Có Bao Giờ Anh Biết...?

Có Bao Giờ Anh Biết...? - Chương 23: Tiếng súng ngày của mẹ




Tầm năm giờ chiều, bà dì đang ngồi xem ti vi thì có tiếng mở cửa. Bà quay đầu ra nhìn thì thấy Đạo. Bà vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Bà gằng giọng hỏi:



- Mày về đây làm gì?



- Không được à? Đây cũng là nhà của tôi mà.



- Nhà tao không có chứa chấp thứ mất dạy và vô ơn như mày. - Vừa nói, bà vừa chỉ tay và đi thẳng về phía anh.



Đáp trả lại lời nói của bà, anh cười khinh bỉ và bước vào nhà. Bà tiến lại gần anh, dùng hết sức để đẩy anh ra ngoài. Nhưng mọi thứ bà làm đều vô dụng, anh hất mạnh, vung tay về phía bà. Bà ngã người, đầu đập mạnh vào cạnh ghế sofa. Trong lúc bà đang choáng váng vì cú va chạm vừa rồi và vết thương đang chảy máu, anh rút ra từ lưng quần một cây súng và chỉa thẳng về phía bà.



- Tôi thành ra thế này, tất cả cũng đều do bà.



- Xoảng...



____________________



Mấy ngày sau, cuộc sống của Vy bình yên trở lại. Sau những tổn thương mà cô, bà dì và cả ông cậu đã trải qua thì bây giờ đã chìm vào dĩ vãng. Cô quên dần đi những chuyện đau buồn trong quá khứ và bắt đầu một cuộc sống tươi mới hơn. Bà dì và ông cậu tuổi cũng đã cao, họ cho qua mọi chuyện và coi như chưa có một người con như Đạo. Hai ông bà quý mến cô hơn sau mọi chuyện. Căn nhà tuy không trở về như lúc trước, tiếng cười nói, vui đùa cũng không còn nữa nhưng nó cũng không trở nên quá u ám. Ánh dương bắt đầu soi sáng cho căn nhà. Kể từ đêm hôm đó, không một ai nhắc đến anh và cũng không một ai biết đến tung tích của anh. Anh không đến nơi làm việc cũng không về nhà. Anh bây giờ đã thật sự trở thành người xa lạ đối với cô, đối với căn nhà này. Một tuần, một tháng, cho đến một năm trôi qua, mọi thứ trở về nếp cũ. Cái kí ức tồi tệ của mùa hè năm ấy đã bị vùi lấp. Không một ai có thể giữ mãi trong lòng những chuyện đau buồn trong quá khứ.



Một mùa hè nữa lại đến. Trong suốt một năm qua, người luôn bên cạnh cô là Phúc. Anh luôn ở bên, làm trò hề chọc cô cười. Anh biết hết mọi chuyện nhưng luôn cố gắng tỏ ra mình không biết gì vì cô không thích người ngoài xen vào chuyện gia đình mình. Anh hết lòng vì cô chỉ mong một ngày nào đó có thể được đáp trả bằng tình cảm thật của cô dành cho anh.



Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng chói chang, bầu trời trong veo. Đặc biệt hôm nay cũng là ngày của mẹ. Sống với bà dì cũng lâu, cô không ghét gì bà, chỉ không thích tính tình khó ở của bà. Cô định dành số tiền lương mà mình kiếm được mua một món quà gì đó cho bà. Không có mẹ cô ở đây thì bà cũng như người mẹ thứ hai của cô vậy. Sáng, Phúc đến nhà và đón cô đi làm. Gần giờ về, anh cứ thấy cô đứng ngắm nghía gian hàng bông, cô không biết chọn loại hoa nào hay chậu hoa nào cho đẹp. Đứng ngắm nghía một hồi, anh chạy lại khoác tay lên vai cô, anh hào hứng hỏi:



- Đang làm gì ấy?





- Mua bông tặng bà dì ngày của mẹ. - Mắt cô vẫn chăm chú nhìn giàn bông trước mặt.



- Wow... chắc chiều nay có bão. Đó giờ không phải nhóc ghét bả lắm sao?



- Đó khác, giờ khác. Mà nói chung là có ghét bỏ gì ai đâu, tôi hiền muốn chết.



- Ừ, hiền lắm! Vậy sao không mua đi, đứng đây làm gì?



- Không biết cái nào đẹp nè, tư vấn dùm coi.



- Theo anh thì không có cái nào xấu hết.



- Hỏi ông cũng như không, biến đi chỗ khác nha, để tôi mua đồ, chém chết giờ.



Bỗng cô chợt nhớ ra loài hoa mà bà thích nhất là hoa hồng nên cô đã chọn một chậu vừa ý nhất tặng bà. Mọi chuyện đều rất suôn sẻ cho đến khi Phúc và cô về tới nhà. Hai người thấy xe của Đạo đậu ở trong sân. Đã rất lâu, Đạo đã không ghé tới căn nhà này sao hôm nay lại? Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy lo lắng cho bà dì đang ở trong nhà một mình. Còn Phúc thì lại lo lắng cho cô.



- Em cần phải vào nhà nhanh mới được.



- Anh vào cùng em được không?



- Ok, vậy cũng được.




Vừa bước vào nhà, một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt cô. Bà dì đang ngã sõng soài trên sàn cũng vết thương đang rỉ máu. Đạo, tay cầm súng và chỉa thẳng về phía bà. Chậu hoa hồng trên tay cô rơi xuống. Tiếng bể của nó làm Đạo quay đầu về phía cửa, anh thấy cô, phía sau cô là Phúc. Cô chạy đến giằng co với anh.



- Anh làm gì vậy? Mau buông súng ra.



Cô cố gắng lấy súng từ tay anh nhưng lại bị anh hất mạnh ra. Mất đà, cô lùi bước và vô tình giẫm lên mãnh vỡ của chậu bông. Phúc giữ chặt hai vai cô để không bị ngã.



- A...



- Em không sao chứ? - Phúc lo lắng, níu chặt lấy cô.



- Không, em không sao, cám ơn anh. - Vết thương dưới chân không còn quan trọng nữa, cô kìm nén và đứng dậy.



- Vy... - Thấy cô bị thương là do lỗi của anh, anh cố gắng lấy thái độ bình tĩnh nhất để hỏi thăm cô nhưng lại bị bác bỏ.




- Anh im đi, anh không có quyền mà gọi tên tôi, thương tích ra sao, mặc tôi. Mà tôi thắc mắc tại sao hôm nay anh lại quay về? Tại sao anh lại chỉa súng về phía dì, dì đã làm gì anh hả? - Cô nặng lời hơn với anh.



- Một năm qua, em thay đổi nhiều quá. Anh thật sự không thể nhận ra em lúc này. Một năm qua, anh vô cùng hối hận về những việc đã làm với em. Anh đã dằn dặt bản thân mình suốt một năm qua. Anh muốn em tha lỗi, anh cầu xin sự tha thứ từ em. Nhưng bây giờ có lẽ đã quá trễ để anh nói ra những câu nói này. - Anh cúi gầm mặt xuống và lặng yên đi.



- Nếu anh hiểu được như vậy thì tôi mừng cho anh. Vy của trước kia đã chết rồi. Nhưng dù sao thì cũng xin anh hãy bỏ súng xuống. - Cô đưa tay lên ra hiệu dừng lại và từ từ từng bước một tiến lại gần anh.



Anh đột nhiên trở nên điên dại, anh cười lớn và quát to:




- Không, không đời nào anh bỏ súng xuống và tha thứ cho bà ta. Cũng chính vì bà ta mà tạo ra anh của ngày hôm nay, vì bà ta mà tình cảm giữa chúng ta mới thành ra thế này, vì bà ta mà anh mất đi mẹ ruột của mình, vì bà ta mà anh mất đi tình cảm từ em, tất cả, tất cả mấu chốt đều là do bà ta. Anh hỏi em làm sao mà anh có thể bỏ súng xuống được chứ? Trừ khi bà ta phải chết...



- Đừng... - Cô la thất thanh vì ngỡ anh đã bóp còi nhưng thật may, trong suốt khoảng thời gian mà cô và Đạo nói chuyện, Phúc đã lên kế hoạch tiến lại gần Đạo và chờ thời điểm thích hợp cướp súng của Đạo.



- Buông ra... buông tôi ra... tôi cần phải giết bà ta...



- Anh làm ơn hãy tỉnh táo lại đi... hận thù trong anh quá nhiều rồi... buông súng ra... nếu anh cứ như thế sẽ làm hại đến Vy đó... quay đầu vẫn còn kịp mà...



- Đùng... - Trong lúc đôi co, còi súng đã bóp, Vy phóng nhanh về phía bà dì và ôm chầm lấy bà. Phát súng trúng vào chân cô, một dòng máu tươi chảy ra. Phúc lập tức buông tay Đạo ra và chạy nhanh về phía cô.



- Em không sao chứ? Anh sẽ gọi cấp cứu ngay.



Ngay lúc này, trên tay vẫn cằm chặt khẩu súng, người Đạo bắt đầu run lên. Anh không thể nào nhận thức được những gì đang diễn ra nữa. Chính anh là người đã bóp còi. Khuôn mặt hoảng sợ, nhợt nhạt, hai tay buông lơi khẩu súng, từng bước nặng nề lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm, lắp ba lắp bắp.



- Mình... chính mình là người bóp còi... máu... máu của em ấy... mình làm em ấy bị thương... tất cả... tất cả là lỗi của mình... mình... mình đã làm gì thế này... mình là... mình là kẻ có tội... mình không xứng đáng được tha thứ... mình... mình là... kẻ bần cùng nhất xã hội này... mình... mình... mình...



Đạo trở nên quẩn trí, điên điên dại dại vì anh đã lỡ bắn trúng cô. Anh không còn biết chuyện gì nữa. Anh bơ phờ, anh thẩn thờ mà ngồi ở một góc nhà nhìn đám người cứ xôn xao chạy qua lại. Anh cười, nụ cười của một gã điên, nụ cười thất bại và nụ cười của một kẻ thua cuộc.



Tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát vang rần trời thâu đêm. Tất cả mọi chuyện xảy ra, mọi người không một ai muốn cả. Đêm hôm ấy, căn nhà trở nên lạnh lẽo lạ thường. Lạnh lẽo... hiu quạnh... không một bóng người, những linh hồn buồn bã chưa được Thượng Đế khai sáng..