Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy - Chương 23: Luky




Buổi trưa hè, nắng rải đều khắp sân trường, nắng nhạt hắt qua khung cửa sổ, tất cả đều đã mệt mỏi sau những giờ học căng thẳng.



Giờ giải lao, mọi người lại tập trung đến căn-tin.



- Oài... - nó thở dài rồi nằm ềnh xuống bàn ăn.



- Vừa đi đâu vậy ? - Ngọc Như hỏi nó.



- Tao đi có chút chuyện - nó vẫn nằm dài ra trả lời. Chút chuyện ở đây là nó phải xuống căn-tin mua đồ ăn mang lên lớp cho cậu ta rồi mới được đi ăn ( khổ thế đấy ).



- Thôi... ngồi dậy ăn đi - Như thúc tay nó.



Nó thì đói quá rồi nên đành ngồi dậy chuẩn bị ăn... nhưng chưa kịp cho được thứ gì vào miệng thì liền bị cốc sữa đặt trên bàn đổ ập vào người. Cốc sữa này không tự nhiên bị đổ mà do tác động của một ai đó.



- Ôh... Linh đó hả bạn ! Mình lỡ tay... cho mình xin lỗi nha ! - Hà My làm bộ mặt hối lỗi nhưng giọng điệu thì hết sức mỉa mai, chính cô ta đã cố tình đụng vào cốc sữa cho nó đổ xuống người nó.



- Con điên kia ! Mày rảnh quá nên đi kiếm chuyện hả ? - Ngọc Như tức giận đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Hà My.



- Mình đâu có cố ý ! - cô ta lại tiếp tục cái giọng điệu mỉa mai làm như mình oan ức lắm.



- Người ta đã xin lỗi rồi còn gì - nhỏ Mai chen vào, nhìn nhỏ Mai và Hà My bây giờ chẳng có chút nào là muốn xin lỗ cả, vì cái mặt vênh lên thế kia mà.



- Không cố ý sao ? - Ngọc Như nhếch mép, mỗi khi nhỏ nhếch mép kiểu vậy thì nên đề phòng.



- Đúng - Hà My khoanh tay, đáp dửng dưng.



* Bốp *



Cái tát bất ngờ làm Hà My không kịp trở tay, nhìn cái mặt cô ta vênh lên như vậy thì Ngọc Như không thể chịu nổi, cô ta tưởng mình là bạn gái Khải Hoàng thì nhỏ sợ chắc... mơ đi.



- Ôh... xin lỗi nha ! Tao lỡ tay... - Ngọc Như bắt chước cái giọng điệu mỉa mai của Hà My, nói xong thì nhỏ phủi tay như vừa đụng phải thứ gì bẩn thỉu lắm.



Sau vài giây định thần, Hà My ngước lên nhìn Ngọc Như, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ :



- Mày... mày... dám đánh tao sao ? - Hà My nghiến răng ken két.



- Tao còn dám đánh cả bà nội mày đấy ! - Ngọc Như nói như hét vào mặt cô ta, nhỏ cũng trừng mắt đáng sợ đáp trả ánh mắt giết người của hà My.



Vài tiếng cười khúc khích phát ra đâu đó trong căn-tin sau câu nói của Ngọc Như, nó ngồi đó chứng kiến khuôn mặt Hà My tím tái chuyển màu mà lòng vui không tả. Lần sau có lẽ cô ta sẽ biết điều hơn nếu thấy nó đi cùng Ngọc như hay chị Hân thì tránh xa ra.



- Con ranh ! Mày chết với tao - Hà My hét lên, hùng hùng hổ hổ xông đến... nhưng thế chiến thứ ba chưa kịp nổ ra thì đã bị dập tắt khi... bóng ông thầy đầu hói xuất hiện.



- Giám thị... giám thị... đi thôi - nhỏ Mai cuống lên vội lôi con bạn đi trước khi ông giám thị nhìn thấy, để ổng bắt được là lên văn phòng lập biên bản chứ chẳng chơi.



Hà My đang lúc " lên cơn " mà bị lôi đi như vậy thì khó chịu không cam lòng, cô ta phải trả thù.



Ông giám thị vừa tiến đến, đám đông ở căn-tin lập tức tản ra. Nó thì bụng đói meo mà phải đi thay đồ, hôm nay lớp nó không có tiết thể dục, may mà lớp con Như có, chắc Hà My nghĩ nó không có đồ để thay nên mới làm vậy.



...



Chiều :





Tiếng gió nhẹ ùa về, dạo quanh căn phòng sắc hồng của cô gái nhỏ tuổi. Cô gái với đôi mắt trong trẻo đang nhắm hờ để ngủ.



Đôi môi anh đào nhỏ xinh khẽ vẽ nên một nụ cười nhẹ như lạc vào cõi mộng mị, có lẽ trong mơ, nó chính là " tiên nữ phép thuật " đang biến ra những đồ vật dễ thương kì quặc hoặc nó chỉ biến ra " ô mai " mà thôi.



Chợt... nó khẽ cựa người, chẹp miệng, chắc đang mơ ăn. Đôi mắt trong veo khẽ mở, chớp chớp, rồi từ từ mở hẳn ra và to tròn.



- Hả !!! - nó hét toáng lên rồi bật dậy - Hai giờ năm lăm rồi.



Trân mắt lên nhìn đồng hồ, nó vội vàng tót khỏi giường.



Nó phải thay đồ, cột tóc như " súp bờ gơn " nếu không muốn đến trễ, nó biết tính cậu ta rồi, để cậu ta điên lên khéo nó đến đó bị cậu ta bắt đi " cọ toilet " cũng nên. Huhu... nghĩ đến mà ớn lạnh, vì nó bị phạt dọn toilet ở trường cũ một lần rồi... đúng là kinh khủng khiếp.



- Còn ba phút nữa... phải tăng tốc lên mới được - nó nhìn đồng hồ, cắm đầu chạy, sắp đến nhà cậu ta rồi. May mà nhà cậu ta cũng không xa lắm.



Đúng là xui xẻo, mấy khi mới được nghỉ một buổi chiều thế mà nó phải lãng phí thời gian quý báu để đến nhà cậu ta, đúng là lãng phí... lãng phí, cầu cho cậu ta ốm liệt giường luôn đi.



- Phù... đến nơi rồi - nó chống chân thở dốc rồi đưa tay bấm chuông inh ỏi như dồn tất cả bực dọc vào đó, ngay sau đó có người ra mở cổng. Nó tưởng là cậu ta kia, ai ngờ là bà giúp việc... " Chậc... hỏng biết bà ấy có nghĩ mình là người mất lịch sự không ta ? " - nó tự hỏi, mà chắc là có rồi, con gái con lứa kiểu gì mà mới chiều ra đã đến nhà người ta phá chuông.



- Cháu tìm ai - bà giúp việc hỏi, may mà bà ấy hiền chứ như người khác đã " thả chó " đuổi cổ nó đi rồi.



- Dạ... cháu đến tìm Thành ạ ! - nó lễ phép.



- À... Thành nó đang ở sau vườn, cháu đi theo bà.



- Vâng.



- Thành đang ngồi ở đằng kia kìa cháu - bà giúp việc chỉ tay về hướng cậu ta đang ngồi và vuốt lông một chú cún cưng. Mà thực ra thì cún cưng cái nỗi gì, nó là giống chó " Golden Retrievers " to bự.



- Dạ... cháu cảm ơn ạ - nói rồi nó nhanh nhảu chạy lại chỗ cậu ta.



- Này ! - nó gọi.



- Đúng ba giờ - cậu ta đưa đồng hồ lên xem.



Grừ... grừ... - chú chó của cậu ta có vẻ không ưa nó, chú chó lùi ra sau vài bước chuẩn bị tư thế đợi lệnh, chỉ cần một câu nói của cậu ta nó sẽ vào viện.



- Này này... con chó - nó hốt hoảng, cũng lâu rồi nó chưa bị chó cắn.



- Chưa tiêm phòng - cậu ta buông một câu không đầu không đuôi làm nó khó hiểu.



- Hả ?



Grừ... grừ - chú chó tiếp tục gầm gừ, hướng ánh mắt về phía nó. Không phải cậu ta định kêu nó đến đây để làm mồi cho thú cưng của cậu ta chứ ? Ặc... nó đi chết còn hơn.



- Cô ấy là bạn tao ! Không phải người xấu... hôm nay cô ấy sẽ tắm cho mày đấy - dứt lời cậu ta, chú chó liền trở nên ngoan ngoãn không gầm gừ nữa.



- Gì... gì... tắm... tắm...cho con chó đó sao ? - nó lắp bắp, mắt muốn lòi ra luôn, ôi trời... cậu ta đúng là cái đồ đáng ghét nhất quả đất.



- Nhìn gì nữa... đến cảm ơn đi chứ - cậu ta nói với với chú chó rồi hất cằm về phía nó, hiểu ý chủ, chú chó đó liền xông đến chỗ nó.




Không ngờ câu nói của cậu ta đối với chú chó lại có hiệu lực đến vậy, hay do chú chó quá thông minh. Nó thì khủng hoảng tột độ, chỉ biết đứng im chờ chú chó đó xông đến.



- Á - nó hét lên, nó bị chú chó của cậu ta xô ngã và... liếm lia lịa lên mặt.



- Ha ha... bỏ tao ra... nhột... nhột quá... nhột chết mất... ha ha - nó quay hết bên này qua bên nọ để tránh cái lưỡi của chú chó, nói mà không nhịn được cười.



- Đủ rồi Luky - cậu ta lên tiếng, nghe vậy Luky liền dừng lại, lùi xa ra và ngồi xuống vẫy đuôi.



Nó chống tay đứng dậy, quệt quệt lên mặt nhăn nhó nhìn cậu ta.



- Còn đứng đó... đi tắm cho nó đi - cậu ta ra lệnh, mặc kệ cái mặt nó đang nhăn như khỉ. Mà nó còn đòi hỏi gì nữa, không bị cậu ta bắt đi cọ toilet như nó nghĩ là may lắm rồi.



Vòi phun nước và sữa tắm ( dành cho chó ) đã được chuẩn bị sẵn, việc của nó bây giờ là chỉ là tắm cho thú cưng của cậu ta thật sạch sẽ thôi. Công việc này có lẽ khá mệt mỏi đây, nó thì định gân cổ cãi lại nhưng nhớ đến tối hôm qua dành thôi.



Đầu tiên là nó phải làm quen với chú chó của cậu ta trước đã, chắc do cậu ta bảo nó là bạn của cậu ta nên chú chó cũng ngoan ngoãn. Khẽ chạm vào đầu chú chó, vuốt ve, lông của nó rất mượt, vàng óng, chú chó thật đẹp.



- Nó tên Luky hả ? - bằng nét mặt thích thú nó đưa ánh mắt nhìn cậu ta.



- Ừ ! - cậu ta không quan tâm đến nó lắm, đang bận lướt ipad, trả lời cho có thôi.



Sau một hồi làm quen với Luky, nó liền dẫn Luky đến chỗ vòi phun, trông Luky con đang sạch sẽ lắm... thế mà cậu ta... thật quá đáng.



Bật vòi phun nước lên, nhẹ nhàng cho nước chảy từ sống lưng xuống đến chân Luky, không như nó nghĩ, Luky không những không sợ nước mà còn có vẻ rất thích nghịch nước. Điều này làm nó cứ tưởng sẽ dễ dàng tắm cho Luky hơn nhưng ai ngờ... Luky cứ chạy lung tung hoài, thấy xô nước vừa được nó bơm đầy liền húc cho đổ đi rồi nhảy vào nghịch nước.



Thân hình Luky thì cũng chẳng phải loại nhỏ nhắn gì, Luky cao ngang đùi nó và nặng khoảng 35 kg nên sẽ rất vất vả để nó có thể lôi kéo hay bắt Luky đứng yên.



Ôi trời... chắc nó điên quá, Luky cứ chạy hết bên này đến bên kia không yên làm nó cứ phải chạy theo hò hét cho Luky dừng lại, nó hét mà muốn viêm họng luôn rồi.



Trông nó bây giờ chẳng khác nào bị điên chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng Luky con lắc mạnh làm nước trên thân bắn ra tung tóe ướt hết người nó.



Cậu ta... cái tên đáng ghét, chết trôi, chết nổi, chết bầm, chết mất xác... Trong khi nó đang vất vả không cách nào xoay sở với Luky thì cậu ta lại ung dung ngồi đó bắc chân thong thả như không hề biết nó đang khổ sở thế nào. Trông cái mặt nhởn nhơ của cậu ta kìa, chỉ nhìn thôi mà nó đã muốn đấm cho không còn máu... hừ. Thật tức điên mà, tại sao nó lại phải đi làm cái trò không đâu vào một chiều đẹp trời thế này không biết ? Có ai trả lời được cho nó không ?



- Này... kêu Luky đứng yên cái coi ! - nó bực tức chống nạnh, nghĩ chắc Luky nghe lời cậu ta nên cậu ta nói chắc nó sẽ nghe.




Cậu ta lười biếng ngước nhìn về phía nó một cái rồi lại cuối xuống lướt ibad :



- Không... đó là việc của cô.



- Thế thì thôi, tôi không làm nữa.



Nó giận dỗi ngồi bệt xuống cỏ, mệt mỏi, dù sao thì nó đã ướt sẵn rồi nên ngồi đâu cũng được.



- Á... - Luky vừa chạy một vòng quanh vườn chẳng biết từ đâu xông đến, do nó đang ngồi dưới cỏ ngang tầm Luky nên Luky xông đến xô ngã nó và liếm đầy lên mặt.



- Á... đau... tránh ra đi - nó tiếng tục la hét, cố đẩy bằng được Luky ra nhưng Luky khỏe như trâu ý.



Nghe thấy tiếng nó hét, cậu ta rời màn hình, hướng mắt về phía nó. Có vẻ là không giống như đang chơi đùa cùng luky, cậu ta bước nhanh lại.



- Luky... dừng lại - cậu ta ra lệnh, câu nói đầy uy quyền. Lập tức, Luky lùi ra, thấy ánh mắt cậu chủ có vẻ tức giận, Luky liền cúi gầm đưa chân lên che mặt, thỉnh thoảng liếc cậu chủ vài cái nhưng đáp lại là ánh mắt đáng sợ.




Không phải bình thường mà cậu ta tức giận với Luky đến vậy, mà là do Luky đã nghịch ngợm quá đà.



Tay trái của nó đã bị rạch một đường dài khoảng 5 cm và máu đang rỉ ra từ đó. Vết thương này chắc chắn là do móng vuốt của Luky.



Nhẹ nhàng đỡ nó lại ghế, xem xét vết thương một chút rồi cậu ta quay vào trong lấy hộp cứu thương.



Trở lại với hộp cứu thương, cậu ta nâng tay nó lên và bắt đầu sơ cứu.



- Á... để tôi - nó liền giật tay ra, không quen để con trai chăm sóc kiểu vậy. Với lại nó nghĩ cậu ta đụng vào vết thương chỉ khiến nó đau hơn thôi.



Cậu ta cũng không ngăn cản hay giành giật với nó, nếu nó làm được thì cứ kệ.



Ngồi bên quan sát từng hành động hậu đậu, vụng về của nó thật khiến cậu ta khó chịu. Nó bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết tự chăm sóc cho mình vậy ? Nó đụng tay đến đâu là máu chảy ra đến đó. Có lẽ là đau lắm nhưng vẫn cắn răng chịu đựng vì không muốn cậu ta giúp.



- Đưa đây - ngồi đợi nó lau khô vết thương có đến sáng mai, nên cậu ta đành lên tiếng, muốn nó đưa cục bông cho cậu.



- Không, tôi tự làm được mà - nó trả lời nhanh như thoắt, tay thì thấm máu tèm lem ra ngoài. Đúng là ngang ngược, biết là mình không làm được mà vẫn cứ cố.



Không nói nhiều nữa, cậu ta giật mạnh cục bông đầy máu từ tay nó rồi ném tọt vào thùng rắc. Mắt nó có bị cận hay viễn không mà cục bông đầy máu rồi còn cứ lau.



Lấy từ hộp cứu thương cục bông mới ra, cậu ta cầm tay nó lên - bằng một cách nhẹ nhàng nhất thấm máu cho nó.



Nó liền quay mặt đi hướng khác, đúng là mất mặt mà. Nó đang " quê " muốn chết đây... hờ... có ai hiểu được nỗi lòng của nó không ?



Băng bó cho nó xong, cậu ta liền bước lại chỗ Luky đang nằm dài dưới cỏ. Luky vẫn nằm ở đó từ lúc cậu ta đưa nó đi đến giờ, Luky cảm thấy có lỗi và không dám chạy đi đâu nữa.



Luky nghĩ sẽ bị trách phạt, dù nó là chú chó nhưng IQ của nó cao hơn đồng bọn, nhưng cậu ta lại vuốt ve nó và nói hết sức nhẹ nhàng :



- Lại xin lỗi... rồi đi tắm.



Có lẽ nó chưa quan trọng với cậu ta đến nỗi cậu ta phải nổi nóng với Luky.



Dứt lời cậu ta, Luky liền chạy đến chỗ nó. Nó vẫn còn hơi sợ Luky nhưng trông Luky nghiêng đầu cọ khẽ vào chân nó vẻ hối lỗi thì nó cũng vui vẻ vuốt đầu Luky.



- Tha lỗi cho mày đấy.



Ngồi yên được lúc thì nó thấy khó chịu, ngứa ngáy chân tay nên chạy đến chỗ cậu ta đang tắm cho Luky. Khác với vẻ nghịch ngợm ban nãy, bây giờ Luky ngoan hơn nhiều, nó ngồi im cho cậu ta thoa sữa tắm.



Thấy bọt sữa tắm đầy mình luky nó cũng thích thú chạm vào, nhiều bọt và rất mềm.



- Đừng có đụng vào - cậu ta quay sang nói với nó.



- Tui thích, tay phải đâu có việc gì đâu - có hất hàm cãi lại rồi quay sang Luky, mắt ánh lên vẻ thích thú khi chạm vào mình Luky.



Trông Luky có vẻ rất thích được nó chạm vào thì phải, nó vẫy đuôi liên tục và bọt cũng bắn ra tung tóe từ đó.



Công đoạn cuối cùng là sấy cho mình Luky nhanh khô, Luky tắm xong thì đẹp zai và óng mượt hơn nhiều. Luky mới thơm làm sao, ôi... muốn hun quá đi.



5:00 PM nó trở về. Nó biết, nó biết mà... đến nhà cậu ta thì khi quay về nó chỉ còn nước tơi tả và thảm hại thôi. Nhìn xem, giờ nó tưởng chừng như mình còn nửa cái mạng, thương tích thì đầy người huhu... sao mà khổ quá đi, sao mà ghét cậu ta quá đi (*-*).