“Tôi cam tâm tình nguyện để em lừa.”
Diêu Tề nâng má Ngụy San, khẽ chạm vào chóp mũi người con gái.
Đây có được coi là khởi đầu của sự thành công hay không?
Nghiêng đầu định hôn cô lại nhận lại cái né tránh của Ngụy San. Diêu Tề hụt hẫng, song thấy gương mặt đỏ ửng của Ngụy San, hắn mới giật mình phát hiện hành động thất thố của mình.
“Diêu Tề, chúng ta đang ở bệnh viện…”
Ngụy San ngại ngùng đánh vào bàn tay hắn, liếc mắt sang mấy người phụ nữ đang hoá đá trước hành động thân mật của bọn họ. Cô gãi đầu,
“Xin lỗi mọi người nhiều. Chồng tôi hạnh phúc quá nên…”
“Haha… hai vợ chồng cứ tự nhiên…”
Mấy người phụ nữ lắc đầu cười xòa. Bọn họ còn to nhỏ với nhau, tấm tắc khen Diêu Tề là người chồng tốt, còn nói gia đình hai người thật hạnh phúc.
Sau khi kiểm tra xong, Diêu Tề lái xe hộ tống vợ con về nhà, trên đường không ngừng ngâm nga cất tiếng hát.
Ai bảo Ngụy San đồng ý để hắn làm người chồng thực sự của cô cơ. Mặt mày hắn nở hoa hết rồi.
…
Bước vào nhà trời đã ngả chiều, Ngụy San muốn đi uống chút nước. Cô còn chưa kịp rẽ hướng vào nhà bếp, cốc nước ấm đặt trước mặt từ bao giờ.
Diêu Tề cẩn thận dắt cô từ ngoài cửa vào phòng khách. Hành động nhẹ nhàng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới đứa con. Ngay cả khi Ngụy San còn ngơ ngác, hắn đã cao giọng nhắc nhở, thanh âm còn mang vài phần ra lệnh.
“Ngoan ngoãn ngồi yên. Em đừng có mà đi lung tung. Muốn gì gọi tôi.”
Ngụy San thật muốn nói hai chữ “không cần”, nhưng cô căn bản không có khả năng làm điều đó. Vì vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diêu Tề, câu chữ liền mắc nghẹn nơi đầu lưỡi.
Người đàn ông này có cần làm quá lên hay không? Cô chỉ mang thai thôi mà, đâu phải ôm đau, nằm liệt giường cần người chăm sóc đâu?
Nhận cốc nước ấm từ hắn, Ngụy San khẽ gật đầu.
Diêu Tề yên tâm đi vào bếp. Thấy bà quản gia đứng ngơ ngác, hắn cau mày trách móc.
“Bác, vì sao nói dối cháu.”
Quản gia giả vờ khom lưng, ho khan mấy tiếng.
“Ông chủ, do bà già này đã tuổi cao sức yếu, đầu óc không còn minh mẫn như xưa nên nhớ nhầm. Nhưng chẳng phải như vậy bà chủ mới hết dỗi ông chủ hay sao? Tôi là đang giúp ông bà hàn gắn hạnh phúc. Ông chủ nỡ lòng đuổi việc bà già này hay sao?”
“Hừ! Bác thì giỏi rồi. Ai dám đuổi việc bác.”
“Ấy ông chủ nói thế, oan tôi quá.” Bà quản gia chấm nước mắt.
Chẳng là dạo gần đây thấy ông bà chủ không còn mặn nồng như xưa, người gắn bó với Diêu gia lâu năm như bà, ít nhiều cũng có tình cảm, làm sao bà dám nhắm mắt làm ngơ khi Diêu Tề với Ngụy San bất hòa.
Thế nên sau khi Ngụy San lên xe tới bệnh viện khám thai, bà đã nói dối Diêu Tề, để hắn chạy tới đó.
Đấy. Bây giờ được vợ cho ôm còn ở đây bắt bẻ bà. Có khổ cái thân già này không!
Diêu Tề bĩu môi: “Vâng. Bác không oan.”
…
Tối đến, Ngụy San chăm chú xem ti vi, ngay đến cả sự xuất hiện của Diêu Tề bên cạnh cũng không làm cô phân tâm.
Từ phía sau, Diêu Tề vòng tay ôm eo cô, cả cơ thể to lớn của hắn phủ kín bờ vai mảnh khảnh của cô. Hắn tựa cằm lên xương quai xanh của Ngụy San, nghịch ngợm mấy lọn tóc rơi vào tầm mắt hắn.
Ngụy San không lấy làm bất ngờ, cô tiếp tục dán mắt vào ti vi.
Thấy Ngụy San phớt lờ mình, Diêu Tề giả bộ đau lòng. Hắn thỏ thẻ, mắt cún con chăm chú nhìn cô.
“San San, chúng ta có thể hủy bản hợp đồng kia đi được không?”
“Vì sao?” Ngụy San dừng việc xem ti vi, cô nghiêng đầu về phía hắn, khó hiểu.
“Cả em và tôi đều vi phạm hợp đồng rồi. Nhưng tội của em nặng hơn, phải bồi thường thiệt hại rất lớn. người ta là đang nghĩ cho em.” Diêu Tề ủy khuất vùi sâu đầu vào hõm cổ, thanh âm trầm ấm đến mê người.
Ngụy San xoa đầu hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không hiểu vì sao bản thân mắc tội lớn hơn Diêu Tề. Và dù có nhiều tội hơn, thì việc Ngụy San đồng ý cùng nuôi con với Diêu Tề, ngầm khẳng định bản hợp đồng kia sớm bị ném vào thùng rác rồi.
Bọn họ hiện tại, có khác nào một đôi vợ chồng đúng nghĩa đâu?
Nhưng cái bản tính tò mò đã ăn sâu vào não cô. Không hỏi, Ngụy San cô lại ôm cái bụng khó chịu cả đêm, sẽ ảnh hưởng đến bé con của cô mất.
“Vì sao em nhiều tội hơn anh?”
“Em đánh cắp trái tim của tôi. Đây chẳng phải tội rất lớn hay sao?”