Tô Nhuyễn run run đầu ngón tay, nhưng lại không rút về.
Cô nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay chạm vào, đụng vào lông mày thẳng đen của anh, mí mắt hơi mọng, trên mí mắt có một nếp gấp rất sâu, lông mi anh rất dài, chỉ là…… Không có vết thương nào.
“……Không có.” Cô rút ngón tay về.
“Sao lại thế được?” Kha Tùng Ứng túm lấy tay cô, đặt vào bên kia “Sờ kỹ lại xem.”
Tô Nhuyễn nghe ra lời nói của anh có vài phần chọc ghẹo cô, nhưng trong lòng cô lại không có cảm giác chán ghét, chỉ là tim đập rất nhanh, đầu ngón tay run đến lợi hại.
Lòng bàn tay dọc theo nửa bên mặt khác của anh mơn trớn.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới đám nữ sinh trong lớp thường hay thảo luận về Kha Tùng Ứng có nói qua:
“Tuy rằng học tập kém, nhưng lớn lên lại đẹp trai thì ra là sự thật……”
Kha Tùng Ứng túm lấy tay cô, đem đầu ngón tay cô đặt trên mũi của mình, sóng mũi rất cao, mũi cao, hơi thở rõ ràng, dọc theo mũi đi xuống, là đôi môi hơi mỏng.
Tô Nhuyễn đang phát họa hình dáng cả khuôn mặt anh trong đầu, thình lình ngón tay bị anh đặt trên đôi môi mềm mại, cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng vội vàng rút tay về.
Kha Tùng Ứng cười nhẹ một tiếng “Đã động tay động chân với người ta rồi mà bản thân lại sợ cái gì.”
Tô Nhuyễn khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên “…… Cậu gạt tôi, cậu không bị thương.”
“Cậu hy vọng tôi bị thương?” Kha Tùng Ứng hỏi.
“……”
Tô Nhuyễn lui ra sau, Kha Tùng Ứng dễ dàng túm lấy tay cô lại, thấy cô run đến lợi hại, tay anh ung dung duỗi về phía trước, nắm chặt cổ tay của cô.
Hỏi lại lần nữa “Cậu hy vọng tôi bị thương sao?”
Tô Nhuyễn cắn môi nói “…… Không có.”
Kha Tùng Ứng nâng cổ tay cô lên, đem đầu ngón tay cô đặt trên mặt anh, thấp giọng nói “Dán đi.”
“Dán…… Cái gì?” Tô Nhuyễn sửng sốt.
“Đồ trong tay cậu.”