Giống như bị một luồng điện đánh vào, toàn bộ sống lưng của Tô Nhuyễn đều tê dại.
Kha Tùng Ứng thấy cô không kháng cự, thử thăm dò cạy mở miệng cô ra, ngậm lấy đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng mút cắn.
Tiếng mút cắn vang rõ ràng bên tai.
Tô Nhuyễn giật mình, mặt đỏ tai hồng đẩy anh ra.
Cô xoa môi lung tung “Tôi…… Tôi ăn xong rồi.”
Cô hoảng sợ đứng dậy.
“Xem xong nhạc kịch rồi đi.” Kha Tùng Ứng giữ chặt cổ tay của cô, giọng nói có chút kìm nén.
Tô Nhuyễn hai bên tai nóng bừng, cúi đầu không nói lời nào.
Kha Tùng Ứng kéo kéo đỉnh quần lên, mắt lại nhìn lên môi Tô Nhuyễn.
Mẹ kiếp, như thế nào lại mềm như vậy.
Anh dọn dẹp bàn, sau đó bật máy tính, mở ra bộ nhạc kịch Nhà Thờ Đức Bà Paris tối hôm qua đã tải về.
Học được khoảng chừng ba giờ.
Tô Nhuyễn đang đeo tai nghe, anh cúi đầu làm bài tập, thường thường ngẩng đầu nhìn một cái, còn rất nhiều lần xem bên cạnh Tô Nhuyễn.
Vẻ mặt cô yên tĩnh, hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trắng nõn nhỏ xinh, đôi mắt trong veo, mũi cao, đôi môi vừa mới bị hôn qua, đỏ bừng xinh đẹp.
Kha Tùng Ứng cứng lên đột ngột dời đi tầm mắt, đọc thầm công thức, để loại bỏ những suy nghĩ trong đầu mình.
Nhưng phần giữa quần vẫn đỉnh lên.
Mẹ nó, thật muốn mệnh.
3 giờ rưỡi, Tô Nhuyễn nghe xong nhạc kịch, phụ đạo toán học cho Kha Tùng Ứng thêm một tiếng rưỡi, trước 5 giờ rưỡi, được Kha Tùng Ứng đưa về nhà.
Cô ngồi trước bàn, nghe tiếng xe máy gầm rú dần dần đi xa.
Lúc này mới vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên môi của mình.
Trái tim lại bắt đầu nhảy kịch liệt lên, mặt cô cũng đỏ dần lên.
Bọn họ là…… Hôn môi?
Buổi sáng ngày hôm sau, Kha Tùng Ứng như thường lệ ném đá gọi Tô Nhuyễn xuống lầu.
Lúc nhìn thấy cô, anh nhịn không được cười một tiếng.
Tô Nhuyễn mắt đeo mảnh vải, trên mặt mang khẩu trang, cả khuôn mặt đều che đến kín mít.
Anh cười khúc khích hỏi “Sợ anh hôn em?”
Tô Nhuyễn mặt đỏ lên, không trả lời.
Suốt buổi sáng, Kha Tùng Ứng đều ngoan ngoãn nghe cô giảng bài, thỉnh thoảng sẽ tỏ ra thân mật, Tô Nhuyễn duỗi tay đẩy mặt anh ra, giọng nói nhẹ nhàng “Đừng làm loạn.”
Mẹ nó.
Kha Tùng Ứng không ngoài dự đoán lại cứng lên.
Khi đã gần bốn giờ chiều, Kha Tùng Ứng nói đưa Tô Nhuyễn ra ngoài đi dạo, Tô Nhuyễn đang định đứng lên, đột nhiên che ngực lại, bất động.
Dây nội y sau lưng đột nhiên đứt ra.
Cô không mặc đồng phục, cô chỉ ăn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, như là áo của mẹ cô, phía dưới là chiếc quần màu đen, vẫn luôn che đi bắp chân, lộ ra bàn chân cũng luôn mang vớ.
Kha Tùng Ứng quay đầu lại “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn che ngực lại, không biết trả lời như thế nào, chỉ hỏi anh “Có áo khoác...... Hay không?”