*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật mau đã đến giờ vào học, trong phòng học sinh bỗng dưng nhiều hơn, có vài nữ sinh nhìn ra bên ngoài xem, không biết Kha Tùng Ứng đang nhìn ai, khẽ nói nhỏ khuôn mặt mang ý cười còn có nét ngượng ngùng.
Tô Nhuyễn đang đắm chìm trong sách, bỗng nhiên tóc dài của cô bị người khác kéo xuống, cô ăn đau nên hơi ngửa đầu ra sau, có nam sinh cười hì hì nói “Thật ngại quá ~ Tôi không cẩn thận ~”
Khi nói chuyện, lại kéo thêm một chút.
Tô Nhuyễn chờ cơn đau qua đi, tiếp tục cúi đầu “Xem” sách, chỉ là ngón trỏ để trên sách nhưng động tác càng ngày càng chậm.
Tóc cô tiếp tục bị nam sinh phía sau kéo lấy, người nọ một chút rồi lại một chút thong thả mà kéo tóc cô, thẳng đến khi đem toàn bộ tóc trên đầu kéo ra hết, hắn cầm cây kéo nhẹ nhàng cắt một đoạn tóc của cô.
“Răng rắc” thanh âm thực nhẹ, nhưng ở bên tai Tô Nhuyễn nó giống như tiếng sấm vang lên ầm ầm.
Ngón tay cô dừng lại, toàn bộ sống lưng đều dựng thẳng đứng.
Lúc nhỏ khi cô lên năm 2, bị bạn học bàn sau cắt tóc, khi đó là giờ nghỉ trưa, sau khi tỉnh dậy tóc cô liền trụi lủi, cô khóc trên đoạn đường từ trường về đến nhà, trò đùa dai của bạn học ấy chỉ cần la mắng một câu cũng không đau không ngứa, xin lỗi lại không hề có chút hối lỗi.
Tô Nhuyễn từ nhỏ đến lớn, cô chưa thể bảo vệ tốt thân thể chính mình dù là vị trí nào đi nữa.
Hiện tại cô đã mười bảy năm tuổi, cô chỉ học được một điều là.
Chịu đựng.
Cô cứng đờ như một cổ máy chỉ biết dùng ngón trỏ như cũ “Xem” sách, tóc dài bên tai bị người ta vén lên, cô cắn chặt răng, trong miệng thực nhẹ đọc những từ trên sách:
Anh chịu đựng nhiều cực khổ trong khoảng thời gian này, thế mà anh lại không xuất hiện suy nghĩ của cái chết, như thể là một việc kì lạ. Không may điều giống vậy đã xảy ra với anh. Anh quý trọng mạng sống, nhưng lại thấy được địa ngục ở phía sau mình. ——【 Nhà Thờ Đức Bà Paris 】
Bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh, sau đó là tiếng chửi bậy vang lên tiếng ồn ào giống với thủy triều đang điên cuồng mãnh mẽ xuất hiện vào trong đầu Tô Nhuyễn hỗn loạn cùng nhau chen chúc, cô suy nghĩ rồi che lỗ tai lại, loại bỏ tiếng ồn ào đầy khinh thiên động địa kia, nhưng cô lại nghe được tiếng hô đầy quen thuộc.
“Con mẹ mày! Mày mẹ nó dám cắt tóc cô ấy một làm nữa thử xem ——”
Giọng nói kia hiện lên trong nháy mắt, Tô Nhuyễn phát hiện trên mặt mình ướt ướt, cô duỗi tay sờ.
Là nước mắt.
Kha Tùng Ứng bất đắc dĩ cúi đầu trả lời tin nhắn, khi ngẩng đầu lên tóc của Tô Nhuyễn đã bị người ta cắt đi một đoạn, hai nam sinh ngồi sau cô một bên vui sướng cười trộm, một bên vén tóc bên tai cô chuẩn bị cắt thêm một đoạn nữa.
Anh tựa hồ không có thời gian suy nghĩ, trước kia Tô Nhuyễn đã trải qua chuyện gì, bị người ta cắt tóc thành như vậy mà một chút phản ứng cũng không có.
Lửa giận trong lòng anh cơ hồ truyền lên đỉnh đầu, cây kéo vừa nãy đã cắt vào tóc Tô Nhuyễn nhưng nó lại như cắt vào lòng anh, đem trái tim anh cắt nát.