Vương Niệm sửng sốt, thì ra Trầm Di Anh được cha cậu đưa ra đó chữa bệnh tâm thần, sau khi chứng kiến Ôn Dịch Phàm bị dòng nước cuốn đi. Bi thương hoá điên dại…
[…]
Cuối cùng ngày cưới của Ôn Dịch Phàm và Chung Hân cũng tới, lễ cưới diễn ra long trọng tại biệt thự Ôn Gia. Cha Ôn Dịch Phàm niềm nở đón tiếp khách quý, toàn là dân tay to mặt bựa có vị thế trong giới kinh doanh.
Tiểu Mễ cũng cha cô là Trầm Dương cũng đến dự, Cha con cô ngồi ở vị trí thấy rõ cô dâu chú rễ chuẩn bị trao nhẫn cho nhau.
Ôn Dịch Chương ngồi dưới trao ánh mắt ra lệnh cho con trai, nhưng có vẻ con trai còn chần chừng nhìn Tiểu Mễ, ông nháy mắt ra hiệu cho anh MC hối thúc trao nhẫn hẹn ước.
Trước mặt là người Ôn Dịch Phàm không yêu thì sao mà trao nhẫn được, phía dưới lại có cô tác giả anh yêu say đấm. Bỗng nhiên cô dâu không được tay cho anh nữa, mà quay mặt hướng xuống cô gái mặc âu phục trắng. Hai cô hái trao nhau ánh mắt thâm tình, nhìn nhau rất lâu. Cô gái kia bước lên bụt cưới kéo cô dâu rời khỏi.
Mọi người phía dưới ngơ ngác, họ thi nhau xì xào:
“Cái quoái gì vậy?”
“Là hai cô gái mà?”
“Trời cô dâu bỏ chạy theo một cô gái sao?”
“Đồng tính ư?”
“…”
Ôn Dịch Phàm cười hài lòng, vốn anh tính trước trường hợp này rồi. Hôn lễ không thể không có cô dâu, Ôn Dịch Phàm bước xuống nắm tay Tiểu Mễ bước lên bụt cưới, nhưng Trầm Dương còn lâu mới cho con gái gả vào làm dâu thằng cha Ôn Dịch Chương mang định kiến giới tính, lại còn tham sang phụ bần.
Trầm Dương níu con gái cưng đẩy ra sau che chắn, trừng mắt đỏ lửa cấm vào Ôn Dịch Phàm, gằn giọng: “Bỏ ra!”
“Bác trai con…”
Ôn Dịch Phàm ngập ngừng, ánh mắt cha Tiểu Mễ nhìn anh rất đáng sợ.
Trầm Dương buông lời cảnh cáo: "Cấm cậu đụng tới con gái tôi! Ông nắm chặt tay con gái kéo đi: “Theo cha về!”
“Cha ơi!” Tiểu Mễ cố gỡ ta cha mình ra, nhưng bàn dồn cơn tức giận, càng ngày càng siết chặt.
Ông lôi con gái ra tới cổng thì Ôn Dịch Chương cản lại. Trầm Dương kinh ngạc nói:
“Né ra! Lão già muốn gì?”
Ôn Dịch Chương vốn muốn nói chuyện tử tế, thế nhưng thái độ của Trầm Dương quá lắm rồi:
"Trầm Dương, ông đừng được nước làm tới!
“Khốn kiếp! Tôi thế đấy! Ông quản kỹ con trai mình vào, đừng để nó đeo bám con gái tôi.”
Trầm Dương trừng mắt căm ghét, làm Ôn Dịch Chương nổi đoá kéo thằng con trai cưng trở vào nhà. Hai ông cha như chó với mèo, hai đứa con phải nghe theo.
Một tháng sau Tiểu Mễ đang du lịch bên Anh Quốc nhận được thiệt mời đám cưới của cô bạn thân Chung Hân, trên thiệt chú rễ là Trầm Di Yến.
Cô xỉu ngang. Cái cái gì vậy? Họ yêu nhau bao giờ vậy? Mà cha mình đồng ý ư?
Về phần Ôn Dịch Phàm khuyên cha mình nhượng bộ cha Tiểu Mễ. Ông bấm bụng mang sính lễ đến Trầm Gia. Tuy nhiên chỉ xảy ra cự cãi kịch liệt.
Ai cũng cho rằng lý lẻ của mình.
Ôn Dịch Chương cho rằng bản thân năm xưa không quyết định sai, không hề hại chết con trai mình. Đồng tính đúng là bệnh hoạn.
Trầm Dương tức không đánh chết tươi Ôn Dịch Chương, chứ ở đó mà thông với chả gia.
Lúc này ngoài cửa Trầm Di Anh bước vào, khẽ gật đầu chào song thân.
Ôn Dịch Chương tròn mắt hỏi: “Cậu về rồi ư?”
“Dạ!”
Trầm Di Anh chậm rãi ngồi xuống đối diện Ôn Dịch Chương giọng khẻ khàng:
“Con thành thật xin lỗi chuyện năm xưa.”
Ôn Dịch Chương mủi lòng khi trông dáng vẻ con phần mảnh khảnh, khuôn mặt không mấy tươi tắn của Trầm Di Anh, nghĩ có lẽ do con trai ông mất nên chàng trai này trở nên gầy gò.
“Cậu!”
Ôn Dịch Chương vươn tay muốn xoa đầu an ủi cậu thì bị cha cậu giữ tay lại, trầm giọng.
“Ông muốn làm gì?”
Ôn Dịch Chương trả lời: “Tôi không ăn thịt con trai ông đâu, thái độ thế làm gì?”
“…”
Trận cải vả in ỏi xong, ai về nhà nấy, mấy tháng sau trong một buổi tiệc Ôn Dịch Phàm bắt gặp Tiểu Mễ, bước tới tiếp cận, ngờ đâu Chung Tinh xuất hiện nắm tay Tiểu Mễ kéo đi, trong khi cách hai bước nữa lay bàn tay anh chạm vào cô rồi.
Những tưởng cả hai đã vượt qua định kiến sang hèn rồi, ngờ đâu bây giờ lại dính vào ân oán định kiến giới tính năm xưa. Một ngày chưa tìm được anh trai trai, thì hai người mãi mãi là hai đường thẳng song song.
Tiểu Mễ ngoảnh lại nhìn Ôn Dịch Phàm đứng kia ủ rủ, nhưng cô không đủ mạnh mẽ tiếp bước cùng anh nữa, dù sao cha cô thật sự muốn tốt cho cô. Cha cô nói đúng, nếu cô không giàu, không thể môn đăng hộ đối với nhà họ Ôn, Ôn lão gia sẽ không đến nhà bỏ sính lễ. Nói rằng đó là mưu tính danh lợi của cha Ôn Dịch Phàm thôi.
Tiểu Mễ cùng Chung Tinh rời khỏi buổi tiệc, đến một bờ sông vắng lặng, gió đêm se lạnh anh ôm cô vào lòng anh ủi, anh biết cô chọn ở bên anh chỉ vì muốn Ôn Dịch Phàm từ bỏ cô. Anh biết bản thân chỉ là tạm bợ, nhưng sợ mất cô nên anh không có quyền đòi hỏi hơn. Hôn lễ không thành, anh đành chấp nhận không danh chả phận, bên cạnh chở che cho cô như anh trai thôi.
Sau đó Chung Tinh đưa Tiểu Mễ về cổng biệt thự Trần Gia, lúc đạp ga muống rời đi thì bị chiếc xe Bugatti chắn ngang, anh bước xuống xe muốn tính sổ với chủ xe đó. Ai dè một đám người mặt đồ đen bao vây anh, một tên trong số đó bịt miệng anh bằng khăn tẩm thuốc mê, bê anh lên xe, rồi chúng nhanh chóng lái cả hai chiếc xe rời khỏi.
“Lộp bộp… lộp bộp…”
Tiếng bước chân rất đông, trong không gian kín của một căn phòng chỉ có ánh sáng nhỏ len lõi vào. Soi chiếu trên khuôn mặt tuấn mỉ nằm dưới sàn, đôi mắt nhắm nghiền. Hai tay bị trói chặt ra sau lung, hai chân bị hai đoạn xích vừa phải giam giữ sự tự do. Ánh sáng chói mắt, và âm thanh nghe được, khiến chàng trai choàng tỉnh.
Là ai, sao lại bắt mình chứ? Chàng trai vừa ngẫm vừa ngẩng lên nhìn, anh giật mình vì người đàn ông đang ngồi trên ghế mây, tay ông ta khỏ khỏ chiếc dao nhỏ vào lòng bàn tay.
Xung quanh là một đám người áo đen, mặt mày bậm trợn.