Khi Tô Nhuyễn về nhà, mảnh vải trên đôi mắt bị cô tháo xuống.
Trên mặt đều là nước mắt.
Ba phải làm thêm giờ, chỉ có mẹ Cố Á Thu về nhà nấu cơm, bà vội vàng chân không chạm đất, đem chén đũa đặt lên bàn, thấy Tô Nhuyễn trở về, nói “Mẹ một hồi phải đi đưa cơm cho ba con, ba giữa trưa tăng ca chưa về.”
Tô Nhuyễn ngoan ngoãn lên tiếng.
“Làm sao vậy?” Thấy trên mặt Tô Nhuyễn không có mảnh vải, Cố Á Thu hỏi một cách yếu ớt và mệt mỏi “Lại có bạn học khác bắt nạt con?”
“Không có.” Tô Nhuyễn lắc đầu.
Cố Á Thu không tin “Mảnh vải đâu?”
“Mẹ.” Tô Nhuyễn quay mặt nhìn về phía bà, ngẩng đầu hỏi “Dáng vẻ của con có giống người thường không?”
Đôi mắt Cố Á Thu đỏ bừng ngay lập tức.
“Con vẫn luôn là một người bình thường, con lại không thiếu tay thiếu chân, chỉ là không thể nhìn thấy mà thôi.”
Tô Nhuyễn mỉm cười.
Cố Á Thu cùng Tô Nhuyễn ăn cơm, lại chuẩn bị thêm phần cơm hộp để mang đi đưa cho ba Tô Nhuyễn.
“Giữa trưa con có đi học để nghỉ trưa không?” bà vừa rửa tay vừa hỏi hỏi Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn lên tiếng “Dạ.”
Mặt trời rất lớn.
Cô lang thang không có mục tiêu mà đi vào trường học, không có đi trên con đường quen thuộc kia, mà nắm chặt gậy dẫn đường đi lung tung.
Tìm được một chỗ đất trống không có ai.
Sau đó cô từ từ ngồi xuống, lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo
Mang theo độ ấm.
Cô nhẹ nhàng xé mở một viên, cho vào trong miệng.
Là hương quả vải.
Đối mặt với ánh mặt trời ấm áp, phơi nắng đến lười biếng buồn ngủ, cô ngẩng mặt lên để cảm nhận độ ấm, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp yên bình điềm tĩnh.
Khi Kha Tùng Ứng cùng mấy người Cát Ngạn lại đây, trông thấy được cảnh này.
Anh ngăn mấy tên phía sau lại, vẫy tay với họ, từ xa đứng một bên nhìn cô.
Trong thời gian này, sân bóng rổ không có ai.
Sau khi băng nhóm cấp thấp đó bị Kha Tùng Ứng đánh bại, cũng không ai dám tới chơi ở sân bóng rổ này nữa
Nơi này, là lãnh địa của Kha Tùng Ứng.