Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Nhuyễn.
Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy sự vắng lặng xung quanh, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô chạm vào vách tường, từng bước một đi tới cửa, đang muốn mở cửa phòng.
Ai đó đã quẹt thẻ phòng đi vào.
Hơi thở thật xa lạ, trên người có mùi mồ hôi, với cả mùi máu tươi.
Hắn không nói gì, vừa vào đã đóng cửa lại ngay, cửa phòng lần thứ hai bị khóa.
Tiếng đóng cửa vang lên khiến cho lồng ngực Tô Nhuyễn nhảy dựng, cô bất lực né tránh, giọng nói run run "Cậu là ai?"
Cô cẩn thận lắng nghe giọng nói trong phòng, nhưng chỉ nghe thấy giọng của một mình hắn, cô lo lắng hỏi "Phương Đình đâu?"
“Phương Đình?” Tào Phú đi vào, giơ tay cởi quần áo, hắn mới vừa cùng Kha Tùng Ứng đánh nhau xong, trên mặt đều là máu, hắn dùng áo lau máu trên mặt, đi vài bước vào trong “Tôi không quen ai tên Phương Đình cả.”
Tô Nhuyễn nghe thấy tiếng bước chân của hắn đi vào, nhanh chóng chạm vào vách tường đi về phía cửa, khi mở cửa cô phát hiện ra, không mở được.
Trên cửa có một sợi dây xích, cô vừa chạm tới sợi dây, bất ngờ bị một đôi tay ôm chặt từ phía sau.
Tào Phú một tay đem cửa đóng lại, tay khác ôm cô, đem cô ôm đến nơi cách cánh cửa không đến hai mét, đem người đè xuống đất, vươn tay muốn cởi quần áo cô ra.
Tô Nhuyễn sợ tới mức hét lớn “Cậu muốn làm gì! Mau buông tôi ra!”
Cô nỗ lực giãy giụa, mảnh vải trên mắt nhanh chóng rơi xuống, lộ ra một đôi mắt ướt át.
Tào Phú nhìn một cái, động tác của hắn dừng lại một chút “ĐM, mắt nhìn người của Kha Tùng Ứng thật không tồi nha.”
Hắn đã từng nhìn thấy Tô Nhuyễn mấy lần, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt cô đều có che một mảnh vải, hắn còn nghĩ rằng cô lớn lên rất bình thường, không ngờ tới, dưới lớp vải kia lại có đôi mắt đẹp như vậy.
Đáng tiếc là người mù.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng mình sẽ không có phản ứng gì, kéo quần áo của Tô Nhuyễn xuống nhìn, thấy bên dưới là một bộ nội y màu đen, bộ ngực phát triển trắng nõn sinh động, tay hắn vội vàng đưa lên, phía dưới liền có phản ứng.
Tô Nhuyễn gào khóc “Buông tôi ra!”
Cô dùng sức đẩy hắn ra, nhưng không thể di chuyển được hắn lần nào, hai chân bị hắn đè nặng, không thể cử động.
Tào Phú cúi đầu vừa định đi xuống, lại nghe thấy Tô Nhuyễn gào thét “Cậu giết tôi! Cậu giết tôi.”