàn bộ Nam Thành này.

Nhưng Úc Bùi không phải thông qua kỳ thi bình thường mà thi vào được trường này. Cậu mua suất vào trường, là kiểu nộp nhiều học phí hơn so với các học sinh khác mới có thể được học ở đây.

Lúc mới vào trường, bởi vì ngoại hình, bởi vì thành tích, mà Úc Bùi cực kỳ tự ti. Cậu trốn tránh ánh mắt của mọi người, gần như là thành người tàng hình, giống như rùa rút đầu trốn ở một góc phòng học, cho nên cậu chưa bao giờ rời khỏi lớp vào các giờ nghỉ, cùng bạn bè đi mua đồ ăn vặt ở nhà ăn.

Vậy mà hôm nay, cậu đột nhiên bị Lạc Trường Châu vội vội vã vã kéo ra khỏi phòng học, lúc ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, Úc Bùi không thể không giơ tay lên chắn lại tia nắng rọi xuống mặt cậu, sau khi thích ứng với ánh sáng này, cậu mới chậm rãi bỏ tay xuống.

Kế hoạch dạy học của cấp ba Nam Hoa nói lỏng lẻo thì không đúng, mà nghiêm thì cũng chưa đến mức nghiêm. Học kỳ đầu của lớp 12, trường đã áp dụng chế độ "có cuối tuần không nghỉ hè" - tức là lớp 11 vừa kết thúc, học sinh sẽ trực tiếp học thẳng lên lớp 12, chỉ có cuối tuần, không có nghỉ hè.

Bây giờ ba tháng cũng sắp trôi qua rồi, mùa xuân đã kết thúc, thời gian nóng nực nhất của mùa hè cũng sắp đến. Nhưng bởi vì đây là phương Nam, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, sáng sớm còn có gió lạnh hiu hiu, mặt trời vừa ló dạng, rất nhiều học sinh đã bắt đầu cởi áo khoác, chỉ mặc áo cộc tay đi lại trong sân trường.

Lúc trước Úc Bùi ngồi trong phòng học không cảm thấy nóng, đi ra ngoài phơi dưới mặt trời một lúc, cuối cùng cậu mới nhận ra mùa hè của Nam Thành lại tới nữa rồi.

Cậu nhỏ giọng thì thầm: "Mùa hè đến rồi..."

"Đúng vậy." Lạc Trường Châu đi bên cạnh cậu, vừa tới dưới ánh sáng mặt trời thì thả tay cậu ra, nghe vậy cười nói, "Các bạn học cũng bắt đầu mặc áo cộc tay, thế mà hằng ngày tớ vẫn mang túi sưởi đi cho cậu."

Úc Bùi nhìn bóng của cậu và Lạc Trường Châu quấn quýt chồng lên nhau trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Nhưng tay của tớ vẫn rất lạnh ấy."

"Tớ biết mà." Lạc Trường Châu vẫn cười, "Ngày mai cũng mang cho cậu."

Úc Bùi cúi đầu, ở nơi Lạc Trường Châu không nhìn thấy mím môi len lén nở nụ cười, dáng vẻ kia như chuột nhỏ nửa đêm chuồn ra ngoài tìm mật ăn, vẻ mặt thỏa mãn xoa cái bụng ăn no tròn xoe.

"Lúc này ở nhà ăn chắc chắn có nhiều người lắm." Lạc Trường Châu nhìn đám học sinh náo nhiệt ở nhà ăn cách đó không xa hỏi, "Cậu muốn ăn gì?"

Úc Bùi nhón nhón chân nhìn về phía trước: "Ừm... Bánh mì socola đi."

Lạc Trường Châu nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ cười nói: "Cậu đúng là thật sự rất yêu đồ ngọt đấy."

Một đứa con trai mà lại thích ăn đồ ngọt, điều này cũng chẳng vẻ vang gì cho lắm. Úc Bùi bị hắn nhìn đến đỏ ửng hai tai, nhưng vẫn kiên cường đón nhận ánh mắt của Lạc Trường Châu, đứng đắn nói: "Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta tốt hơn nha."

Ai ngờ Lạc Trường Châu nghe lời của cậu cũng không phản bác, còn gật đầu đáp: "Cái này đúng đó, vậy tớ cũng sẽ ăn chút gì đó ngọt ngọt."

Chờ tới khi thật sự đi đến quầy hàng trong nhà ăn, Úc Bùi mới phát hiện nhà ăn không phải đông một cách bình thường. Lần đầu tiên cậu tới nơi này, thậm chí còn chả biết bánh mì socola cậu muốn nằm ở đâu, mà giá đồ ăn vặt phía trước chật ních người, cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn cũng chẳng được.

Thế nhưng nhiều người thì cũng có chỗ tốt, ít nhất là trong thời khắc này, Úc Bùi bị chen đến gần như dính sát rạt vào trước ngực Lạc Trường Châu. Bởi khoảng cách gần như vậy mà tim cậu nhảy lên bùm bùm, hô hấp đều đặn cũng trở nên hơi khó khăn, cũng không biết là do không khí ngột ngạt trong nhà ăn, hay là bởi vì mùi sữa tắm hương gỗ nhàn nhạt trên người Lạc Trường Châu.

"Bánh mì socola ở bên kia kìa, tớ nhìn thấy rồi." Giọng nói của Lạc Trường Châu truyền đến từ trên đỉnh đầu cậu, Úc Bùi thuận theo hướng hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy bánh mì socola ở trên giá thứ ba.

"Cậu đi lấy bánh mì đi." Lạc Trường Châu vỗ vỗ cánh tay của cậu, "Tớ qua bên kia lấy kem que."

"Ừm." Úc Bùi gật gật đầu, chầm chậm len vào dòng người đi về phía bánh mì socola của cậu.

Thật vất vả mới lấy được bánh mì socola trên giá đồ ăn vặt, Úc Bùi xoay người nhìn về phía Lạc Trường Châu, muốn xem hắn đã lấy được kem que hay chưa, thế nhưng lần xoay người này, Úc Bùi lại ngây ngẩn cả người.

Bởi vì vị trí trước đây của cậu - trước ngực Lạc Trường Châu có một nữ sinh khác đang đứng ở đó, ngoại trừ nữ sinh kia, bên cạnh hắn cũng có rất nhiều bạn học nữ vây quanh.

Úc Bùi biết những nữ sinh kia đều cố ý tới gần hắn. Người thích Lạc Trường Châu trừ cậu ra, thì còn rất nhiều người khác. Những người này đều giống như cậu, đều cố gắng đến gần hắn, cho dù là vài giây ngắn ngủi, hay mấy centimet nhỏ bé.

Nhưng... Nhưng...

Lần đầu tiên Úc Bùi có suy nghĩ ích kỷ như vậy, muốn Lạc Trường Châu chỉ là của một mình cậu thôi... Khoảng cách bên cạnh hắn, người đứng trong lồng ngực hắn, đều chỉ là cậu.

Nhưng bây giờ, vị trí vốn nên "thuộc về" cậu, lại bị những người khác chiếm cứ. Cho dù cậu nhìn thấy Lạc Trường Châu nhăn chặt mày, hiển nhiên là không thích những người đến gần này, nhưng trong lòng Úc Bùi vẫn như đổ một vò dấm chua xưa cũ, chua xót và đau đớn, đến cả bánh mì socola cầm trong tay cũng bị cậu bóp đến biến dạng.

Đột nhiên, Lạc Trường Châu như thể nhận ra điều gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Úc Bùi.

Úc Bùi lo lắng hắn bắt gặp trong mắt mình sự ích kỷ, đố kị, cùng tình cảm chua xót, bèn vội vã cúi đầu lảng tránh ánh mắt của hắn, nhưng lại không chú ý nên bị người bên cạnh xô một phát, đụng mạnh vào góc tủ, đau đến mức cậu hít vào một ngụm khí lạnh, bánh mì socola trong tay cũng rơi ra ngoài. Úc Bùi theo bản năng muốn đi tìm lại cái bánh kia, nhưng chưa kịp chờ cậu khom lưng xuống, cánh tay của cậu đã bị một người nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, cậu rơi vào một vòng ôm ấm áp lại mềm mại.

Lúc bị người ta huých mạnh vào giá, Úc Bùi tuy rằng rất đau, thế nhưng cậu lại không khóc; vậy mà thời điểm này rõ ràng cậu chẳng đau, thế mà lại bởi vì ngửi được mùi gỗ quen thuộc của người nọ mà viền mắt bỗng rưng rưng hơi nước.

"Đụng vào người khác không biết xin lỗi à?" Giọng nói của Lạc Trường Châu ngập tràn phẫn nộ, hắn một phát túm lấy tay nam sinh đụng vào Úc Bùi, trầm giọng nói.

Nam sinh kia cũng ý thức được sai lầm của mình, liên thanh nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không để ý."

Úc Bùi không muốn làm khó người ta, nên nhanh chóng đứng dậy làm hòa, vừa kéo kéo ống tay áo Lạc Trường Châu vừa nói: "Không sao, tôi không sao."

"Tớ thấy cậu va vào giá cả rồi, còn nói không có chuyện gì." Lạc Trường Châu dường như không có ý muốn tha thứ.

Tâm trạng Úc Bùi mới nãy còn chua chua xót xót, bây giờ được Lạc Trường Châu bảo vệ như vậy, cái eo vừa đụng mạnh cũng chả thấy đau mấy, nháy nháy mắt xua tan đi hơi nước trong mắt, ngẩng đầu cười nói với hắn: "Tớ thật sự không sao mà."

Ai ngờ nụ cười này lại khiến Lạc Trường Châu chuyển nòng súng về phía cậu: "Còn chưa nói cậu đấy. Nơi này đông người như vậy, bánh mì rơi mất thì lát nữa lấy cái mới, thế mà cậu còn muốn đi nhặt lại, đợi lát nữa bị người khác đụng ngã thì làm sao bây giờ?"

Lần này giọng điệu Úc Bùi cũng áy náy y hệt nam sinh kia: "Tớ biết sai rồi, tớ sai rồi mà."

Lạc Trường Châu cau mày nhìn cậu, không nói gì, sau đó giơ tay nhặt bánh mì socola dưới chân cậu: "Đi."

"Ừa." Úc Bùi theo sau, kéo kéo vạt áo của hắn nhỏ giọng nói, "Để tớ đi lấy bánh mì nhé."

"Để tớ lấy." Giọng điệu của Lạc Trường Châu vẫn không mấy vui vẻ, "Cậu đi phía trước tớ, nhìn đường cẩn thận, khéo lại bị người ta va vào."

"Ồ." Úc Bùi nghe vậy bèn vòng đến trước mặt hắn, lúc trả tiền cũng giành trả. Nhưng mà cậu sờ sờ túi áo, móc móc túi quần, sững sờ phát hiện một đồng cũng chả tìm được.

Lạc Trường Châu hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

"Tớ... Hình như tớ không cầm tiền theo." Úc Bùi rất xấu hổ, rõ ràng cậu nhớ sáng nay đã để một trăm tệ trong túi mà nhỉ, lẽ nào cậu nhớ nhầm chăng?

"Tớ trả cho." Lạc Trường Châu nói, "Tiền tớ để ở túi quần bên trái, cậu lấy đi."

Lạc Trường Châu một tay cầm kem que, một tay khác cầm bánh mì socola của cậu, nhìn có vẻ không có cách nào lấy tiền. Mà Úc Bùi cũng chẳng muốn từ bỏ một cơ hội thân cận với Lạc Trường Châu, không nghĩ ngợi gì nữa, cẩn thận thò tay vào trong túi quần của hắn.

Ai đã từng mặc đồng phục học sinh đều biết, giữa túi quần và cơ thể chỉ cách nhau một lớp vải mỏng manh, Úc Bùi đỏ tai, lấy một tờ tiền trị giá 50 tệ lão Mao trong túi quần Lạc Trường Châu.

Tiền giấy ấm áp, mang theo nhiệt độ của Lạc Trường Châu

Sau khi nhân viên thu ngân tìm tiền lẻ trả lại, Úc Bùi lại nhét trả tiền vào trong túi quần của hắn, sau đó lập tức rụt hai tay vào trong tay áo, lặng lẽ xoa xoa các ngón tay.

"Bánh mì socola của cậu này." Chờ sau khi rốt cuộc cũng chen được ra khỏi nhà ăn, Lạc Trường Châu đưa bánh mì cho Úc Bùi.

"Cảm ơn." Úc Bùi nhận lấy bánh mì, chuẩn bị xé giấy gói.

Thế nhưng cậu xé một hồi, lúc mở giấy gói cứ luôn có một tấm màng plastic mỏng, xé thế nào cũng chẳng ra.

"Đưa đây, tớ giúp cậu bóc." Lạc Trường Châu thấy thế, ngậm túi kem que vào trong miệng, cầm bánh mì socola từ trong tay Úc Bùi.

Úc Bùi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Lạc Trường Châu.

Cậu nhìn thấy cái bóng do hàng mi dài của Lạc Trường Châu phủ xuống dưới ánh nắng, mảng bóng tối kia khiến cho đôi mắt xanh lam của hắn càng sâu thêm, mà một người đẹp như vậy, giờ khắc này lại nghiêm túc xé giấy gói bánh mì cho cậu.

Úc Bùi còn chưa ăn bánh mì socola, mà trái tim đã ngọt ngào như phủ một lớp mật ong đậm đà.

Mà sau khi Lạc Trường Châu bóc xong giấy gói, lại trực tiếp duỗi tay cầm bánh mì lên, ngậm túi kem que trong miệng hàm hồ nói với Úc Bùi: "... Há miệng nào..."

"A --" Úc Bùi không chút nghĩ ngợi lập tức há miệng ra, ngậm lấy miếng bánh mì Lạc Trường Châu đưa tới. Sau đó, cậu nhìn thấy chàng trai trước mặt giương cao khóe môi, cười đến mức hai mắt cong cong.

Socola trong miệng và mật ong trong lòng cùng tan ra, Úc Bùi cũng bật cười, sóng vai với Lạc Trường Châu tản bộ về phòng học.

Lạc Trường Châu nói với cậu: "Tớ thấy đồ ăn ở nhà ăn cũng ổn đấy chứ."

Úc Bùi nói: "Nhưng đồ ăn vặt chúng ta ăn này không phải nhà ăn làm."

"... Hình như đúng là vậy, cậu cứ xem lời ban nãy của tớ là nói linh tinh đi."

"Ha ha ha -- "

Đón nắng hè rạng rỡ, Úc Bùi cười đến vô cùng vui vẻ.

Thật ra tay nghề của miếng bánh mì trong miệng cực kỳ thô ráp. Đầu bếp trong nhà biết cậu thích ăn đồ ngọt, cho nên bánh mì cậu ăn ngon hơn gấp bội. Nhưng đây là Lạc Trường Châu đút cho cậu, cho nên cậu quyết định đây chính là bánh mì socola ngon nhất mà cậu từng được ăn.

Cậu nghĩ, đại khái thích một người chính là như vậy đi.

Sẽ ghen vì hắn thân cận với người khác, sẽ cảm động vì hắn bảo vệ mình, cũng sẽ vì hành động nhỏ bé không đáng kể của hắn mà ngọt ngào đến tột cùng.

Tất cả những điều này, đều là bởi vì thích nhỉ.