Cô bạn thuở nhỏ của tôi hình như là nữ chính.

Prologue




Thế giới này có thứ được gọi là vận mệnh.

Một lúc nào đó, tại đâu đó sẽ gặp ai đó, yêu ai đó, rồi kết hôn với ai đó.

Chuyện đấy đã được quyết định ngay từ ban đầu. Không một ai có thể thay đổi—chắc chắn đã là vậy.

Nhưng mà, đấy là vào một ngày hè mà tiếng ve sầu kêu lên inh ỏi nọ.

Không lầm thì vận mệnh đã xoay chuyển.





‎◇



Trong mấy câu chuyện thì thường xảy ra lắm rồi, nhưng đây đã là cuộc đời thứ hai của cô.

Cô không biết tại nguyên do là gì cả.

Chỉ là, khi mà cô nhận ra thì thời gian đã quay trở lại lúc cô còn nhỏ.

Có thể nói là cô đã trải nghiệm cái mà được người ta nói là time leap.

Ban đầu thì cô bất ngờ lắm.

Đâu có ai nghĩ bản thân mình sẽ gặp phải sự kiện mà giống như nhân vật trong mấy câu chuyện đâu đúng chứ.

Cô véo má mình để xác nhận xem có phải là giấc mơ hay không.

Nhưng mà cô chỉ cảm nhận gò má của mình đau rát.

Cơn đau như thể mách bảo cho cô biết rằng, bản thân nơi đây không phải thế giới của giấc mơ.

『……Mình có thể làm lại』

Sau khi nhận thức được bản thân đã quay về quá khứ, điều tiếp theo trong cô là niềm phấn khích dâng lên tột đột.

—Nếu như lúc đó mình làm thế kia.

—Nếu như lúc đó mình làm thế này.

Con người thì chắc chắn ai cũng đã từng nghĩ là muốn quay về quá khứ để làm lại quá khứ mà bản thân mình hối hận.

Cái『What if』đó đã xảy ra ở hiện thực.

Có lẽ cô vui mừng là chuyện hiển nhiên thôi.

Vì cô đã trải qua cuộc đời kém hơn cả người bình thường, nên niềm vui ấy lại được nâng tầm thêm một bậc.

—Thời thơ ấu cô bị bắt nạt do màu tóc nâu nhạt và đôi mắt xanh chàm thừa hưởng từ mẹ.

—Thời tiểu học cô lỡ yêu cậu bạn thân, để rồi mối quan hệ hai đứa trở nên rạn nứt, và tiếp tục chịu đựng những trò bắt nạt ngầm của những người mà mình cho là bạn thân.

—Thời trung học thì cuộc sống đã ôn hòa hơn nhờ được học trong phòng riêng, nhưng mà chẳng có lấy một người bạn, trải qua sự cô đơn trong phòng học mà chẳng có ai ngoài bản thân.

—Thời cao trung đã xảy ra một bước ngoặc xoay chuyển lớn.

Vị bạch mã hoàng tử nọ đã cứu giúp cô hiện đang sợ hãi bởi một kẻ bám đuôi.

Đó là lần đầu tiên trong đời cô được ai đó giúp đỡ.

Vì nguyên nhân đó mà cô biết được thế nào là yêu, bằng cách nào đó đã chiến thắng cuộc cạnh tranh khốc liệt kéo dài khoảng hai năm trời để trở thành người yêu của cậu hoàng tử kia. Giờ nghĩ lại, cô thấy rằng đấy đã từng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với mình.

—Rồi đến thời đại học. Cô biết được hoàng tử kia cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.

Nhất định là cậu sẽ không phản bội cô.

Cậu sẽ chỉ yêu thương mỗi mình cô.

Cô nghĩ thế, rồi nói với cậu hoàng tử rằng hãy giữ mối quan hệ thuần khiết cho đến khi kết hôn.

Nhưng mà, nó chỉ kéo dài cho đến khi họ còn là đám trẻ con.

Thứ mà cần cho hiện thực—

『Xin lỗi chị nhé~. Senpai. Em đã cướp ○○-san từ tay chị mất rồi. ○○-san đã là người yêu của em rồi』

『Không, không phải như thế đâu Lily!』

『Ểể~, chẳng phải anh đã thì thầm mấy lời ngọt ngào với em rồi sao? Nào là「anh yêu em」, 「chỉ em là có thể làm anh thỏa mãn」vậy cơ mà~』

『Aaaaaaaaaa~~~!!』

—chính là quan hệ thể xác. Cùng với sự tuyệt vọng, Machigane Lily đã biết được rằng mối quan hệ yêu đương sẽ dễ dàng đổ vỡ nếu như không có nó.

Toàn là những dòng ký ức chỉ khiến cô buồn nôn mỗi khi nhớ lại.

Một cuộc đời thật sự chẳng còn đường nào cứu chữa.

Một lần thôi đã là đủ lắm rồi.

『Lần này mình sẽ trở nên hạnh phúc』

Cô không cần bất cứ thì gì đặc biệt.

Chỉ cần có được hạnh phúc như bao người bình thường thôi.

Có nó rồi thì cô sẽ không cần thứ gì khác nữa.

Và cô đã bắt đầu hành động với mong muốn chân thành như thế, nhưng mà—

“Hà~……không chịu nổi nữa~……”

—Thế giới vô tình và ngang ngạnh hơn những gì mà Lily đã nghĩ.

Nơi đây là vùng cắm trại nằm sâu trong núi vắng người sống.

Cô nói dối với ba mẹ rằng đi xem xung quanh một chút, để rồi khi đến cái nơi chẳng có lấy bóng người ấy cô ngồi bệch xuống rồi bất giác thốt lên những tiếng yếu ớt.

Dưới chiếc áo tay dài mặc trái mùa ấy có những vết nám và trầy xước, và khi cô ôm lấy cơ thể thì cơn đau âm ỉ chạy dọc toàn thân.

Vừa nhăn mặt vì cơn đau, Lily vừa ngẫm lại vì sao mình lại thành ra thế này.

Time leap đưa Lily trở lại lúc cô ba tuổi. Đó là lúc cô đã vào mẫu giáo, còn đang bị bắt nạt nữa.

Trước hết thì cô đã bằng cách nào đó giải quyết chuyện này.

Cô giải thích với mẹ rằng bị mọi người nói là mình khác biệt, để rồi được mẹ nhuộm cho mái tóc màu đen. Nếu như bị bắt nạt thì cô sẽ khóc lóc với thầy cô, cố gắng ở bên cạnh họ nhiều nhất là có thể.



Thỉnh thoảng khi bị bắt nạt, cô bác bỏ lại bọn nó bằng logic hay phản kháng lại, nhưng mà có vẻ như không có hiệu quả.

Thái độ, hành động chẳng giống với con nít của cô bị đám con nít đáp trả lại bằng những hành động phản cảm.

—Con nhỏ đó tự nhiên đổi màu tóc nhìn ghê quá.

—Nó còn độc chiến sensei của bọn mình cho riêng mình nữa, quá đáng.

—Ỷ mình được sensei bảo vệ rồi muốn nói gì thì nói.

Lily bị ghét với vô vàng lý do, để rồi hoàn toàn bị cô lập. Người cô có thể dựa vào là sensei mà thôi.

Nhưng mà, cũng phải có lúc không có sensei bên cạnh chứ.

Canh những lúc như thế, đám con nít lại đến bày trò.

Bọn chúng đánh vào những chỗ dưới lớp quần áo mà nhìn qua sẽ không thấy vết thương, ném bùn đất, gạt chân này nọ, những trò bắt nạt khác với lại ký ức cô từng trải qua.

Một thất bại lớn xảy ra từ sớm sau time leap.

Cô đang cố thay đổi làm thế giới tốt hơn so với lần đầu tiên, vậy mà nó đã trở nên tồi tệ hơn mất rồi.

Sự thật này làm trái tim Lily tan vỡ.

Vốn dĩ cô không phải là người cứng rắn về mặt tinh thần, con tim tan nát khi bị người yêu phản bội đã lại càng nứt vỡ hoàn toàn sau vụ lần này.

“……Muốn chết quá.”

Dạo gần đây, cứ mỗi khi ở một mình thì Lily lại nói ra lời này.

Bằng sự nghiêm túc chứ không hề đùa giỡn.

Cô nghĩ đấy là cách hữu dụng nhất để được giải thoát khỏi cái thế giới đầy rẫy sự đau khổ này.

Nếu như đằng nào cũng chẳng thể thay đổi, nếu như chỉ lặp lại cái chuyện giống như lần trước, chỉ vùng vẫy một cách tệ lậu thôi thì vô ích.

Cô đã chẳng muốn suy nghĩ thêm gì nữa rồi.

“………………………Chết thôi.”


Cô buông bỏ mạch suy nghĩ, miệng thốt ra hai từ『Chết thôi』trong trạng thái trống rỗng.

Và vào cái khoảnh khắc và cơ thể cô đang loạng choạng di chuyển để trung thực làm chuyện đấy thì cô nghe thấy tiếng hét từ trên cao.

“Aaaaaaa———! Chết mất chết mất chết mất~~~~~~~~!!”

“Kya~!”

“Fưgya!”

Khi mà cô hướng mắt về nơi phát ra tiếng thì thấy một cậu thiếu niên vừa ngã nhào từ trên núi xuống.

Lily theo phản xạ lùi lại một bước, khi mà cậu ta vụt qua trước mặt

Rồi cậu ta đâm sầm vào bụi cây.

“Pưha~! Sống rồi. Haha~, hay ghê. Tuyệt cú mèo! Ahahaha!”

Rời khỏi bụi rậm, kiểm tra cơ thể không vấn đề gì khi cử động rồi thì cậu thiếu niên cười phá lên trông như vui tận đáy lòng vậy.

Khi mà Lily chưa lý giải được chuyện đột ngột hiện tại, đứng thất thần nhìn cậu thì mắt hai đứa chạm vào nhau.

“Yo~! Nà nà~, lúc này tuyệt lắm đúng không!? Tôi rơi từ trên cao xuống mà vẫn vô sự đây này.”

“Ừ, ừm……phải ha.”

“Iya~, lúc trượt chân tưởng mình đi chầu ông bà rồi ấy chứ. Tưởng thế nào ai ngờ.”

Rồi cậu thiếu niên nói “có lẽ là từ chỗ đó” rồi chỉ tay về nơi khá cao ngọn núi. Đấy là độ cao mà trông như chẳng vô sự nếu như là bình thường đâu.

Có lẽ nói là kỳ tích vì chẳng gây ra vết thương lớn.

Vừa mới suýt chết theo đúng nghĩa đen, vậy mà cậu thiếu niên lại đang thản nhiên vô tư lự.

Không biết do trong cậu không tồn tại sự sợ hãi, hay là do còn là con nít nên chưa thực sự hiểu rõ về tình trạng của mình. Lily thì nghĩ có lẽ vế sau đúng hơn.

Biết là thất lễ, nhưng ấn tượng đầu tiên khi mà Lily nhìn vào gương mặt cậu thiếu nhiên này chính là trông cậu ta thật ngốc nghếch.

Cô biện minh rằng, chẳng phải gương mặt cậu ngốc nghếch hay gì, chỉ là nó mang bầu không khí của một người ngờ nghệch không suy nghĩ trước sau mà thôi. Ngoài ra cô không nghĩ gì khác.

“Cậu cũng làm thử đi? Vui đến không ngờ luôn đó.”

“……Xin miễn.”

“Ểể~, vui vậy mà.”

Nhưng mà cậu thiếu niên đưa ra đề xuất ngu ngốc như thể con mắt quan sát của Lily đã đúng rồi vậy.

Khi mà cô từ chối thì cậu thiếu niên rên rỉ từng tiếng trông bất mãn.

“Đồ cậu dơ hết trơn rồi sẽ bị mẹ la cho xem.”

“Thế á. Mẹ tớ cũng—A~. Thôi chết~! Quần áo tơi tả hết rồi. Bị mẹ la mất! Chết rồi~ chết rồi! Này~, cậu có mang theo quần áo không? Bộ nào sạch sẽ ấy. Cứ thế này mà về thị tôi sẽ bị mẹ la mất.”

Cảm nhận được cậu thiếu nhiên trông như chưa chịu từ bỏ, cô thêm lý do để từ chối vào thì cậu thiếu niên cũng ‘ừm ừm’ đồng ý, chẳng mấy chốc mặt mày đều xanh rờn và đến nhờ cô cho mượn bộ quần áo.

Nhìn kỹ thì đúng thật là cậu chẳng bị thương, nhưng quần áo thì chỗ này chỗ nọ đã rách rưới, tơi tả hết cả.

Cứ trở về trong tình trạng này thì có thể dễ dàng hình dung được sẽ bị ăn chửi cho xem.

“Etto, nếu quay về nơi cắm trại thì……tạm thời……tôi nghĩ là có.”

“Thật chứ! Cho tôi mượn đi. Cho đến khi về lều là được.”

“Ano……Mà……tạm thời thì tôi chỉ có mang theo one piece[note55116] thôi đó?”

“One Piece là gì? Cái phim đang chiếu trên tivi á?”

“Etto, tôi không rành mấy cái chương trình tivi đâu. Một bộ mặc toàn thân, phần dưới là váy ấy.”

“Là bộ con gái mặc à. Ư ừ~n. Mẹ tôi ngốc lắm nên chắc cũng có cơ hội không chừng?”

“……Tôi thì nghĩ quá vô lý rồi đó.”

Cậu thiếu niên lấy cớ gì mà cho là được chứ?

Đằng nào đi nữa cũng vô lý mà.

Thấy con trai mình trở về từ trong rừng mà con mặc đồ con gái nữa, ai rồi cũng sẽ gặng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.


Chí ít cô nghĩ nếu là mình thì sẽ như thế. Tuy là cô chưa có con cái bao giờ cả.

“Thế sao~. Cứ tưởng nghĩ ra ý tốt vậy mà~”

“……Bộ cậu không ghét chuyện mặc đồ con gái à?”

“Không đâu. Tất cả đều là vải mà. Chỉ cần có thể che đi bộ phận quan trọng là được rồi.”

“À~……là loại như thế ha.”

Khi mà cô thử hỏi xem cậu có ghét mặc đồ con gái không thì câu trả lời ngoài dự đoán ấy làm cô có chút bối rối.

Bộ cậu thiếu niên này không có cái gọi là liêm sỉ sao?

Không, làm gì có chứ.

Nếu mà có thì chắc chắn sẽ không nói mấy lời như là mặc gì cũng được rồi.

Biết là chuyện người ta, nhưng mà cô trở nên bất an, lo lắng không biết cậu thiếu niên này có thể trở thành người lớn đàng hoàng hay không nữa.

“Ư~n……A~ mồ, trông phiền phức quá. Thôi được rồi, cùng đi chơi đi.”

Có lẽ là cậu cũng trằn trọc suy nghĩ, nhưng mà lại chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào tốt.

Rồi cậu từ bỏ suy nghĩ và rủ cô chơi cùng.

“Từ bỏ rồi à……Etto, tớ không đi đâu. Cũng sắp đến lúc tớ phải quay về chỗ của mẹ rồi.”

Nhưng mà cô đã vòng vo từ chối.

Về cách gặp, cách nói chuyện của cậu thiếu niên làm cô quá đổi sốc và khiến cho cả hai nói chuyện một cách bình thường đó, nhưng mà vốn dĩ cô là người dở tệ trong giao tiếp với người khác, đặc biệt là với con trai nữa.

Lúc bình thường, dù cho có được người khác bắt chuyện đi nữa cô cũng chẳng thể mở miệng. Cô đã tránh tiếp xúc với con trai một cách triệt để.

Lý do thì chắc không cần phải nói rồi.

Nguyên nhân là do chuyện vướng mắc với con trai mà cô đã trải nghiệm ở cuộc đời đầu tiên.

Chỉ một thôi mà biết bao sự kiện ám ảnh đã xảy ra rồi.

Cũng đâu còn cách nào khác đâu chứ.

“Mới chỉ dùng bữa trưa thôi mà. Đi có chút cũng không sao đâu. Cùng thám hiểm trong núi đi!”

“Ưwa~~……ch-, chờ đã!”

Nhưng mà, cậu thiếu niên không hiểu chút sự tình gì ở cô đã kéo lấy cánh tay ấy.

Cô bị nắm bằng một lực chẳng phải của con nít, cũng chẳng thể hất tay cậu ra nên cứ thế bị cậu dẫn vào trong rừng.

Sau đó thì cô đã bị bắt chơi cùng cậu một cách nửa miễn cưỡng.

“Cậu biết không, cái lá này có thể tạo ra tiếng đó?”

“……Không biết.”

“Hờ~n. Vậy thì, thử thổi vào nó đi. Cậu sẽ nghe được âm thanh hay lắm.”

“……~……Pụt~”

“Phụt~! Gưhaha, nghe như tiếng địt vậy ấy.”

“……Chịu thôi. Lần đầu tôi thổi mà.”

“Đừng giận đừng giận. Lỗi tôi, nên lần này tôi sẽ chỉ cho cậu cách thổi. Nhìn này nhé.”



“Trái của cây kia trông ngon ghê. Không biết ăn được không nhỉ?”

“……Chắc chắn là ăn được, tôi đã từng đọc qua trong sách rồi.”

“Thật hả!? Được rồi, tôi đi hái đây.”

“A~, khoan! Nguy hiểm lắm.”

“Tầm này thì không sao. Rồi, nào~……Tới rồi. Tôi thả xuống, còn cậu thì hứng nhé. Hoi.”

“Nhanh quá~……Ủa mà, ưwa~~. Thả nó xuống dễ hơn một chút đi.”


“Xin lỗ~i. Vậy thì thế này thì sao?”

“Được đó.”

“Ok, vậy cứ hứng dần dần nhé.”

““…………””

“Chua!”

“Chua dữ……Sách có ghi là ăn được, nhưng có lẽ không có đề cập nó có ngon hay không rồi.”



“Thi ném đá trên mặt nước đi. Ai làm viên đá nảy nhiều nhất sẽ thắng.”

“Hả~, thì được. Nhưng mà tôi chưa chơi bao giờ.”

“Tôi cũng chưa từng nên không sao đâu.”

“Cái gì mà không sao chứ?”

““…………””

“15, 16, 17. Nảy ghê chưa kìa.”[note55117]

“1 ……Aa~! Tại sao của tôi lại không nảy chứ”

“……Phụt~”

“A~, cậu cười tôi hả.”

“Không có cười.”

“Mới cười còn gì!?”

“Không có mà!”

Cô và cậu chơi nào là thổi lá, ăn thử trái cây rừng, ném đá trên mặt nước này nọ, tận hưởng lợi thế thiên nhiên chốn rừng núi.


Ban đầu thì cô không thích, nhưng mà trong lúc chơi, khi nhận ra thì cô đã mê tít rồi.

Nói thẳng ra thì đúng rồi đấy, cô đã vui lắm.

Tuy có lẽ thôi, nhưng lý do làm cho cô thấy vui vì đó toàn bộ là những chuyện mới mẻ, cộng với sự khác biệt to lớn chính là đi chung với một người không tồn tại tí ti nào trong ký ức.

Cô đã có thể chơi đùa như con nít, không bị nỗi ám ảnh kích thích lấy một cách kỳ lạ.

Nhưng mà, khoảng thời gian vui vẻ đã trôi qua trong nháy mắt, trời giờ đã gần xế bóng tà rồi.

Đi theo sau cậu thiếu niên trên con đường núi mờ tối, cô đã nhìn thấy khu cắm trại.

“Saito, con đi đâu đấy hả?”

“Ư ge~, là mẹ. Nhìn là biết chắc chắn bị nổi trận lôi đình rồi. Vậy tới đây thôi, hôm nay vui thật ha. Chào cậu.”

“A~……à này!”

“Ửn. Sao thế?”

Vừa mới bước vào khu cắm trại, cô nhìn thấy một người có vẻ như là mẹ của cậu thiếu niên vừa to tiếng vừa chạy đến.

Gương mặt của người mẹ vừa nổi giận, cũng vừa xen lẫn cảm giác như là sự an tâm, cậu thiếu niên chắn hẳn đã cảm nhận được cơn tức giận mãnh liệt, hoặc nghĩ sẽ bị thuyết giáo nên nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi cố chạy đi.

Nhưng mà, cô đã dừng cậu lại.

Vì cô nghĩ nếu như để trôi cơ hội này thì cả đời sẽ chẳng gặp lại nữa.

Cô đã hỏi cậu thiếu niên một câu mà cô đã suy nghĩ suốt.

“Nè~, tại sao cậu lại miễn cưỡng rủ tôi đi chơi thế?”

Tuy ngắn ngủi thôi, nhưng thử tiếp xúc rồi thì cô mới biết.

Cậu thiếu niên này thật tốt bụng.

Cậu biết quan sát kỹ lưỡng người khác, không làm những chuyện mà đối phương không thích.

Thế nên, cô mới tò mò lý do mà cậu miễn cưỡng kéo mình đi, dù biết là chuyện rủ rê sẽ làm cô không thích.

Cậu thiếu niên dừng lại, sau khi suy nghĩ một lúc rồi thì đã nói thế này.

“Etto, vì tôi đã muốn có người chơi cùng thôi.”

“Nhưng mà……tôi đã không thích thế đâu.”

“Ể~? Thật hả? Nhưng mà nhìn cậu đâu có giống là không thích chứ. Cơ mà nếu thế thì, xin lỗi nhé.”

“……Không phải……Đến cùng thì tôi thấy vui lắm nên không sao cả. Cậu, không cần phải buồn như thế đâu, thật đó.”

“Thế à, vậy thì tốt rồi.”

Nhưng mà, chỉ cần cô lập tức truyền đạt lại mình đã rất vui thì biểu hiện của cậu trở nên tươi tắn.

Nhưng mà, đối với Lily bây giờ, phản ứng của cậu thiếu niên có ra sao đi nữa cũng được.

Những lời cậu nói lúc nãy cứ lẩn quẩn trong đầu cô không rời.

『Nhưng mà nhìn cậu đâu có giống là không thích chứ』

Bản thân cô lúc đó không thích thật sự.

Cô lúc đó đã muốn hất tay cậu ra khi mà bị nắm lấy.

Nhưng mà, sức của cậu thiếu niên lại quá mạnh, làm cô không thể bỏ chạy mà phải miễn cưỡng chơi cùng.

—Bản thân mình đã không ghét sao?

Cô nghĩ làm gì có chuyện như thế.

Bản thân thì không ưa con trai.

Cũng chẳng thích chuyện miễn cưỡng.

Bị con nít bắt nạt nên cũng chẳng thích con nít.

Sợ phải giao lưu với lại người khác.

Nếu được thì chẳng muốn liên quan đến một ai cả.

Phải……Cô đã nghĩ vậy. Chắc chắn là cô dã nghĩ vậy.

—Có thật thế không?

“Kora! Saito. Định chạy đi đấy hả!?”

“T-, th-, thôi chết rồi!? Từ lúc nào mà mẹ đã-”

“Aa……Ra vậy. Ra là vậy.”

Khi mà cậu thiếu niên bị người mẹ tóm lấy, Lily đã thốt lên thành tiếng như thể chấp nhận.

“Mình, vẫn chưa từ bỏ.”

Thử nghĩ lại thì chuyện đó đơn giản thôi.

Nếu như mà cô thật sự nghĩ mình muốn chết, nếu như mà cô khước từ đi sự liên quan đến người khác, thì thật là kỳ lạ khi mà cô không phản kháng mạnh mẽ hơn vào lúc đó.

Nhưng mà, cô không làm thế vì tận bên trong thâm tâm vẫn chưa muốn chết, muốn được trở nên hạnh phúc, muốn lại lần nữa liên quan đến ai đó.

Dường như là bản thân cô có vẻ ghét sự từ bỏ.

“Cảm ơn cậu!”

“?”

Nếu chỉ có một mình thì nhất định cô sẽ không nhận ra rồi.

Lily gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình đến cậu thiếu niên đã giúp cô thấu hiểu được cảm xúc thật sự của bản thân.

Chính chủ thì nghiêng đầu, chẳng hiểu vì sao mình lại được cảm ơn nữa, gương mặt ngờ nghệch đó rất thú vị.

Lily cười khúc khích, ngước mặt lên nhìn bầu trời đã nhuộm lấy một màu đỏ tuyệt đẹp ấy.

Đây chính cuộc gặp gỡ giữa cô và Minazuki Saito, người sẽ trở thành bạn thuở nhỏ của cô sau này.

Cuộc gặp gỡ mà vốn dĩ không xảy ra này sẽ thay đổi to lớn vận mệnh[note55118] cuộc đời của Machigane Lily, nhưng mà tại thời điểm này cô vẫn chưa hề hay biết.